Sau hai, ba ngày liên tiếp, vào một buổi sáng, nghe báo cáo tình hình xong, Dữu
Khánh cho Tô Thu Tử lui ra, rồi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Một lúc sau, Dữu Khánh chợt hừ hừ cười nhạt, “Còn tiếp tục ở lại nữa, e rằng
địa đầu xà Ảo Vọng sẽ biến thành địa đầu xà Hổ Phách hải. Tên đó suốt ngày
không làm gì, mấy ngày liên tiếp chỉ ở đó bóc đậu phộng ăn, nếu như nói hắn
không có đi tìm bảo tàng kia, có đánh chết ta cũng không tin. Thanh gia của ta
ơi, ngươi từ từ tìm đi nhé, có bản lĩnh khi tìm được đừng có tới tìm ta.”
Đang uống rượu ngon miễn phí, Nam Trúc thuận miệng chen vào một câu, “Đã
tìm kiếm mấy ngày nay, với thế lực của hắn mà vẫn không phát hiện được một
chút manh mối nào sao?”
Nghe được lời này, Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, hơi chút do dự, “Đúng là có
vẻ không bình thường, đã mấy ngày rồi, tên đó vậy mà không đến tìm ta lần
nào.”
Đi qua đi lại suy nghĩ một hồi, Dữu Khánh chợt dừng lại, hừ một tiếng, nói:
“Hắn không đến thì chúng ta đến. Đi, đi dò xét ý hắn đi.”
Hắn vào nhà lấy bội kiếm của mình rồi mới rời đi, khi ra ngoài vẫn cần phải có
chút đề phòng. Nam Trúc đặt chén rượu xuống, tiếp đó là Mục Ngạo Thiết, bọn
họ cũng cùng đi theo. Những người khác ở lại, không có đi theo tham gia náo
nhiệt.
Mọi người đều ở trong Tri Hải các, rất gần, lên mấy tầng lầu là đến nơi.
Vừa gõ cửa, Thanh Nha ở trong phòng nhận được thông báo liền không khỏi
nhíu mày, “Tên này chạy đến đây làm gì?”
Thủ hạ của y nói: “Gặp mặt tự nhiên sẽ lộ ra mánh khóe.”
Thanh Nha hừ nói: “Ngươi biết cái rắm gì, tên đó mang theo sóng to gió lớn,
nhìn xem hắn quậy Hổ Phách hải này thế nào? Ta ước gì có thể tránh xa hắn
một chút, bởi vì tới gần rất dễ bị cuốn theo.”
Đây là lí do mấy ngày nay y một mực tránh chạm mặt Dữu Khánh, cũng là bởi
lời nhắc nhở của Tứ động chủ Thiên Lưu sơn.
Kỳ thực y vốn cũng không muốn đi quá gần với Dữu Khánh, tại Ảo Vọng y đã
chịu đủ rồi, tên đó cuốn theo quá nhiều thị phi, địa đầu xà cũng chịu không nổi,
quả thực là khó lòng đề phòng, y đã là nhớ mãi không quên. Lần này đến Hổ
Phách hải, nếu không phải có chuyện, y căn bản sẽ không gặp mặt Dữu Khánh.
Có chút cảm giác như là đã dùng xong liền vứt bỏ.
Thủ hạ nói: “Vậy để ta ra nói với hắn, ngài không có ở đây.”
“Hắn ngang nhiên phái người nhìn chằm chằm vào ta, ta có ở đây hay không
hắn còn không biết sao? Ngươi cho rằng tài tử đệ nhất thiên hạ là kẻ ngốc ư?”
Thanh Nha không vui, cuối cùng phất phất tay nói: “Gặp mặt một lần cũng
không chết ai, chỉ cần duy trì khoảng cách sẽ không có chuyện gì. Đi đi, cứ để
cho hắn vào đi.”
Thủ hạ tuân lệnh quay ra, y thì tìm một cái ghế sắp đặt rồi tiêu sái ngồi xuống,
rất ra dáng Đại ca.
Rất nhanh, ba sư huynh đệ đi vào phòng, tỉ lệ cao thấp, mập ốm không thay đổi
chút nào, Thanh Nha nhìn thấy vẫn là bộ dạng cũ, không biết nghĩ tới điều gì
đó, có phần nhịn không được muốn bật cười, y vội nhét đậu phộng vào trong
miệng để ngăn lại.
