Tại Tĩnh Viễn thuyền hành, trong nhà kho bến tàu, lão Khâu ngồi ở sau bàn,
nhấc bút viết tên và địa chỉ liên quan.
Lão ta ừ một tiếng, con côn trùng kim sắc ở trên tai lão ta liền xì xèo một hồi,
sau đó lão ta lại viết ra một cái tên.
Những cái tên trong danh sách này đều là những kẻ khả nghi xuất hiện tại Hổ
Phách hải gần đây, bị người của Tương La Sách giám sát và lần lượt được tập
hợp lại trình cho Tương La Sách, rồi bị bên lão ta liên tục nhìn trộm, gom lại.
Nói chung, sau khi con côn trùng kim sắc này tìm được nơi đặt danh sách, nó
liền một mực ở trong thư phòng của Tương La Sách và chờ đợi, khi có danh
sách mới, con côn trùng kim sắc sẽ chờ lúc không có người để lật xem, thuận
lợi giống như ở nhà mình.
Hoắc Lãng ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy cảnh này, y lại một lần nữa tặc lưỡi
ngạc nhiên về con linh trùng này, thực sự là bảo bối tốt, khó trách một con bị
chết lại khiến cho lão ma đầu này vô cùng đau lòng.
Đột nhiên, bên ngoài loáng thoáng có âm thanh nói cười truyền đến, Hoắc Lãng
không chút do dự lóe lên biến mất vào chỗ sâu trong nhà kho.
Lão Khâu cũng nhanh chóng đặt bút xuống và cất tờ giấy đã viết đi.
Không bao lâu sau, quản sự bến tàu dẫn theo một vị khách đi đến, giới thiệu về
sức chứa và khả năng bốc xếp của nhà kho, cùng với năng lực vận tải của Tĩnh
Viễn thuyền hành, đồng thời nỗ lực thuyết phục vị khách yên tâm giao phó
những vấn đề liên quan cho Thuyền hành của bọn họ.
Sau khi tham quan một vòng nhà kho, vị khách nhìn thấy lão Khâu, cau mày
hỏi, “Lão già lôi thôi nhếch nhác như vậy, nếu đưa hàng hóa quan trọng đến, lão
có trông chừng được không?”
Vị quản sự đương nhiên là một mực cam đoan không sao cả, vừa giải thích tình
huống của lão Khâu, hai người vừa dần dần đi xa.
Lão Khâu nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ biến mất, rồi lại lấy tờ giấy ra
tiếp tục liệt kê danh sách.
Viết xong, lão ta nói Hoắc Lãng sao chép lại một bản, đưa một bình nước thuốc
cho gã, dặn gã dựa theo địa chỉ trong danh sách tìm cách tiếp xúc với từng
người, và tìm cơ hội cho nước thuốc lên người mục tiêu…
Trên một con tàu lớn trên biển, một người giấu mình trong chiếc áo choàng
đứng ở mũi thuyền, cô độc giữa thiên địa.
Đột nhiên, một đám nước tung lên, một người đàn ông lao vọt ra khỏi mặt nước,
hạ xuống bên cạnh người kia, hành lễ bái kiến, “Tứ động chủ.”
Sô Vũ trong bộ dạng che giấu dung mạo liếc mắt nhìn gã một cái, “Người ta cần
đâu?”
Nam tử vội đáp: “Đã tìm được hai nhân viên Tam Tiên bảo mất dấu trước đó,
bọn họ cải trang thành thương nhân để tiếp xúc với Tĩnh Viễn thuyền hành.”
“Tĩnh Viễn thuyền hành?” Sô Vũ hơi ngạc nhiên, y tự nhiên biết rõ Thuyền
hành đó là sản nghiệp của bên nào.
Nam tử: “Vâng. Chính xác là tiếp xúc với phía bến tàu của Thuyền hành. Quản
sự bến tàu nói rằng, đối phương có ba trăm tàu hàng đang tìm nơi để xử lý. Đó
là một vụ làm ăn lớn, hắn đương nhiên phải nỗ lực lấy lòng khách hàng, đưa
người đi xem khắp nơi.”
Sô Vũ: “Làm ăn lớn mà không đi tìm quản sự Thuyền hành, lại tìm tới quản sự
bến tàu? Xem ra bến tàu mới là trọng điểm. Ở bến tàu, bọn họ chủ động biểu
hiện ra ý đồ gì?”
