Bán Tiên

Chương 1287: Linh trùng (2)




Trận giao chiến giữa hai con côn trùng kéo dài không lâu, thực lực hầu như

nghiêng hẳn về một phía, chẳng mấy chốc liền thấy Đầu To bay trở về, lóe lên,

vọt qua cửa sổ bay vào phòng. Dựa vào theo ánh đèn mọi người có thể nhìn

thấy nó đã bắt con bọ cánh cứng kim sắc kia trở về.

Đầu To hạ xuống ấm trà trên bàn, đè con bọ cánh cứng kim sắc vẫn còn đang

giãy giụa đó xuống. Nhóm người ở bên cửa sổ nhanh chóng chạy tới, vây quanh

nhìn xem, pháp nhãn mở to nhìn kỹ, sợ mình không nhìn được rõ ràng, nhìn

thấy Đầu To đang cắn chặt cổ đối phương.

Khi ở gần nhìn kỹ, mọi người mới phát hiện ra con bọ cánh cứng nhỏ kim sắc

này có hình dạng cực kỳ hung dữ và kinh khủng, không phải hình dạng của một

con bọ cánh cứng bình thường.

“Đây là loài côn trùng gì chứ?” Nam Trúc hiếu kỳ lẩm bẩm.

Mọi người còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì có tiếng răng rắc

trầm đục vang lên, mọi người tưởng rằng đó là tiếng ấm trà bị vỡ, nhưng khi

nhìn lại, phát hiện thấy ấm trà vẫn bình thường nhưng trái lại đầu của con bọ

cánh cứng kim sắc lại đột nhiên từ trên ấm trà lăn xuống. Lúc này mọi người

mới nhận ra rằng Đầu To thật là mạnh mẽ, nó đã cắn đứt cổ con bọ cánh cứng

kim sắc đang kháng cự kia.

Điều khiến mọi người bất ngờ hơn là, dưới ánh mắt pháp nhãn nhìn kỹ, bọn hắn

thấy từ chỗ cổ đứt của con bọ cánh cứng kim sắc toát ra một lũ tà khí nhàn nhạt,

nếu không phải đúng lúc bọn hắn đang thi triển pháp nhãn, có lẽ sẽ không phát

hiện ra.

Lúc này mọi người mới xác nhận rằng con bọ cánh cứng kim sắc này đúng là có

trò trống.

Trên đê biển, lão Khâu giấu mình trong chiếc áo choàng đột nhiên giơ tay ôm

ngực và bật lên một tiếng, “Không tốt!”

Trong đôi mắt nhìn về phía Tri Hải các rõ ràng bộc lộ sự lo lắng.

Hoắc Lãng ở bên cạnh rất ngạc nhiên, lão già này là kẻ dám đến Thiên Lưu sơn

trộm đồ, chuyện gì lại có thể khiến cho lão ma đầu này thất thố như vậy? Y lập

tức hỏi: “Tiền bối, sao vậy?”

Lão Khâu nghiến răng nghiến lợi, “Không hiểu sao tâm trạng rối loạn, có lẽ

‘Kim Giáp linh’ được phái đi theo dõi Thám Hoa lang đang gặp phải nguy

hiểm, chắc hẳn đã bị phát hiện. Làm sao sẽ bị phát hiện chứ? Không thể nào

như vậy a.”

Lão ta có phần không hiểu, trên đảo có rất nhiều côn trùng, ai lại đi chú ý tới

một con bọ cánh cứng nhỏ bé như vậy, hơn nữa, linh trùng do chính tay lão ta

huấn luyện vô cùng nhạy bén, đủ để ứng phó với những tình huống phức tạp,

không dễ bị bộc lộ.

Hoắc Lãng vẫn rất nghi hoặc, hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối có thiên lý nhãn ư? Nếu

không, làm sao biết được ‘Kim Giáp linh’ gặp nạn?”