Nhiều người không trách lễ nghi, huống chi còn là tới thăm dò, Dữu Khánh còn
ở xa đã chắp tay vừa đi vừa cười nói: “Thanh gia, đã mấy ngày rồi không gặp,
thật nhớ ngài, ta đặc biệt tới thăm.”
Thanh Nha không có biểu hiện muốn đón khách, vắt chéo chân ngồi yên ở đó,
cười nhạt, “Đừng có làm bộ, tự tìm chỗ ngồi đi.”
“Thanh gia tính cách thật là sảng khoái.” Dữu Khánh khen tặng một câu, rồi
thực sự chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, bên trong chùm tóc đuôi ngựa của hắn đột
nhiên vang lên tiếng kêu to “Tích tích” lanh lảnh.
Là tiếng của Đầu To. Mỗi lần ra ngoài, mang theo Đầu To là thói quen cơ bản
của hắn, về phòng lại bắt nó ra, giống như là bội kiếm tùy thân vậy.
Cái quái gì vậy? Thanh Nha cũng như thủ hạ của y đồng loạt quay nhìn chăm
chú.
Ba sư huynh đệ thì mặt biến sắc, bọn hắn tự nhiên biết rõ đây là Đầu To đang
cảnh báo.
Với Dữu Khánh, hắn còn nhận ra được Đầu To đang kích động, cảm giác được
Đầu To muốn lao ra khỏi búi tóc mình, có lẽ đầu óc hắn không phải tài hoa,
nhưng tốc độ phản ứng tuyệt đối là rất nhanh, trong đầu chợt lóe lên một ý, lập
tức giơ tay chụp vào búi tóc phía sau, nắm nắm, một lời hai ý nghĩa: “Không có
gì, không có gì.”
Lời này giống như là đang nói cho mấy người Thanh Nha nghe, kì thực là đang
ổn định Đầu To.
Không để cho Đầu To phản ứng? Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vô thức liếc
mắt nhìn nhau, đã nhận ra được lão Thập Ngũ có tính toán gì đó.
Thanh Nha không muốn dây dưa dông dài với một kẻ đi đâu cũng cuốn theo
một đống thị phi, nên không hỏi sâu hơn, chỉ hỏi thẳng: “Việc gì?”
Vốn đang định thăm dò ý nghĩ, Dữu Khánh cũng thay đổi chủ ý, hắn cười ha hả
lấy lệ, nói: “Đã mấy ngày không gặp, muốn gặp Thanh gia ấy mà. Chúng ta tìm
một chỗ uống mấy chén đi?”
Thanh Nha muốn giữ khoảng cách với hắn cho nên tự nhiên sẽ không đồng ý, y
nói thẳng bận việc để từ chối.
Dữu Khánh cũng có ý định khác, vì vậy cuộc hẹn không thành công, hắn nhún
nhún vai nói lời cáo từ, chỉ nói chờ lần sau Thanh gia rảnh rỗi thì hẹn gặp mặt,
hắn mời khách.
Nam Trúc cho rằng hắn không có khả năng đãi khách tại Hổ Phách hải, quá đắt
đỏ.
Cuối cùng, ba sư huynh đệ tới nhanh, đi cũng nhanh, vừa ra khỏi cửa liền nhanh
chóng quay trở về phòng.
Mở cửa, đi vào phòng, đóng cửa lại, Dữu Khánh có phần gấp rút, nhanh chóng
bắt Đầu To ở trong tóc ra, đặt trong lòng bàn tay, hỏi nó: “Vì sao cảnh báo, cảm
ứng được loại côn trùng lần trước hả?”
Đầu To lập tức nhập nhô lên xuống trong lòng bàn tay hắn mấy cái, tựa như
động tác gật đầu đồng ý.
Quả là như thế, mấy người quay mặt nhìn nhau.
Nam Trúc kinh ngạc hỏi: “Ý ngươi là, con côn trùng do thám chúng ta lúc trước
là do Thanh Nha phái tới hay sao?”
Ở chỗ Thanh Nha lại có loài côn trùng hiếm thấy như vậy, bọn hắn muốn không
hoài nghi cũng khó, không thể nào là trùng hợp nha?
Mục Ngạo Thiết do dự hỏi: “Y phái con côn trùng đó tới đây làm gì? Con côn
trùng đó không đến mức có thể theo dõi chúng ta a?”
