Vừa nghe lời này, con ngươi của Sô Vũ đột nhiên co lại, một lúc lâu sau y mới
bình tĩnh lại như thường, chậm rãi hỏi: “Gần đây ngươi và Thám Hoa lang qua
lại cũng không nhiều, sau khi nhận được một bức thư, ngươi mới đến truy hỏi
Thám Hoa lang về chuyện của lão Khâu, phải không?”
Bên trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức tựa như không khí cũng đã
ngưng đọng. Trái táo cổ của Thanh Nha giật giật, gã nhận ra rằng mọi hành
động của mình nằm trong vòng giám thị, cuối cùng gã cười trả lời: “Tứ động
chủ minh giám, quả nhiên không thể giấu được ngài điều gì, quả thực như thế.”
Sô Vũ: “Sớm không đi, muộn không đi, vừa nhận được thư liền đi. Hai chuyện
này có liên quan gì với nhau không?”
Thanh Nha không thể thừa nhận, “Hai việc này không có liên quan gì với nhau,
thư là từ Kinh Hồng điện tại Ảo Vọng gửi đến, hỏi xem khi nào ta trở về, không
có liên quan gì với Thám Hoa lang, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Sô Vũ à một tiếng với ẩn ý sâu xa, cũng không biết có tin lời đó hay không, y
duỗi ngón tay chạm vào đùa nghịch con côn trùng lơ lửng trước mắt, bộ dạng
như muốn nói, chỉ cần ta muốn, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ khi nào.
Đúng vào lúc này, lại có người gõ cửa đi vào, sau khi đến trước mặt Sô Vũ,
người tới thoáng nhìn qua Thanh Nha, hiển nhiên là chuyện muốn nói có liên
quan với Thanh Nha, gã ta không biết có nên nói hay không.
Sô Vũ: “Nếu là về lão Khâu, cứ việc nói thẳng ra đi.”
Lúc này người đến mới nói: “Lão Khâu theo dõi hắn đến bờ biển thì dừng lại,
không có tiếp tục đi theo đến đây, cũng không có ý định đến đây, có vẻ như chỉ
đứng chờ ở bên bờ biển, chắc hẳn sẽ không tới đây nữa, dù sao cũng không còn
biết hắn đã đi đến đâu.”
Nghe được hai chữ “Theo dõi” và “Bờ biển”, lại còn nói ra ngay trước mặt
mình, Thanh Nha lập tức nhận ra được từ “Hắn” để chỉ người nào, lập tức kinh
nghi hỏi: “Lão Khâu đang theo dõi ta?”
Sô Vũ bình tĩnh nói: “Khi ngươi rời khỏi Tri Hải các không bao lâu thì lão ta
liền rời khỏi nhà kho và đi theo ngươi, một mực theo ngươi cho đến…”
Nói đến đây, y đột nhiên dừng lại, ánh mắt lấp lóe.
Trong khi Thanh Nha đang ngạc nhiên không rõ lão Khâu theo dõi mình để làm
gì thì chợt phát hiện một sóng dao động pháp lực khổng lồ và hùng hồn từ trên
người Sô Vũ ngồi sau bàn mãnh liệt tràn ra, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ con
tàu rồi lan rộng ra mọi hướng.
Những người ở trên tàu đột nhiên cảm thấy mình bị cưỡng ép khống chế, Thanh
Nha đứng ngay trước mặt Sô Vũ càng cảm thấy không thể nhúc nhích, thậm chí
còn khó thể hít thở được, trừ khi phải cưỡng ép thi pháp chống lại, nhưng mà gã
lại không dám làm như vậy, gã chỉ có thể thành thành thật thật chịu đựng.
Sô Vũ nhắm mắt ngưng thần, lấy y làm trung tâm và lấy con tàu này làm trung
tâm, trong vòng bán kính một trăm trượng, gió ngừng thổi, nước biển ngừng
nhấp nhô bồng bềnh, tĩnh lặng giống như tấm gương, những con chim ở trong
đó bất động lơ lửng trong không trung, cá bơi trong nước giống như cũng bị
đóng băng.
