Bán Tiên

Chương 1296: Một trăm tám mươi ba (1)




Bên trong cung thành Hải đô, Lý Trừng Hổ và Tương La Sách bước chậm đi

dạo dưới ánh hoàng hôn, chợt một bóng người lướt ngang bầu trời vọt tới, khiến

đám thủ vệ ở xung bị kinh động.

Lý Trừng Hổ phất tay ra hiệu, các thủ vệ ở xung quanh lập tức lui ra, bởi vì

người tới chính là Hướng Lan Huyên.

Hướng Lan Huyên không thèm để ý đến xung quanh, hạ xuống trước mặt hai

người, hỏi: “Vương gia cho gọi, có gì chỉ giáo?”

Lý Trừng Hổ cũng không vòng vo, “Có một số kẻ cứng đầu đến Hổ Phách hải

với ý đồ gây rối, lẽ ra không nên quấy rầy tới Hướng đại hành tẩu, nhưng có

một tên cứng đầu cá biệt có phần vướng tay, một mình Tương La Sách e rằng

không ứng phó được, nếu như Hướng đại hành tẩu có thể giúp một tay, vậy thì

không có vấn đề nữa, ngăn chặn uy lực chiến đấu cũng có thể giảm bớt thiệt hại

cho hòn đảo.”

Phải cần hai tu sĩ Cao Huyền liên thủ đối phó một người? Hướng Lan Huyên

quan sát phản ứng của hai người, hỏi: “Có Tương đảo chủ tại đây, loại cứng đầu

nào cần tới Vương gia phải đứng ra?”

Tương La Sách cười khẽ nói: ” ‘Lê Hoa nương nương’ của ‘Huyền Phỉ cốc’.”

Hướng Lan Huyên cau mày, đối với người này, nàng cũng nhận được tin tức,

biết rằng người này đã đến Hổ Phách hải tuy nhiên vẫn chưa có hành động gì,

nàng không khỏi hỏi: “Lê Hoa lão yêu? Cô ta đã làm ra chuyện gì khiến Vương

gia phải xuất thủ xử lý?”

Lý Trừng Hổ bình tĩnh nói: “Bản vương nhận được tin tức, cô ta có ý đồ gây hại

đối với nghĩa tử của bản vương.”

Nghĩa tử? Là tên tiểu tử tuấn tú của Đào Hoa cư đó ư? Hướng Lan Huyên ngạc

nhiên, “Lê Hoa lão yêu là kẻ tương đối thức thời, các phương có việc gì vui, cho

dù không đến được, cô ta cũng đều gửi lễ đến mừng, các phương đi ngang qua,

cô ta đều khách khí tận tình tiếp đãi, nếu không có bị chủ động trêu chọc đến,

cô ta cơ bản sẽ không đắc tội với người. Mặc dù ‘Huyền Phỉ cốc’ cách U Giác

phụ không xa, nhưng bình thường chắc hẳn cũng không có ân oán gì với Đào

Hoa cư nha, huống chi còn là nghĩa tử của Vương gia, cô ta không đến mức

không thức thời như thế chứ?”

Sở dĩ nàng lên tiếng nói giúp cho Lê Hoa nương nương đó, là vì nàng là một

trong số những người thỉnh thoảng sẽ nhận được lễ vật từ đối phương.

Huyền Phỉ cốc có một cái linh hồ, trong hồ có một loại trai tên là “Băng thận”,

loài trai này sinh ra bảo châu tên là “Định nhan châu”, đó là một sản phẩm trú

nhan tuyệt vời dành cho các nữ nhân để duy trì vẻ thanh xuân. Hướng Lan

Huyên cũng không còn trẻ tuổi, đương nhiên rất thích thứ đó, Lê Hoa nương

nương thỉnh thoảng tặng nàng lễ vật như vậy, thử hỏi nàng làm sao có thể không

cảm kích.

Tương La Sách liếc mắt nhìn phản ứng của Lý Trừng Hổ, Lý Trừng Hổ là người

bảo lão ta giết gà dọa khỉ, nhưng lão ta lại là người định ra danh sách những

“Con gà” đó, quyết định động thủ với Lê Hoa nương nương chính là lão ta, chỉ

là thực lực không bằng, vì vậy mới nhờ Lý Trừng Hổ giúp đỡ.

Dù sao đó cũng là tu sĩ Cao huyền, hơn nữa còn là lão yêu nổi danh đã lâu,

không dễ động đến như vậy, cho nên lúc ban đầu Lý Trừng Hổ có chút do dự,

nhưng lời đề nghị của Tương La Sách đã thuyết phục ông ta, nếu như chỉ chọn

một số để giết gà dọa khỉ, thì nên chọn con “Gà” có sức nặng, kết quả mới có

tác dụng lớn.

Hơn nữa, thực lực của Lê Hoa lão yêu này rất cao, không thể kiểm soát, nếu

như về sau thật sự làm ra chuyện gì có liên quan đến Lâm Long, Tương La Sách

sẽ không thể ứng phó được. Dù sao, kẻ nào đến đây vào thời điểm này, quả thực

đều có khả năng nhằm vào mấy người Thám Hoa lang, tốt nhất là ngăn chặn

ngay từ trong trứng nước những nguy cơ tiềm ẩn không thể kiểm soát được.

