Phương hướng di chuyển của mục tiêu cơ bản không có gì thay đổi, bay ra khỏi
đảo, vượt qua rãnh biển, sà xuống một bến tàu ven biển chủ đảo, nơi hạ xuống
chính là nhà kho của Tĩnh Viễn thuyền hành.
Nhìn thấy con côn trùng kim sắc đã bay vào cửa nhà kho, Đầu To bay theo tới
đổi hướng bay vòng bên ngoài thương khố, không có mạo muội theo vào, cũng
không có đáp xuống.
Không phải vì nó thận trọng, mà bởi vì nó có thể cảm nhận được một ít vật hoặc
khí tức không bình thường, khi đến gần liền có thể cảm ứng được, nói đúng ra
là, với thị giác của mình, những gì nó nhìn thấy không giống như người bình
thường, nó có thể nhìn thấy một ít khí tức tỏa ra từ nhà kho.
Nguồn gốc phát ra những khí tức đó chính là lão Khâu, có lẽ chính lão Khâu
cũng không nhận ra được.
Người ta gọi lão là “Ma” không phải không có nguyên nhân, việc tu hành của
lão ta đã đi lên con đường tà đạo, tu luyện cũng là tà thuật, khí chất của lão ta tự
nhiên cũng không bình thường.
Từ những khí tức tản ra đó, Đầu To có thể cảm ứng được, tồn tại trong nhà kho
này lợi hai hơn con côn trùng kim sắc đó rất nhiều.
Nói chung, loại khí tức đó khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm, thậm chí còn có
cảm giác nguy hiểm hơn cả khi đối mặt với Cửu vĩ hồ, theo lý thuyết, trong
vùng thế giới này không ai có thực lực mạnh hơn Cửu vĩ hồ, nhưng nó vẫn cảm
giác thấy có thứ gì đó ở bên trong nguy hiểm hơn cả Cửu vĩ hồ.
Nếu như đang ở bên cạnh đám người Dữu Khánh, có khả năng nó sẽ cất âm
thanh cảnh báo, nhưng lúc này không có đồng bạn, nó tự nhiên không cần cất
tiếng cảnh báo, làm như vậy sẽ khiến mình bộc lộ, nó cũng biết mình đang âm
thầm theo dõi, không thể để lộ.
Thỉnh thoảng có các loại ruồi nhặng bay lượn xung quanh nhà kho, chúng tỏa ra
khí tức tương tự với con côn trùng kim sắc kia, số lượng rất nhiều, giống như
chúng đang tuần tra xung quanh nhà kho vậy, khiến cho Đầu To không dám dễ
dàng tới gần.
Đúng vào lúc này có một đám chim biển bay tới, Đầu To lập tức chuyển hướng
nhìn về phía chúng nó.
Nào ngờ, bầy chim biển này nhìn thấy Đầu To đang ở trên không, con chim cầm
đầu lập tức chủ động vọt tới tấn công Đầu To, nhấc đầu mổ về phía nó.
Đầu To lướt nhẹ, linh hoạt tránh thoát một đòn đó, rồi thuận thế rơi trên mặt con
chim biển này, giang chân ôm lấy nó, tiếp đó phát lực kéo đầu con chim, thân
thể nhỏ bé như vậy nhưng lại mạnh mẽ cưỡng ép con chim biển đầu đàn nhào
về phía nhà kho kia.
Con chim biển vỗ cánh phành phạch trong không trung, những con chim biển
khác hoặc là kinh hãi bay tán loạn, hoặc là lượn vòng trong không trung.
Phành phạch! Con chim biển bị kéo rơi xuống, nện lên trên nhà kho, sau đó
nhanh chóng vỗ cánh bay lên, kêu oa oa rời đi.
Gần như cùng lúc, lão Khâu và Hoắc Lãng trước sau lần lượt lướt ra khỏi nhà
kho, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy con chim biển đó vỗ cánh bay đi, cũng
nhìn thấy một đám chim bay đầy trên bầu trời.
Lão Khâu lại đưa mắt quan sát đám phi trùng mình bố trí ở xung quanh, không
phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, lúc này lão mới xoay người quay trở
vào.