Trong phạm vi pháp lực bao phủ, mọi sự kháng cự lại của cơ thể con người, của
nỗ lực hô hấp, của nước biển dồn ép muốn dao động, hay nỗ lực muốn vùng vẫy
bay đi của chim chóc, tất cả các lực phản kháng dù to hay nhỏ nhằm thoát khỏi
trạng thái cưỡng ép bất động đều bộc lộ ra các loại phản ứng khác nhau.
Đang nhắm mắt ngưng thần, Sô Vũ bỗng nhiên mở mắt ra, lực lượng kiềm chế
trong phạm vi pháp lực bao phủ đột nhiên được giải phóng, những người trên
tàu thở phào nhẹ nhõm, mặt biển tĩnh lặng lại nhấp nhô nổi sóng.
Sô Vũ đưa mắt nhìn tới một chiếc bình bạc trên chiếc bàn gần đây, sau đó chiếc
bình bạc bay tới, hạ xuống trên chiếc bàn trước mặt y.
Trên biển, một nơi cách con tàu khá xa, một con côn trùng kim sắc đang lượn
quanh con tàu để quan sát ở khoảng cách khá xa, khi nó vừa chuẩn bị rời đi thì
đột nhiên bị cưỡng ép bất động giữa không trung, sau khi sóng biển đã được
khôi phục tự do, nó lại không thể bay đi mà nhanh chóng bay về phía con tàu,
bay thẳng vào trong khoang trên cùng của con tàu, cuối cùng bay đến trước mặt
Sô Vũ, lơ lửng bên cạnh một con côn trùng kim sắc khác, cùng nhau giãy giụa
kêu xì xì.
Thanh Nha và người bên cạnh quay mặt nhìn nhau, lại bắt được một con sao?
Bên bờ biển, lão Khâu giấu mình trong chiếc áo choàng đang đứng đợi đột
nhiên sắc mặt kịch biến, cất tiếng lẩm bẩm, “Làm sao có thể như vậy?”
Sau đó lão ta nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh, rồi không tiếp tục
dừng lại, lập tức xoay người vội vã rời đi.
Trên tàu, Sô Vũ tỉ mỉ quan sát hai con côn trùng một hồi, rồi hừ lạnh một tiếng,
nói: “Đúng là giống nhau như đúc, quả nhiên không phải chỉ có một con. Thanh
Nha, xem ra đúng như ngươi đã nói, con côn trùng này có năng lực quan sát,
người có thể điều khiển nó quả thực không phải tầm thường. Ta có hiểu biết một
số về các đại năng tu hành cổ thuật trong thiên hạ, nhưng không biết người nào
có được năng lực như thế?”
Y nhấc tay mở nắm bình ra, hai con côn trùng kim sắc đang lơ lửng tự động trôi
vào trong. Sô Vũ đưa tay bóp dẹp miệng bình và cổ bình, lúc này mới thu pháp
lực lại, lập tức liền nghe thấy trong bình bạc phát ra tiếng va chạm đinh đinh
đang đang.
Sô Vũ quay đầu nói với thủ hạ ở một bên: “Thông báo cho các bộ ở Hổ Phách
hải, phải cẩn thận khi nói chuyện về các thông tin bí mật, kiểm tra nghiêm ngặt
xung quanh chỗ ở, đề phòng loại gián điệp này.”
“Vâng.” Người đó nhận lệnh rời đi.
Sô Vũ lại quay sang hỏi Thanh Nha, “Ngươi vẫn còn đang tìm mật đạo đáy biển
gì đó hả?”
Thanh Nha lúng túng đáp: “Đúng vậy.”
Sô Vũ: “Với năng lực của ngươi, tìm đến bây giờ vẫn không có tìm được, ngươi
xác định thật sự có mật đạo đó không? Tên Thám Hoa lang đó không có lừa
ngươi chứ?”