Lão Khâu quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn y, “Nó là do ta dùng bí pháp

dưỡng cổ để luyện chế ra, ngày đêm ở cùng khí huyết của ta, được ta dùng tinh

huyết để nuôi dưỡng hai ba mươi năm, đã tâm ý tương thông với ta từ lâu, cho

dù cách xa bao nhiêu, ta cũng có thể cảm nhận được tâm tình của nó hiện tại.

Lúc này nó đang rất sợ hãi.”

Trốn tránh ba mươi năm mới luyện chế ra được ba con, Hoắc Lãng biết rõ mấy

con côn trùng này rất quý báu đối với lão ma đầu. Y lập tức nói với ý tốt: “Nếu

nó đã gặp nạn, đương nhiên phải nghĩ biện pháp cứu nó.”

Lão Khâu hỏi ngược lại: “Cứu như thế nào? Ngươi đi cứu hay là ta hiện thân đi

cứu? Vấn đề là, một con côn trùng không có gì thu hút như vậy, làm sao đối

phương phát hiện ra được? Lẽ nào, lúc trước khi hành động của chúng ta ở chỗ

Thuyền hành đã bị người khác theo dõi hay sao?” Lão ta đưa mắt quan sát xung

quanh.

Vừa nghe được lời này, Hoắc Lãng giật mình hoảng sợ, y cũng vội đảo mắt nhìn

quanh, cảm thấy xung quanh tràn ngập nguy hiểm.

“Ọc… Phụt…” Lão Khâu bỗng giơ tay ôm ngực, ngay tại chỗ phun ra một

ngụm máu tươi, thân thể khẽ lay động.

Hoắc Lãng cả kinh, duỗi tay muốn đỡ lão ta nhưng lại không dám, trên người

lão ma đầu này ẩn giấu một đống côn trùng đủ loại, khiến cho y không dám

đụng vào, chỉ có thể thất kinh hỏi: “Tiền bối, ngài không sao chứ?”

Khóe miệng nhỏ giọt máu tươi, vẻ mặt lão Khâu đầy đau lòng, thậm chí còn có

chút bi thương, lão ta khoát tay áo, buồn rầu nói: “Chết rồi, kẻ nào giết chết linh

trùng của ta, đừng có để rơi vào trong tay lão phu, nếu không ta tất nhiên sẽ

khiến hắn sống không bằng chết!”

“…” Hoắc Lãng có chút không nói nên lời, nhìn từ cảnh tượng này, tâm ý tương

thông mà lão ma đầu đã nói e rằng là thật.

Y cũng có thể hiểu được vì sao đối phương lại vô cùng đau lòng như vậy, tâm

huyết mấy chục năm, vừa mới xuất sơn, vừa mới nói muốn thử xem khả năng

của nó. Kết quả vừa xuất sơn liền bị giết chết. E rằng bất kể là ai đều sẽ khó

chịu nổi.

Y cũng cảm thấy rất đáng tiếc, một con côn trùng nhỏ bé như thế, không chỉ có

thể không khiến người khác chú ý, lại còn có thể tìm hiểu tin tức, quả thực là

thần khí dùng để theo dõi, có thể phát huy ra tác dụng vô cùng to lớn, hơn nữa

nó còn thuộc về phía bên y, bị mất đi như vậy quả thực quá đáng tiếc.

Một lúc lâu sau, lão Khâu mới ổn định lại tâm tình, lão ta lau vết máu nơi khóe

miệng, “Cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, nếu đối phương đã giết chết

linh trùng, chứng tỏ hắn không biết, có nghĩa là còn chưa nhận ra lai lịch của ta,

điều này cho thấy đối phương chỉ tình cờ phát hiện ra nó.”

Nghe vậy, Hoắc Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi y lại ý thức được một

vấn đề nghiêm trọng, muốn lấy Thám Hoa lang làm điểm đột phá để tìm kiếm

tiên phủ, nhưng không dám trắng trợn công khai, chỉ có thể làm lén lút, bây giờ

con linh trùng này vừa mới đến gần liền bị phát hiện, còn có thể tiếp tục phái

một con khác đi theo dõi sao?

Thứ được trông cậy lớn nhất đó, liệu còn có thể sử dụng được hay không.

