Tại Bích Du khách sạn, một cô gái tươi tắn trong bộ đồ trắng như tuyết, duyên
dáng thướt tha bước chậm vào khách sạn, ngoại hình xinh đẹp nhưng thiếu đi sự
hoạt bát mà một thiếu nữ nên có, thần thái cũng có vẻ tương đối lạnh lùng.
“Tuyết cô nương.” Chưởng quỹ đứng phía sau quầy cất tiếng gọi, rồi đi ra khỏi
quầy, hai tay cầm một phong thư giao ra, “Tuyết cô nương, có người đưa tới
một phong thư, cô nương đi vắng nên người ta đặt lại quầy nhờ khách sạn
chuyển giao cho cô nương.”
Tuyết cô nương có phần kinh ngạc, cô ta cầm lấy bì thư, nhìn thấy trên phong bì
có ghi tên và và địa chỉ của mình. Cô ta nhàn nhạt nói lời cảm ơn chưởng quỹ
rồi mở thư ra xem ngay tại chỗ. Sau khi xem xong, sắc mặt cô ta hơi thay đổi,
ánh mắt thoáng quan sát hai bên trái phải rồi không nhanh không chậm đi lên
lầu.
Sau khi về đến phòng, cô ta mở thư ra xem lại lần nữa. Đây là bức thư được gửi
từ lão Khâu trông kho của Tĩnh Viễn thuyền hành, còn cô ta chính là Lê Hoa
nương nương mà Lý Trừng Hổ muốn xử lý.
Suy nghĩ một lúc, bức thư trên tay cô ta biến thành bột mịn, tiếp đó cô ta đến
bên khe hở cửa sổ quan sát bên ngoài một hồi, tiếp đó đi đến trước một vách
tường, giơ tay lên áp lòng bàn tay vào tường, bức tường gỗ đột nhiên biến thành
một đống vụn gỗ sụp đổ xuống sàn phòng.
Cô ta trực tiếp bước sang căn phòng bên cạnh. Đôi nam nữ đang nói cười trong
phòng nhìn tới, đều giật mình kinh hãi, vừa định cất tiếng mắng to, chợt một
luồng sức mạnh vô hình ập tới, hai người lập tức đồng loạt ngã gục xuống sàn
nhà, bất tỉnh nằm im.
Với cách thức tương tự như vậy, cô ta lại nhẹ nhàng phá hủy một bức tường
thành gỗ vụn, tạo ra một khung cửa cho cô ta thoải mái đi qua, cô ta còn thuận
tay cách không chụp lấy một chiếc áo choàng khoác lên che phủ thân thể mình.
Đến khi trời gần tối, sau một tiếng “Động thủ” đột nhiên vang lên, những nhân
viên đã âm thầm chờ đợi từ lâu trong, ngoài khách sạn lập tức hành động, ùn ùn
kéo vào, phá cửa xông vào phòng. Chưa nhìn thấy người, nhưng nhìn thấy vách
tường biến thành gỗ vụn, bọn họ liền biết đã tới chậm một bước.
Tương La Sách đích thân tới đây giám sát hiện trường, vì để bớt gây sự chú ý,
lão ta cũng khoác một bộ áo choàng nhằm che giấu thân hình, đứng giữa một
đống gỗ vụn, lão ta hừ lạnh một tiếng, “Sớm không đi, muộn không đi, lại dùng
cách này để rời đi vào thời điểm này, cảnh giác thực sự quá đúng lúc.”
Cũng giấu mình trong chiếc áo choàng, Hướng Lan Huyên đứng bên cạnh im
lặng không nói lời nào, nàng biết đối phương đang ám chỉ có người để lộ tin
tức, có lẽ chính là nói cho nàng nghe, bởi vì lúc trước nàng luôn mở miệng nói
giúp cho Lê Hoa nương nương, lại còn không muốn động thủ với Lê Hoa nương
nương.
Nhưng mà nàng không quan tâm điều đó, nếu thật sự muốn tranh luận, nàng
cũng có lí do để nói, sau khi Lý Trừng Hổ mở miệng, nàng vẫn luôn ở tại bên
cạnh Tương La Sách, không có rời đi.