Thanh Nha đã tận mắt chứng kiến sự tồn tại của mật đạo dưới đáy biển, tin chắc
rằng tên cẩu Thám Hoa đó đang tìm kho báu, gã càng biết rõ là mình đang có ý
nghĩ độc chiếm, cho nên giả vờ bình tĩnh đáp: “Dù sao hắn cũng là đệ nhất tài tử
danh dương thiên hạ, hẳn là không đến mức nói dối lừa gạt người khác như
vậy.”
Chính bản thân gã cũng không tin với những lời này của mình, gã luôn luôn
mắng tên Thám Hoa lang đó là cẩu Thám Hoa, nhưng bây giờ lại cứ muốn
người khác phải tin.
Sô Vũ bình thản nói: “Nể công ngươi chủ động báo tin… Có cần ta phái người
hỗ trợ tìm kiếm giúp ngươi không?”
Thanh Nha sao dám để cho y tham gia vào, đây là kho báu mà Hổ Phách tộc đã
tích lũy mấy ngàn năm, gã thậm chí còn không muốn chia sẻ với cẩu Thám
Hoa, để cho một đại nhân vật như vậy tham gia vào, nói không chừng ngay cả
canh cũng không được uống. Đến lúc đó mình còn không dám nổi nóng, tội gì
cho y nhúng tay chứ. Gã đương nhiên là nhanh chóng cảm tạ ý tốt của y,
“Không cần không cần, Thuyền hành bị thiệt hại, tự chúng ta đòi lại là được. Tứ
động chủ là người làm đại sự, chúng ta sao dám làm phiền ngài vì chuyện nhỏ
nhặt như vậy. Đến lúc chúng ta thực sự không làm được, nói không chừng sẽ tới
cầu Tứ động chủ giúp đỡ chúng ta một tay.”
Sô Vũ ừm một tiếng, nói: “Được rồi, không có việc gì thì trở về đi. Đúng rồi,
khi nào tìm được mật đạo nhớ báo cho ta một tiếng, ta cũng muốn đến nhìn
xem.”
“Hả…” Thanh Nha hơi giật mình, rồi nghĩ tới việc mình đúng lúc có biết một
cái mật đạo, đến lúc đó có thể báo cáo kết quả, gã lập tức gật đầu đáp: “Tứ động
chủ đã lên tiếng, ta nào dám không nghe, khi tìm được nhất định sẽ lập tức báo
cáo.”
Sô Vũ lại nhìn chằm chằm gã một hồi, rồi nói: “Được rồi, ngươi trở về đi.”
Vừa mới dứt lời, gã thủ hạ lúc trước lại gõ cửa đi vào, bẩm báo: “Lão Khâu đã
quay ngược trở về, đi về phía bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành.”
Thanh Nha không nhúc nhích đôi chân, ánh mắt lấp lóe, bàn tay nắm lấy đậu
phộng trong túi dừng lại không lôi ra, ở tại đây, gã không dám bày ra bộ dạng
phóng đãng không ràng buộc của mình.
“Quay ngược trở về?” Sô Vũ nhìn về phía chiếc bình bạc vẫn còn đang phát ra
âm thanh đinh đinh đang đang, hơi chút tính toán rồi hừ một tiếng, “Thanh Nha,
xem ra người ta đột nhiên đuổi theo ngươi không phải là không có nguyên
nhân.”
Thanh Nha cũng đã nhận ra điều gì đó, “Giữa lão ta và con côn trùng này có
mối cảm ứng nào đó hay sao?”
“Có lẽ là dùng tinh huyết bản thân nuôi dưỡng thời gian lâu dài, cho nên huyết
khí tương thông. Nếu là như thế, theo lý thuyết, loài côn trùng này khó có thể
xuất hiện với số lượng lớn… Ngươi không nên can thiệp vào chuyện của lão
Khâu đó, để tránh đánh rắn động cỏ.”