Sau khi trở vào trong nhà kho, ngồi xuống đống bao bố, lão ta lại lấy con côn
trùng kim sắc kia ra, đặt nó giữa các ngón tay, rồi tiếp tục nghe nó phát ra âm
thanh xì xì.
Đến khi nó im lặng, lão Khâu có chút kinh ngạc ‘a’ một tiếng, “Chẳng lẽ chúng
ta đã hiểu lầm rồi sao?”
Hoắc Lãng nghi hoặc, hỏi: “Ý của tiền bối là?”
Lão Khâu: “Theo những gì Linh trùng dò thám được, trước đó Thám Hoa lang
đến tìm Thanh Nha, mối quan hệ giữa hai người cũng không thân cận, hình như
không có trò gì.”
Hoắc Lãng: “Lẽ nào Thanh Nha không phải đang tìm tiên phủ, mà là tìm thứ
khác?”
Lão Khâu trầm tư lắc đầu, “Không dễ nói. Trước tiên cứ nhìn chằm chằm đã đi,
rồi tính tiếp sau.” Nói xong lão ta hất nhẹ đầu ngón tay, “Đi, tiếp tục theo dõi
tên Thanh Nha đó.”
Con côn trùng kim sắc lập tức vỗ cánh bay đi.
Bên trong nhà kho yên tĩnh được chừng nửa canh giờ, đột nhiên bên ngoài có
tiếng động ầm ĩ vang lên, lão Khâu bước ra cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy có
một chiếc tàu treo cờ hiệu của Tĩnh Viễn thuyền hành đang cập bến. Lão ta
ngước đầu quan sát một hồi, dựa vào kinh nghiệm để phán đoán xem tàu đang
chở loại hàng hóa gì. Sau đó, lão ta quay vào bên trong, nói với Hoắc Lãng:
“Sắp dỡ hàng rồi, ngươi đi vào cuối cùng, nấp sau đống hàng hóa bên trái đi.
Hàng sắp dỡ xuống chắc hẳn sẽ không xếp vào nơi đó.”
Hoắc Lãng đáp lời, “Được.”
Khi gã ta vừa định xoay người thì lão Khâu chợt cất tiếng gọi lại, “Chờ chút,
ngươi phải lấy một cái tên mới, lỡ như bị phát hiện ra, khi bọn họ dò hỏi, ngươi,
ta phải có thể nói trùng khớp tên, và khi ngươi đi ra ngoài thì cũng phải có cái
tên mà xưng hô.”
Hoắc Lãng thở dài: “Gọi đại tên gì đó cũng được. Dù sao cái tên ‘Hoắc Lãng’
này vốn cũng không phải là tên thật của ta.”
Bên ngoài đã có tiếng bước chân loáng thoáng truyền đến, lão Khâu nhìn quanh
một vòng, không thể chần chừ nữa, trực tiếp đặt cho gã một cái tên: “Vậy thì lấy
tên ‘Trần Hải’ đi.”
Hoắc Lãng không khỏi cười khổ, là để chỉ hàng hóa được sắp đặt trong kho
hàng bên bờ biển ư? Gã ta cũng không có gì để lựa chọn, ừ một tiếng, “Được,
vậy thì Trần Hải.”
Dứt lời liền cấp tốc lướt vào sâu trong nhà kho, ẩn nấp.
“Lão Phương, lão Phương, chuẩn bị kiểm hàng. A! Ngươi… là lão Khâu trên
đảo trạm Tây? Tại sao ngươi lại ở nơi này, lão Phương đâu?” Một gã nam tử đi
vào nhà kho rất kinh ngạc, cất lời hỏi.
Lão Khâu nhe hàm răng vàng ố to tướng cười hắc hắc nói: “Ta và lão Phương
đổi chỗ cho nhau. Dựa vào đâu hắn cứ được ở mãi nơi phồn hoa này chứ.”
Nam tử cũng bật cười vui vẻ, “Được rồi, trước tiên nhập hàng vào kho rồi nói
tiếp.” Nói xong, gã quay đầu lại vẫy tay với phía bờ biển, “Nhanh lên đi, lang
thang trên biển cả tháng trời còn chưa chán sao? Bốc dỡ xong sớm một chút còn
đi uống rượu.”