Y thử nói: “Nếu chỉ là tình cờ bị phát hiện thì dễ xử lý, phái một con linh trùng

khác đi, dặn dò linh trùng cẩn thận nhiều hơn một chút là được.”

Khóe miệng Lão Khâu giật một cái, lão ta cũng ý thức được sự rắc rối trong vấn

đề này, lão còn dám phái linh trùng đi theo dõi tên Thám Hoa lang đó sao? Lão

ta từ chối không chút do dự, “Trước khi chưa biết rõ vì sao linh trùng bị phát

hiện, không thể tiếp tục mạo hiểm.”

Trong căn phòng, trên ấm trà trên bàn, Đầu To ôm lấy thi thể con bọ cánh cứng

kim sắc kia, bắt đầu gặm ăn. Dữu Khánh thấy vậy thì vội vàng chụp lấy Đầu To

dời ra. Hắn muốn cất giữ lại xác con côn trùng này, để đi tìm hỏi Tương Hải

Hoa xem đây là thứ gì.

Nếu Đầu To đã có thể nhận ra được sự tồn tại của con côn trùng này, lúc trước

bọn hắn từng lang thang khắp nơi trên đảo, và cũng đã ở lại đây mấy ngày, vì

sao trước đây chưa bao giờ phát hiện ra?

Hắn muốn xác nhận xem, loài côn trùng này có phổ biến tại vùng này hay

không.

Nếu như không phổ biến, vậy thì vấn đề là, tại sao con côn trùng cổ quái có tà

khí này lại trùng hợp ở trong phòng hắn?

Bởi vì với những gì đã trải qua, bọn hắn có sự nhạy cảm một cách tự nhiên đối

với những sự vật liên quan đến tà khí.

Cho nên tạm thời hắn không thể để cho Đầu To ăn con côn trùng này, hắn nói

Trùng Nhi cất giữ luôn cả cái đầu bị cắn đứt của con côn trùng, thả Đầu To lại

trong phòng mình, ném cho nó một viên linh đan xem như khen thưởng.

Đầu To ôm lấy viên linh đan, bắt đầu răng rắc răng rắc gặm ăn.

Sở dĩ bây giờ cho Đầu To ăn linh đan là bởi vì nhu cầu linh khí của nó đã tăng

lên rất rõ ràng, nó căn bản không còn ăn xương nữa, mà mỗi lần ăn Linh mễ đều

có thể ăn rất nhiều, bọn hắn không thể cứ cõng theo một túi Linh mễ lớn đi khắp

nơi, về sau phát hiện thấy linh đan thích hợp hơn, chỉ cần có tiền mua là được.

Sẵn sàng chi khoản tiền này là bởi vì đám người Đào Hoa cư đã nhận ra được,

sau khi được Minh tăng điểm hóa, Đầu To có vẻ đã bước vào con đường tu

hành, mọi người cũng rất tò mò không biết nó cứ tiếp tục tu luyện như vậy sẽ có

kết quả như thế nào.

Đương nhiên, cũng là bởi vì loại linh đan khá phổ thông này tương đối rẻ, giá cả

như Nghiễm Linh đan là không nuôi nổi.

Đúng lúc cần để cho Trùng Nhi đi tìm Tương Hải Hoa hỏi về việc sắp xếp cho

đám người Tam Tiên bảo, Dữu Khánh dứt khoát cầm thi thể con côn trùng này

cùng đi theo, Nam Trúc chủ động đi theo.

Khi bọn hắn đi lên lầu gặp Tương Hải Hoa thì tiểu sư thúc tránh ở sau cửa

phòng ngủ của Tương Hải Hoa, nghiêng tai lắng nghe.

Khi Trùng Nhi ngập ngập ngừng ngừng mở miệng nói tới việc sắp xếp cho nhân

viên của Tam Tiên bảo, Tương Hải Hoa lập tức sảng khoái đồng ý hỗ trợ, tuy

nhiên, bởi vì có khá nhiều người, không tiện sắp xếp để cho tất cả đều ở phòng

khách sạn, cô ta sẽ cung cấp một chỗ có không gian lớn để dừng chân.

