Bán Tiên

Chương 1288: Dùng cách của người ta (1)




Đêm tối, bên trong thương khố rất yên tĩnh, Hoắc Lãng với khuôn mặt đã hoàn

toàn thay đổi, ngồi ở một bên cũng nghe được một chút âm thanh của côn trùng,

vì vậy y liền biết con bọ cánh cứng kim sắc được bố trí chỗ Hồng Cơ đã trở về.

Y lập tức nhìn chăm chú phản ứng của đối phương, y cũng biết mục đích lưu

con bọ kim sắc này lại trên người Hồng Cơ để làm gì, lão ma đầu đã đồng ý

giúp y tìm kiếm người nhà cho mình, y đương nhiên rất trông chờ vào điều đó.

Mặc dù biết rằng mình đã thành công giả chết, tổ chức sẽ không làm hại người

nhà của mình nữa, nhưng y vẫn cảm thấy khi tìm được người nhà nên bố trí

định cư ở nơi khác sẽ càng yên tâm hơn.

Lão Khâu trông có vẻ ủ rũ nằm trên một đống bao bố. Hoắc Lãng cũng lưu ý

tới, y có thể hiểu được phần nào tâm trạng của đối phương.

Bị vị Đại thánh Yêu tộc kia truy sát, nhất định rất sợ hãi, phải trốn tránh mấy

chục năm, lão ta có phần bị tách rời với thế giới bên ngoài, đã có chút lạc hậu

với thời đại, không biết rõ lắm về rất nhiều nhân vật trong thiên hạ hiện nay. Ví

dụ như tên Thám Hoa lang đó, trước khi lão ma đầu này ẩn cư, có lẽ tên thanh

niên đó còn chưa ra đời.

Còn có mấy người như Lý Trừng Hổ, Tương La Sách chẳng hạn, thời điểm khi

lão ma đầu này còn tung hoành thiên hạ, những người đó chưa là gì cả, ít nhất

Lý Trừng Hổ còn chưa trở thành Đoan thân vương như bây giờ, Tương La Sách

cũng không có thực lực quật khởi đến tình trạng hiện tại.

Có rất nhiều đại nhân vật trong thiên hạ hiện nay, vào hồi đó đều phải ngước

cao nhìn lão ta.

Thời không có anh hùng, để kẻ may mắn thành danh. Lão ma đầu đem theo linh

trùng đã luyện chế thành công một lần nữa xuất sơn, tràn đầy khí thế, nào ngờ

vừa mới xuất mã liền đạp vào hố, nhìn không rõ tình cảnh, ngay cả linh trùng bị

tổn thất như thế nào cũng không biết, còn không dám gióng trống khua chiêng

đi trả thù, chỉ có thể ủ rũ trốn ở trong xó xỉnh âm u, có vẻ đã bị đả kích.

Trong khi Hoắc Lãng đang âm thầm cảm khái, lão Khâu nằm trên đống bao bố

chợt lên tiếng: “Có phải phía bên Tri Hải các có người nào đó gọi là ‘Thanh gia’

hay không?”

“Thanh gia?” Hoắc Lãng hơi ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là tên địa

đầu xà Thanh Nha tại Ảo Vọng sao? Gần đây hắn quả thực đang ở Hổ Phách

hải, dừng chân tại Tri Hải các.”

Lão Khâu: “Nếu như ta biết, ta còn cần phải hỏi ngươi sao? Có kẻ đi dò xét

Hồng Cơ và cái chết của ngươi, linh trùng bám theo, phát hiện kẻ đứng phía sau

là một người được gọi là ‘Thanh gia’.”

“Là hắn sao?” Hoắc Lãng kinh ngạc, ngay sau đó liền bừng tỉnh hiểu ra, “Thảo

nào những ông chủ phía sau Thuyền hành thuyết phục hắn tới Hổ Phách hải để

giải quyết chuyện này. Thì ra đứng phía sau Thuyền hành chính là hắn. Một tên

địa đầu xà Ảo Vọng cư nhiên lại kiểm soát tổ chức sát thủ này… Cũng phải,

phía sau hắn là Lương gia Ảo Vọng.”

“Lương gia Ảo Vọng?” Lão Khâu từ từ ngồi dậy, “Là Lương gia Ảo Vọng làm

việc cho Đinh Giáp Thanh sao?”

Hiển nhiên ngay cả lão ta cũng cảm thấy kiêng kỵ với gia tộc có tiếng tăm lâu

đời đó, huống chi nó còn có thể dính dáng tới vị Đại thánh kia.

Hoắc Lãng đương nhiên cảm nhận được sự nhạy cảm của lão ta đối với Lương

gia, sợ lão không dám tiếp tục bám chặt Thanh Nha để tìm hiểu nguồn gốc giải

cứu người nhà của mình, y lập tức nhắc nhở: “Chính là Lương gia đó. Tiền bối,

tên Thanh Nha này có giao tình với gã Thám Hoa lang kia, gần đây bọn hắn

dường như tụ lại với nhau, không biết đang mưu đồ chuyện bí mật gì, có liên

quan gì với tiên phủ hay không?”