Cho dù Đầu To trong tay bọn hắn có khả năng như vậy, nhưng bọn hắn vẫn
không tin lắm, thực sự là trong loài côn trùng, tình huống như Đầu To là cực kỳ
hiếm thấy, không thể xem đó là phương hướng hợp lý để lý giải, chính bọn hắn
cũng không rõ vì sao Đầu To lại trở thành như vậy, mơ mơ hồ hồ.
Nam Trúc sờ cằm lẩm bẩm, “Tới hạ độc sao?”
Điều khiển côn trùng một cách đơn giản là điều có thể, vì vậy gã có nghi ngờ
này, nếu không, thực sự không nghĩ ra được ý định của Thanh Nha.
Bách Lý Tâm và Trùng Nhi ở một bên vừa lắng nghe vừa cố gắng hiểu những gì
bọn hắn nói.
Sau một lúc lẩm bẩm, Nam Trúc hỏi Dữu Khánh đang trong tình trạng trầm tư,
“Lão Thập Ngũ, lúc đó ngươi chặn Đầu To lại là có ý nghĩ gì?”
Dữu Khánh lắc đầu, “Không nghĩ gì cả, cũng không biết Thanh Nha rốt cuộc
muốn làm gì? Cảm thấy có chút không thích hợp, tình huống chưa rõ ràng, chưa
biết được ý định của Thanh Nha, không muốn để cho y phát hiện chúng ta đã
nhận ra được y có liên quan đến chuyện đó.”
Đã hiểu rồi, muốn thừa dịp người ta không đề phòng để chiếm trước tiên cơ,
Nam Trúc gật đầu rồi lại ngập ngừng hỏi: “Làm sao để biết được, cũng không
thể trực tiếp đến hỏi y nha. Y có thể thành thật nói cho chúng ta biết sao?”
Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào Đầu To trong lòng bàn tay, “Lấy đạo của
người trả lại cho người. Y có thể phái côn trùng tới theo dõi chúng ta, chúng ta
cũng có thể làm như vậy. Đầu To thông nhân tính, có thể nghe hiểu tiếng người,
tốt hơn hẳn con côn trùng đó. Không bằng để cho Đầu To đi thám thính xem tên
Thanh Nha đó rốt cuộc muốn làm gì.”
Nghe vậy, hai người Nam, Mục có chút lo lắng quay nhìn nhau. Thực ra Dữu
Khánh cũng có lo lắng như bọn họ, kể từ lần trước, sau khi nhờ Đầu To đi dò
thám tình huống rồi suýt chút nữa bị Cửu vĩ hồ đánh chết, bọn hắn không dám
để cho Đầu To làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa.
Đầu To đúng là có một chút năng lực, nhưng nếu thật sự đối mặt với tu sĩ có
thực lực nhất định, vạn nhất bị đánh trúng sẽ rất nguy hiểm.
Bây giờ bọn hắn đã có phần quan tâm đến tính mạng của Đầu To.
Trong lúc bọn hắn còn đang do dự, Đầu To lại ở trong lòng bàn tay Dữu Khánh
làm mấy lần động tác chống đẩy, sau đó vù một cái bay đi, trực tiếp vọt ra ngoài
cửa sổ.
Mấy người chạy đến cửa sổ nhìn theo, đã không thấy bóng dáng Đầu To đâu
nữa, nhưng đều có thể đoán được Đầu To đi làm gì.
Quả thực đúng như bọn hắn đoán, Đầu To bay thẳng đến căn phòng của Thanh
Nha, tìm cơ hội lẻn vào trong, trốn ở trên đỉnh kệ cao trong góc phòng, lẳng lẽ
quan sát toàn bộ những động tĩnh xuất hiện trong phòng.
Hầu hết thời gian, Thanh Nha chỉ ở lại trong phòng tu luyện, đến tối mới thu
công đi ra ngoài một lần.
Nhân dịp khoảng trống này, con bọ cánh cứng kim sắc trốn trong góc phòng liền
bay lên, nhanh chóng lướt qua cửa sổ rời đi.
Đầu To nấp ở trên kệ cao hơi xoay quay đầu nhìn quanh, rồi cũng vẫy cánh bay
ra, ra khỏi cửa sổ, Đầu to quan sát khóa chặt mục tiêu, tiếp đó nhanh chóng truy
tung.