Chẳng mấy chốc, từng đống hàng hóa được chuyển đến, lão Khâu cũng trở nên
bận rộn, giao hàng không thể không có kiểm kê.
Trong lúc các nhân viên khuân vác hàng hóa ra ra vào vào, khi một người xách
ra ngoài một bó dây thừng để buộc hàng, Đầu To không biết đã lẫn vào trong đó
từ lúc nào, không biết có phải vì nó đã quen trốn ở trong tóc hay không.
Dù sao, nó cảm thấy lão Khâu rất nguy hiểm, khiến cho nó có một loại cảm giác
áp bách chưa bao giờ từng có, từ khi lẻn vào đây, nó vẫn một mực không dám
hành động lỗ mãng, chờ đến cơ hội ồn ào lộn xộn này nó mới dám thừa cơ lẻn
trốn ra ngoài.
Theo lý thuyết, đáng lẽ nó đã rút lui ngay từ khi cảm giác thấy có mối nguy
hiểm không bình thường, nhưng dù sao nó cũng đã đi theo bên cạnh Dữu Khánh
lâu năm, rất nhiều hành vi như mưa dầm thấm đất, một phương diện nào đó nó
có bản tính gần như con người, cho nên nó ít nhiều đã bị ảnh hưởng trong vô
thức, có can đảm mạo hiểm để nắm bắt cơ hội.
Sau khi bám theo đống dây thừng lắc lư ra bờ biển rồi lên tàu, nó mới không
còn e ngại gì nữa, vù, bay vọt lên, trực tiếp rời đi, nam tử đang vung sợi dây
thừng để buộc đồ cũng chỉ thoáng chút sửng sốt, rồi lại tiếp tục công việc của
mình.
Sau khi rời khỏi nơi đó, con đường trở về không phải là quá xa đối với Đầu To,
chẳng mấy chốc, nó đã về đến Tri Hải các, tìm đúng cửa sổ bay vọt vào.
Ở trong phòng, mấy người Dữu Khánh cũng không có tâm trạng tu luyện, ít
nhiều có phần lo lắng Đầu To sẽ xảy ra chuyện, bọn hắn còn trao đổi với nhau
xem có nên lại đến chỗ Thanh Nha một chuyến để xác định có xảy ra chuyện gì
hay không.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không nghĩ tới Đầu To lại quay trở về nhanh như
vậy, vốn nghĩ rằng sau khi lẻn đến đó, Đầu To sẽ ẩn nấp thật lâu.
Bay về đến nơi, Đầu To trực tiếp đáp xuống nghiên mực trên bàn, ánh mắt mấy
người nhìn tới, Dữu Khánh lập tức kêu lên: “Nhanh, lấy giấy, mực.”
Mấy sư huynh đệ thoáng nhìn qua liền biết Đầu To muốn làm gì, ở bên nhau đã
quá lâu rồi, cũng đã quen thuộc, biết Đầu To nhất định đã phát hiện ra điều gì
đó, nên muốn viết ra.
Về phương diện này, Bách Lý Tâm không rõ ràng lắm, mặc dù nàng sống ở Đào
Hoa cư đã lâu, nhưng chưa từng thấy Đầu To viết chữ, cho nên có phần quái lạ.
Cho đến khi mấy người đã bày xong giấy, mài xong mực, dùng thìa nhỏ múc
mực lỏng đặt tại bên cạnh tờ giấy trắng để Đầu To nhúng chân vào trám mực,
tận mắt nhìn thấy Đầu To bắt đầu soàn soạt viết chữ, nàng mới rất ngạc nhiên,
nhóc con này biết viết chữ?
Nàng theo bản năng quay sang nhìn Dữu Khánh, nàng biết chữ viết của Dữu
Khánh rất đẹp, không nghĩ tới ngay cả con côn trùng do Dữu Khánh nuôi cũng
có thể viết chữ, điều này phải đến đâu nói lý chứ?
Lẽ nào đây chính là điều người ta thường nói, gần son thì đỏ gần mực thì đen
sao? Côn trùng do tài tử đệ nhất thiên hạ nuôi dưỡng cũng sẽ không phải bình
thường sao?
Cảnh tượng này thực sự khiến nhận thức của nàng bị chấn động.