Vẻ mặt vừa mới đột nhiên trở nên cảnh giác, lão Khâu nghe vậy lại trầm mặc,

sau một hồi im lặng lão ta mới nói: “Ngày mai mới bắt đầu kiểm tra, thừa dịp

vẫn còn có thể đi lại khắp nơi, ngươi hãy đưa linh trùng của ta đến Tri Hải, xác

nhận lại xem tên ‘Thanh gia’ đó có phải là Thanh Nha mà ngươi nói hay

không.”

Hoắc Lãng cảm thấy chắc hẳn không sai, tuy nhiên cẩn thận một chút quả thực

càng ổn thỏa, y lập tức đứng dậy đáp, “Được.”

Theo tín hiệu của lão Khâu, con bọ kim sắc bám lên trên người Hoắc Lãng.

Đối với trò này, Hoắc Lãng không thể không phục, phát hiện thấy lão ma đầu

này quả thực có thủ đoạn, không hổ là kẻ chuyên chơi đùa với côn trùng, lão lại

có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng, và mấy con côn trùng này cũng không

phải tầm thường, đây là lần đầu tiên trong đời, y chứng kiến côn trùng có thể

nghe hiểu tiếng người, đó là đã mở linh trí.

Đối với y mà nói, các loại có thể mở linh trí như côn trùng, là điều chỉ có trong

truyền thuyết, ít nhất là cực kỳ hiếm thấy.

Từ nơi này đến Tri Hải các không xa, cho nên chuyến đi này không tốn quá

nhiều thời gian, không đến nửa canh giờ liền trở về, y đã xác nhận được “Thanh

gia” mà bọ kim sắc đưa tin về đúng là Thanh Nha đó.

Nghe báo như vậy, lão Khâu rõ ràng có chút lo lắng, đi qua đi lại bên cạnh đống

bao bố một hồi lâu, rồi mới nói ra sự lo lắng của mình, “Tên Thanh Nha này tụ

tập một chỗ với Thám Hoa lang, phía bên tên Thám Hoa lang kia phát hiện ra

linh trùng, tên Thanh Nha này sẽ không cũng phát hiện ra chứ?”

Hóa ra là lo lắng điều này, Hoắc Lãng không biết phải nói về lão ta như thế nào,

một đại ma đầu như thế mà cũng lo được lo mất, nếu cái này cũng sợ, cái kia

cũng sợ, vậy thì ngươi dứt khoát đừng cần tới mấy con linh trùng làm chỗ dựa

này nữa là được, để xem trong trường hợp không có quyền không có thế cũng

không có nguồn thông tin, không dám công khai lộ mặt thì ngươi có thể làm

được chuyện gì.

Đối mặt với hiện thực, cuối cùng lão Khâu không thể không vượt qua sự lo lắng

của mình, nâng con bọ cánh cứng trên đầu ngón tay, dặn dò nó: “Hãy đi theo

dõi tên Thanh Nha đó, cứ ở trong ổ của hắn nhìn chằm chằm là được, trốn cho

kỹ, chỉ cần nghe trộm nội dung nói chuyện của hắn, không được ta cho phép,

đừng có theo dõi hắn, nếu không sẽ rất dễ dàng bộc lộ. Nghe được bất kỳ mưu

đồ gì thì lập tức về báo cáo.”

Con bọ kim sắc xì xèo hai tiếng, thân thể không lớn, âm thanh cũng không lớn

được, dường như đang đáp lại.

“Đi đi.” Lão Khâu búng nhẹ đầu ngón tay, con bọ kim sắc lập tức vẫy cánh bay

đi.

Một màn này lại lần nữa khiến cho Hoắc Lãng trong lòng chậc chậc cảm khái,

tán thưởng nó thực sự là thần khí dùng cho gián điệp, nhưng rõ ràng vẫn có vấn

đề, sau khi nghe lén được nội dung hữu ích, còn phải có người đi kiểm chứng,

lão ma đầu này không dám xuất đầu lộ diện, chỉ sợ tất cả mọi việc đều sẽ đổ

dồn cho y.

Lão ta làm việc trông coi thương khố, quả thực cũng không tiện bỏ mặc thương

khố để chạy khắp nơi, sẽ gây ra nghi ngờ.

Vì sự an toàn của mình, y không thể không nhắc nhở: “Tiền bối, ngày mai, khi

trên đảo bắt đầu thực hiện theo thông báo, nếu chỉ một mình ta chạy khắp nơi,

sẽ rất dễ bị chú ý, chúng ta không có nhân thủ khác sao?”

“Đúng vậy, đúng là phải chuẩn bị thêm mấy người nữa.” Lão Khâu gật đầu tán

thành, rồi khịt mũi nói tiếp: “Sẽ có người chuẩn bị giúp chúng ta.”

Hoắc Lãng khó hiểu, “Có người chuẩn bị giúp chúng ta? Ai vậy?”

Lão Khâu: “Lần này, người đồng đạo đến đây chắc không ít, rắn không thể

không đầu, binh vô chủ sẽ loạn, lão phu không cần độc chiếm lợi ích, nguyện

dẫn dắt mọi người cùng nhau tìm tiên đồ.”