Đương nhiên, với năng lực của nàng, và thế lực của Đại Nghiệp ty, nàng hoàn
toàn có cách lợi dụng sơ hở để truyền tin tức đi.
Trong một con hẻm cách khách sạn không xa, ở phía sau bức tường sân, đôi mắt
trong veo ẩn giấu dưới vành mũ của Lê Hoa nương nương dõi nhìn những bóng
người thỉnh thoảng thoáng qua trong cửa sổ căn phòng mình ở lúc trước, đã xác
nhận được tin tức mình nhận được là chính xác, cô ta lập tức xoay người biến
mất.
Vì để tránh đánh rắn động cỏ, hành động bắt giữ ở các nơi gần như được diễn ra
cùng một lúc.
Khi thông tin từ các nơi truyền đến thì Tương La Sách đã trở về trong đô thành.
Lão ta đứng ở trước mặt Lý Trừng Hổ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ánh đèn rực rỡ, Lý Trừng Hổ ngồi ở sau bàn mở xem một bức thư trong tay, vẻ
mặt đầy ý vị sâu xa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Hướng Lan Huyên ở một
bên.
Và ở trong tay của Hướng Lan Huyên cũng có một phong thư tương tự, điểm
khác biệt duy nhất là người nhận ghi trên phong bì không giống nhau.
Căn cứ vào thông tin các nơi truyền về, hầu hết các nhóm hành động đều bắt
hụt, các mục tiêu bắt giữ gần như đầu đã chuồn mất trước khi bọn họ động thủ.
Cũng có những kẻ không may, ví dụ như không thể kịp thời trở về khách sạn để
nhận được tin tức, ví dụ như khi chạy trốn không đủ cẩn thận, bị nhân viên theo
dõi phát hiện, vì vậy bị bắt giữ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một số rất ít, và
những lá thư này cũng là lấy được từ những người không kịp thời nhận thư đọc
và tiêu hủy.
Lúc này, ngoài cửa chợt có người vội vã đi tới, gọi, “Đảo chủ.”
Tương La Sách mặt mày buồn bực nói một tiếng, “Vào đi.”
Nam tử ngoài cửa bước nhanh vào, trước tiên hành lễ với mấy người, sau đó
mới nói với Tương La Sách: “Đảo chủ, căn cứ vào thông tin các khách sạn cung
cấp, chúng ta đã tìm được người đi đưa thư. Tổng cộng chín người, tất cả đều là
người ở lâu dài trên đảo tìm kiếm việc làm, ít nhất đã ở tại Hổ Phách hải một
năm.
Có người bỏ tiền thuê bọn họ làm người đưa thư. Người thuê che giấu hình
dáng, không thể nhận ra là ai, tuy nhiên căn cứ vào tình hình cố chủ đi tìm
người làm thuê, có thể phán đoán được, người này hiểu biết rất rõ tình hình Hổ
Phách hải, nếu không sẽ không thể tìm được những người này trong khoảng
thời gian ngắn như vậy. Căn cứ vào số lượng thư do những người này cung cấp,
thống kê được tổng cộng có một trăm tám mươi ba phong thư.”
Tương La Sách nghe vậy, kinh ngạc thốt lên, “Một trăm tám mươi ba?”
Lý Trừng Hổ hỏi: “Có chuyện gì không đúng sao?”
Tương La Sách lập tức thông báo, “Cho đến hiện tại, số lượng người khả nghi
mà chúng ta tra tìm được, danh sách tạm thời tập trung ở chỗ ta, vừa vặn là một
trăm tám mươi ba người, và lần này chúng ta dự định chỉ bắt giữ ba mươi bảy
người.”
Lý Trừng Hổ hờ hững nói: “Nói cách khác, thông tin không chỉ để lộ cho ba
mươi bảy người dự định bị bắt giữ, mà còn để lộ cho tất cả những kẻ tình nghi.
Có người đã nắm giữ được danh sách trong tay của ngươi hay sao?”
Tương La Sách lập tức quay đầu lại quát lớn với thủ hạ: “Lập tức đi xác minh!”
“Vâng.” Nam tử kia nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Loại chuyện này rất dễ dàng để xác minh kết quả, chỉ cần kiểm tra những kẻ
tình nghi chưa thực hiện bắt giữ là được.