Vì vậy Lý Trừng Hổ đã bị thuyết phục, và mới có tình huống trước mắt này.

Ngoài ra, sở dĩ nhằm vào Lê Hoa nương nương còn bởi vì Tương La Sách có

chen ý định riêng ở trong đó, bởi vì trước đây lão ta từng chịu thiệt thòi dưới tay

Lê Hoa nương nương, lão ta đoán chừng chính Lê Hoa nương nương có lẽ cũng

không nhớ đến, lúc đó lão ta còn chưa nổi danh.

Lão ta cảm thấy có lẽ Lê Hoa nương nương cũng không ngờ rằng một tiểu nhân

vật từng giữ được tính mạng dưới tay mình bây giờ cũng đã trở thành cao thủ

Cao Huyền.

Chuyện hồi đó đã trôi qua từ lâu, lão ta cũng không phải vì trong lòng chứa thù

hận gì đó, chỉ là thấy đối phương đã đi tới địa bàn của mình, lại đúng lúc đụng

tới chuyện của Lý Trừng Hổ, lão ta liền không ngại thuận tiện làm một lần ăn

miếng trả miếng, ai mà chẳng có chút lòng nhỏ nhen riêng.

Lý Trừng Hổ: “Có thức thời hay không, bắt về thẩm vấn chẳng phải sẽ biết

liền.”

Khóe miệng Tương La Sách hơi mỉm cười, trong lòng biết rõ, chỉ cần sa lưới,

Lê Hoa lão yêu đó sẽ không còn đường sống.

Hướng Lan Huyên nét mặt lạnh lùng, bình thản nói: “Nếu thật sự để rơi vào

trong tay Vương gia, cô ta còn có đường sống được sao? Theo ta được biết,

Vương gia sắp tổ chức một trận giết gà dọa khỉ phải không? Lê Hoa lão yêu chỉ

là không may, giống như Hổ Phách tộc bị huyết tẩy lúc trước, chẳng qua đã bị

Vương gia để ý đến.”

Con đường tin tức của nàng cũng không phải ngồi không.

Hai người Lý, Tương thoáng chạm ánh mắt nhau, lập tức nhận ra được việc này

đã bị lộ rồi, hoặc nói cách khác là trong số người bên này có tai mắt của Đại

Nghiệp ty ở trong đó.

Nhưng điều này cũng không khó hiểu, để động thủ với không ít người, bọn họ

cần phải huy động không ít nhân mã, bị Đại Nghiệp ty phát hiện là chuyện rất

bình thường.

Lý Trừng Hổ: “Không phải bản vương để mắt tới cô ta, là chính cô ta không

nên tới đây có lòng dạ gây rối. Ân quốc và Đại Nghiệp ty là vinh nhục nhất thể,

lần này cần dựa vào Hướng đại hành tẩu.”

Hướng Lan Huyên không hề dao động, “Vương gia, ta không thể giúp gì trong

việc này. Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến một tu sĩ Cao huyền. Chưởng

lệnh có việc vui lớn nhỏ gì, Lê Hoa lão yêu đều không thiếu lễ mừng. Không có

Chưởng lệnh lên tiếng, ta không thể làm bừa. Nếu không, ngươi xin chỉ thị

Chưởng lệnh trước đi?”

Lý Trừng Hổ khí thế ngưng tụ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt

khiếp người.

Hướng Lan Huyên không hề dao động, rất bình tĩnh. Nàng không phải là thủ hạ

của đối phương, với thân phận và địa vị của mình, nàng cũng không cần phải

nghe theo mệnh lệnh đối phương, “Nếu như Vương gia không còn chuyện gì

khác, ta liền không quấy rầy nữa.”

Ngay khi nàng định xoay người rời đi, Lý Trừng Hổ lấy ra một vật vàng óng

ánh từ trong tay áo, ném về phía nàng, nhàn nhạt nói: “Làm phiền.”

Hướng Lan Huyên chụp lấy, phát hiện đây là một tấm kim bài đầy hình chạm

khắc, là lệnh bài của hoàng hậu Yến Y, thấy lệnh bài này, tựa như đích thân

hoàng hậu Yến Y tới.

Sắc mặt của nàng lúc này nhìn có chút không tốt, nhưng cũng không thể làm gì,

mối quan hệ giữa Yến Y và Địa sư rõ ràng ở đó, hơn nữa về chuyện của Hoàng

hậu nương nương, Địa sư cũng đã có lời nói trước.

Vị Đoan thân vương này ném ra tấm lệnh bài này, đó có nghĩa là lên tiếng thay

cho Hoàng hậu nương nương.

Nàng không ngờ tới trên người đối phương lại có cất thứ này, sau khi hít một

hơi thật sâu, nàng cất lệnh bài đi, chắc chắn sẽ không trả lại cho Lý Trừng Hổ,

đây là chứng cứ, về sau nếu mặt trên có truy cứu vì sao lại tự ý động thủ với Lê

Hoa lão yêu, nàng phải có thứ này để giải thích.

Sau đó nàng cũng không có ý định rời đi, chờ nhìn xem bên này muốn nàng

phối hợp như thế nào.

Lý Trừng Hổ cũng không nói gì nữa, gật đầu với Tương La Sách rồi chắp tay

sau lưng rời đi. Hướng Lan Huyên nhìn theo với vẻ mặt không biểu cảm…