Lời này là nhắc lại lần nữa cho Hoắc Lãng nghe, lão ta đã hứa với Hoắc Lãng,

sẽ dẫn theo y vào tiên phủ cùng nhau tìm lợi ích.

Hoắc Lãng chần chừ nói: “Ý của tiền bối là chỉ những kẻ nghe tin đến đây tìm

kiếm tiên phủ ư?”

“Những kẻ dám đến đây quấy rối, đều không phải là loại người nhát gan, bọn

họ đều là minh hữu tự nhiên cùng chí hướng.”

“Tiền bối nói không sai, chỉ là, có quá nhiều người lui tới Hổ Phách hải, chúng

ta thật sự không có tinh thần và sức lực làm điều đó, huống chi chúng ta hành

động bất tiện, dựa vào hai chúng ta thực sự là…”

Lão Khâu cười khặc khặc, “Ta đã nói là sẽ có người chuẩn bị giúp chúng ta. Tên

Tương La Sách đó đưa ra thông báo như vậy, chẳng phải là để thuận lợi sàng

lọc sao? Đã có người làm thay, chúng ta lấy thứ có sẵn, không tốt sao?”

Ánh mắt Hoắc Lãng sáng lên, theo bản năng quay nhìn về phía tai lão ta, “Ý của

tiền bối là…”

Quả nhiên, lão Khâu nhấc tay gạt qua lỗ tai của mình, con bọ kim sắc cuối cùng

bay ra, rồi theo tín hiệu của lão ta mà hạ xuống trên bờ vai Hoắc Lãng, “Nó

nghe hết những gì ngươi nói, ngươi đưa nó đi tìm Tương La Sách, chỉ cho nó

biết người và vị trí. Chỉ cần theo dõi Tương La Sách, ta tin tưởng chúng ta sẽ

nhận được tin vui. Đi thôi.”

“Vâng.” Hoắc Lãng lập tức nhận lệnh rời đi.

Tin vui đến nhanh hơn cả mong đợi của bọn họ, không lâu sau bình minh, khi

Thanh Nha mật đàm với thủ hạ, y liền hỏi về tình hình tìm kiếm trong biển,

thông tin này bị con bọ kim sắc nghe được, mang về.

Nội dung nói chuyện mặc dù không có hoàn chỉnh, nhưng đã chứng minh được

rằng, Thanh Nha quả thực đang tìm kiếm cái gì đó ở trong biển, điều này làm

cho hai người rất phấn khích.

Hơn nữa, lần này bọ kim sắc không bị bộc lộ, điều này đã giúp lão Khâu tăng

cường lòng tin, tự nhiên liền lệnh cho con bọ kim sắc tiếp tục theo dõi sát sao.

Khi mặt trời lên cao, trong lầu các của Tĩnh Viễn thuyền hành đã tan mùi máu

tươi, thi thể cũng đã có người kín đáo xử lý sạch sẽ.

Thanh Nha ra khỏi Tri Hải các, ngước mắt nhìn mặt trời, sau đó dẫn người trực

tiếp đi đến tiền trang địa phương, cùng đi còn có một ông chủ của Thuyền hành

vừa mới vội vã chạy tới, muốn cùng đi giải quyết khoản nợ trời ơi mà Hoắc

Lãng để lại, đương nhiên cũng mang đến chưởng sự mới.

Giá trị sản nghiệp của Tĩnh Viễn thuyền hành tại nơi này không chỉ đáng giá ba

tỷ, nhưng đây là tài sản thế chấp, tiền trang đương nhiên không có khả năng cho

vay đủ giá, vì để giảm thiểu tổn thất, Thanh Nha vẫn quyết định bỏ tiền ra để

chuộc lại phần sản nghiệp này, coi như là muốn kết thúc chuyện Hoắc Lãng.

Xử lý xong xuôi mọi chuyện, trên đường trở về, thủ hạ của y nhảy lên xe, bẩm

báo với Thanh Nha ở bên trong: “Đã điều tra được kẻ theo dõi chúng ta, là

người của Thám Hoa lang, một trong số nhân viên Tam Tiên bảo trước đây, thủ

pháp theo dõi không tốt lắm.”

Vừa nghe nói là người của Dữu Khánh, Thanh Nha không để ý cho lắm, y bóp

vỡ đậu phộng, cất tiếng cười nhạo, “Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ

gõ cửa. Hắn muốn theo dõi thì cứ để cho hắn theo dõi. Cũng không biết tên đó

có bệnh hay không, công khai dẫn theo cả trăm người chạy đến nơi này, giống

như rất sợ người khác không biết hắn có nhiều người vậy. Chia tách ra, có công

khai có bí mật, dùng nhân thủ như vậy không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Hắn

cũng không phải là kẻ ngu ngốc a! Thật sự không biết hắn là nghĩ như thế nào.”

Y cười nhạo Dữu Khánh, Dữu Khánh cũng đang chu ý tới y, đúng như y đã phát

hiện, Dữu Khánh trực tiếp phái người theo dõi y.