Nam tử: “Nếu như không biết lai lịch của bọn họ, quả thực suýt chút nữa đã bị
lừa gạt, đối phương chủ động yêu cầu đi đánh giá nhà kho, sau khi quan sát, đối
phương hỏi thăm khá nhiều về lão Khâu, người trông coi nhà kho. Lí do là vì
nhìn thấy lão Khâu là một lão già lôi thôi lếch thếch, lo lắng lão ta không làm
tròn trách nhiệm. Cuối cùng, quản sự bày tỏ muốn mở tiệc chiêu đãi nhưng bị từ
chối, chỉ nói để bọn họ trở về suy nghĩ cân nhắc. Xét lại toàn bộ quá trình, cùng
với thân phận của bọn họ, điểm tình nghi chủ yếu có lẽ là hỏi thăm lai lịch của
lão Khâu.”
“Lão Khâu?” Dưới tấm khăn che mặt Sô Vũ hiển nhiên có biểu hiện ngẫm nghĩ
về cái tên này, nhưng phát hiện thấy mình không có ấn tượng gì, liền hỏi: “Tình
huống lão Khâu đó thế nào?”
Nam tử: “Mới được điều tới từ hải đảo trung chuyển phía tây Thuyền hành, tới
chưa được mấy ngày, ở tại trạm tây cũng trông coi nhà kho. Nghe nói lão ta làm
việc cho Thuyền hành đã được ba mươi năm, trông coi nhà kho chừng đó năm,
không có xảy ra sai sót nào, là một lão nhân tương đối tin cậy của Thuyền
hành.”
“Vừa mới tới? Tới đây trong thời điểm này… Có chút thú vị.” Sô Vũ hừ hừ
cười nhạt hai tiếng, quay đầu căn dặn: “Đừng có đánh rắn động cỏ, bí mật coi
chừng là được. Kiểm tra kỹ càng tình huống của hắn, phải điều tra thật kỹ!”
“Vâng.” Nam tử nhận lệnh, lại hỏi: “Tĩnh Viễn thuyền hành là địa bàn của
Thanh Nha, có nên nói hắn phối hợp hay không?”
“Nếu như lão Khâu đó thật sự có vấn đề, lại trốn trong Tĩnh Viễn thuyền hành
nhiều năm như vậy, chưa nói Thanh Nha có biết hay không, Lương gia có khả
năng cũng không thể tin được.”
Nghe đến đó, nam tử đã hiểu rồi, gã xin cáo lui, độn thủy rời đi.
Sô Vũ cất tiếng lẩm bẩm, “Một lão già chỉ ở trên đảo trông coi nhà kho ba mươi
năm, lại có thể khiến vị Thám Hoa lang đó quan tâm, thực sự là càng ngày càng
thú vị…”
“Lão Khâu? Ở tại Tĩnh Viễn thuyền hành trông coi nhà kho ba mươi năm, chỉ
có như vậy?”
Ở trong Tri Hải các, khi nhận được thông tin, Dữu Khánh khá kinh ngạc, cảm
thấy mục tiêu có phần quá đơn giản.
An Di gật đầu, “Không phải hai người, chỉ có một người, chính là lão Khâu đó,
nghe nói hầu hết thời gian đều chỉ ở trên đảo trông coi kho hàng, mới đến đây
được mấy ngày.”
“Vừa mới tới?” Dữu Khánh vừa sờ sờ chút ria mép của mình vừa lẩm bẩm.
Đột nhiên, cửa phòng rầm một tiếng, mở ra, nhìn thấy một người xông vào như
vào chỗ không người, là một nữ nhân. Vừa nhìn thấy nữ nhân này, mấy người
trong nhà đều giống như chuột thấy mèo, Đại hành tẩu Hướng Lan Huyên của
Đại Nghiệp ty đã tới.
Không đợi mọi người hành lễ chào, Hướng Lan Huyên lạnh lùng hất đầu ra
hiệu, “Những người khác ra ngoài hết đi.”
Mọi người đều rất tự giác, lần lượt rời đi, Dữu Khánh cũng rất tự giác, lại có thể
nhận ra rằng mình không nằm trong số được gọi là “Những người khác” đó, nên
ở lại.
Không còn có người khác, cửa đóng lại, Hướng Lan Huyên lập tức trừng mắt
lạnh nhạt chất vấn: “Nói thật ra đi, ngươi điều tra lão già trông coi nhà kho đó
làm gì?”
“…” Dữu Khánh nghẹn họng, hắn chỉ vừa mới nhận được báo cáo, đối phương
liền đến đây chất vấn chuyện này, chuyện gì vậy chứ? Hắn không dễ dàng lộ ra,
“Không làm gì cả.”
Hướng Lan Huyên cười ha hả, “Không làm gì sao phải vội vàng dùng Thiên Lý
lang tống hai kẻ tìm hiểu tin tức đó rời đi?”
Nàng vốn muốn tĩnh quan kỳ biến, nhìn sau khi nhìn thấy người tìm hiểu thông
tin rời đi mới không nhịn được, dứt khoát không theo dõi nữa, đích thân đến
đây nắm giữ tình hình rồi nói tiếp.