Cuối cùng, thông tin rất nhanh được truyền về, một hai trăm kẻ khả nghi kia cơ
bản đều đã biến mất. Cũng có một số người nghi ngờ tin tức trong thư, không
mấy cảnh giác nên vẫn ở lại. Điểm chung là khách sạn nơi bọn họ ở đều có thể
chứng minh những người đó từng nhận được một phong thư.
Tiếp tục có những bức thư tương tự được gửi về đến trong tay mấy người Lý
Trừng Hổ.
Và như vậy, sự nghi ngờ đối với Hướng Lan Huyên đã được giảm bớt.
Nhưng Hướng Lan Huyên có lòng tin của mình, nàng hoàn toàn không quan
tâm đến sự hoài nghi của bọn họ, sau khi đã xác nhận được tình hình, nàng đưa
ra yêu cầu với Tương La Sách, “Ngươi cất giữ danh sách ở đâu, dẫn ta đi xem.”
Tương La Sách có chút do dự, “Nơi ta đặt danh sách chắc hẳn không có vấn đề
gì, có người canh gác cửa cả ngày lẫn đêm. Vấn đề có lẽ từ một nhân viên nào
đó có thể nhìn thấy danh sách.”
Hướng Lan Huyên đạm mạc nói: “Ta nói ngươi dẫn ta đi xem!”
Trong giọng nói có sự ra lệnh dứt khoát không cho phản đối.
Lý Trừng Hổ không biết vì sao nàng lại như thế, nhưng cảm thấy nàng sẽ không
làm việc không có mục đích, ông ta cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì,
liền nói với Tương La Sách: “Đi xem đi.”
Nói xong, ông ta cũng đứng dậy, muốn đi xem có chuyện gì.
Vì vậy, một nhóm rất nhanh rời khỏi nơi đây, đi thẳng đến thư phòng của Tương
La Sách.
Hướng Lan Huyên quan sát hoàn cảnh thư phòng một lượt, rồi hỏi ngăn kéo lúc
trước cất giữ danh sách, sau đó lập tức đến gần quan sát ngăn kéo đó.
Ngăn kéo có thiết kế ẩn giấu trên kệ, không có tay cầm, Hướng Lan Huyên
quan sát cẩn thận từng chi tiết nhỏ bên trong, bên ngoài ngăn kéo.
Vừa xem liền hiểu ngay, người khác không biết rốt cuộc thì nàng đang nhìn cái
gì.
Duy chỉ có bản thân Hướng Lan Huyên biết rõ mình đang xác nhận điều gì,
nàng phát hiện thấy bên ngoài ngăn kéo có một ít vết xước rất mảnh, trong lòng
nàng đã xác định được rồi, nhận ra rằng thực sự có tồn tại loại côn trùng mà
Dữu Khánh đã nói.
Bởi vậy, nàng lại hỏi một câu: “Căn phòng này là nơi ngươi đưa ra nhiệm vụ bắt
giữ sao?”
Tương La Sách suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Phải.”
Hướng Lan Huyên lập tức thi pháp đẩy ra sóng pháp lực lan tràn toàn bộ thư
phòng, khiến cho trong phòng nổi gió một lúc, pháp lực quét qua mọi ngóc
ngách bên trong phòng, sau khi xác nhận trong phòng tạm thời không có loại
côn trùng đó, nàng mới thu công lại, nói: “Là nơi này của ngươi để lộ bí mật.”
Tương La Sách kinh ngạc thốt lên: “Không thể như vậy.”
Lý Trừng Hổ thì hỏi: “Làm sao biết được?”
“Ta sẽ báo cáo tình hình cụ thể cho Chưởng lệnh.” Hướng Lan Huyên ném lại
một câu rồi lập tức rời đi, ý tứ rất rõ ràng, muốn biết thì tự đi mà hỏi Chưởng
lệnh.
Nàng đã báo cáo lên trên những gì Dữu Khánh đã nói lúc trước, trước khi chưa
nhận được phản hồi, sự việc liên quan trọng đại, nàng không tiện công khai với
bên ngoài, bây giờ đã được xác nhận, nàng muốn báo cáo lại tình hình, thông
báo cho bên trên biết chính xác có loại côn trùng như vậy.