“Không bắt lão ta sao? Pháp môn dưỡng cổ trùng này thật sự rất thần kỳ, nếu
như có thể nắm giữ…”
“Ta tự có dự định của ta, ngươi đi tìm mật đạo của ngươi đi, đừng có quan tâm
lung tung.”
“Ha hả, Tứ động chủ, vậy ta cáo lui trước.”
Đợi người đưa Thanh Nha rời khỏi, thủ hạ ở một bên lại từ chỗ cửa sổ quay về
đến bên cạnh Sô Vũ, nói: “Tứ động chủ, Thanh Nha nói kỳ thực cũng có lý, nếu
có thể nắm giữ được thuật cổ trùng này, chẳng khác gì Thiên Lưu sơn ta nắm
giữ được một kiện thần binh lợi khí, chúng ta không lấy, chỉ sợ người khác sẽ
không khách khí.”
Sô Vũ giọng điệu lạnh lùng nói: “Ai là người nhét tờ giấy báo cho tên Thám
Hoa lang đó biết? Kẻ đứng sau biết rõ tất cả này mới là vấn đề lớn nhất. Chúng
ta sao có thể dễ dàng trở thành cây thương cho người ta sử dụng, ngươi không
sợ chết không có chỗ chôn ư?”
Trở về đến nhà kho, lão Khâu hồn xiêu phách lạc thả mình ngã ngồi tại trên
chiếc ghế sau bàn, thân thể rũ rượi.
Hoắc Lãng nhanh chóng từ trong bóng tối đi ra, đến gần thấp giọng hỏi: “Tiền
bối, tình huống thế nào?”
“Không còn, không còn nữa, ta lại mất một con nữa rồi…” Lão Khâu nói đại
khái tình hình bị mất linh trùng cho gã nghe.
Loại bảo bối như vậy mà lại tiếp tục bị bắt, ngay cả là Hoắc Lãng cũng cực kỳ
hoảng sợ, “Tiền bối, việc này, với linh trí của linh trùng, làm sao có thể sơ suất
như thế. Liên tiếp bị tổn thất như vậy, không phải là ngài đã bị bọn họ phát hiện
chứ?”
Về vấn đề này, lão Khâu đã có cân nhắc qua, lão ta mặt mày ủ rũ nói: “Nếu như
thật sự đã bị phát hiện, ngươi cho rằng bọn ta còn có thể yên ổn ở tại nơi này ư?
Bất kể chúng ta là ai, chỉ với thuật pháp luyện chế linh trùng này, lão phu dám
cam đoan, bọn họ đã động thủ với chúng ta từ lâu rồi.
Nếu như đã biết rõ ta là ai, bọn họ sẽ không đánh rắn động cỏ đi bắt linh trùng
của ta. Ngay cả Đinh Giáp Thanh cũng không thể giết chết ta, chưa bố trí thỏa
đáng, không ai dám mạo muội động thủ với lão phu, nhất là khi bọn họ liên tiếp
xuất thủ như vậy nhưng lại không động đến ta. Nếu thật sự như lời ngươi nói,
ngươi cho rằng bây giờ bọn ta còn có thể dễ dàng thoát thân sao? Chạy hay
không chạy đều như nhau.”
Hoắc Lãng nghĩ lại thấy cũng đúng, tay cầm thuật pháp này thực quá ghê gớm,
nếu không, lão ma đầu này làm sao dám dễ dàng xuất sơn, vì vậy gã do dự hỏi:
“Vậy đó là chuyện gì, tại sao có thể liên tiếp xảy ra chuyện như vậy?”
“Thế giới này… Ta có phần không hiểu được đám người trẻ tuổi này.” Lão
Khâu cất lời thở dài, sau đó trầm giọng nói: “Không còn linh trùng hỗ trợ,
không có giúp đỡ là không được. Xem ra đã đến lúc đi tìm những người đó rồi.
Đã lâu không gặp Lê Hoa lão yêu, cũng nên gặp lại vị bằng hữu cũ này.”