Như vậy là đủ rồi, Dữu Khánh không quan tâm chỗ ở của những người đó như

thế nào, trực tiếp đồng ý, ít nhất sẽ tốt hơn nhiều so với ở tại bãi triều lộ thiên

kia.

Sau đó chính là chuyện xác của con côn trùng, Dữu Khánh che giấu công lao

của Đầu To, chỉ nói là bọn hắn vô tình phát hiện ra. Sau nhiều lần kiểm tra,

Tương Hải Hoa xác định chưa bao giờ nhìn thấy loài côn trùng này tại Hổ

Phách hải, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ở đâu, cô ta cũng không biết nó là

loài côn trùng gì.

Một thứ hiếm hoi có chứa tà khí như vậy bất chợt xuất hiện tại trong phòng

mình, Dữu Khánh thần tình nghiêm trọng, trong lòng trở nên cảnh giác.

Tiểu sư thúc đứng sau cửa nghe được chuyện này, sắc mặt cũng lộ vẻ suy tư…

Tại Tĩnh Viễn thuyền hành, dưới lầu các bên cạnh bến tàu, từ trong nước có

người ngoi lên, chui vào bên trong lầu các, ngửi thấy mùi máu tươi, rồi phát

hiện thấy hai người nằm trên sàn nhà.

Người tới phát hiện thấy Hồng Cơ vẫn còn hơi thở, lập tức đỡ cô ta dậy, cứu

tỉnh lại liền truy hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Gã ta tới đây chính là vì Hồng Cơ, biết rõ Hồng Cơ sẽ ra tay với Hoắc Lãng ở

nơi này, nhưng mãi vẫn không thấy Hồng Cơ phản hồi kết quả, không thể không

lặn đến đây kiểm tra.

Khi nghe câu hỏi, Hồng Cơ với ánh mắt vô hồn nói như nói mớ: “Hoắc Lãng

chết rồi, ta đã giết hắn. Hoắc Lãng chết rồi, ta đã giết hắn…”

Sau khi thì thào mấy lần, thân thể cô ta đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong miệng

sặc ra rất nhiều máu tươi, sau đó đầu lệch sang một bên, hoàn hoàn không còn

động tĩnh.

Người tới cau mày, sau khi xác nhận cô ta đã tử vong, gã ta lại đến trước thi thể

Hoắc Lãng, dùng Huỳnh thạch rọi sáng khuôn mặt để xác nhận dung mạo, và

xác nhận được y đã chết. Gã ta không ở lại lâu, tới bằng đường thủy, lại lặn vào

trong nước rời đi. Gã ta không chú ý đến một con bọ cánh cứng kim sắc bò ra

khỏi mái tóc của Hồng Cơ tóc bám lên người gã ta.

Sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, gã ta leo lên một chiếc thuyền bỏ neo nơi bờ

biển, chui vào trong khoang thuyền để gặp mặt một người đàn ông chờ đợi sẵn

ở đó. Gã ta báo cáo lại tình hình kiểm tra cho nam nhân biết, kết luận là Hồng

Cơ tập kích Hoắc Lãng, tung ra một đòn chí mạng cho Hoắc Lãng, nhưng đồng

thời cũng bị Hoắc Lãng phản kích trước lúc chết gây ra vết thương chí mạng, cả

hai lần lượt bị chết vì tổn thương.

Sau khi bẩm báo xong, người đi điều tra lên bờ rời đi.

Người trên thuyền viết một bức mật tín, chèo thuyền chìm vào trong bóng đêm

mịt mờ, sau đó từ trên biển bay lên một con phi cầm truyền tin thân thể nhỏ bé.

Con bọ cánh cứng kim sắc ẩn nấp kia cực kỳ có linh tính, nó cũng bay đi theo,

bay một mạch đến Tri Hải các, nhìn thấy người nhận thư là thủ hạ của Thanh

Nha, cũng nhìn thấy người nhận thư kiểm tra mật tín xong thì đem đi trình lên

cho Thanh Nha.

Sau khi nghe lén cuộc nói chuyện, bọ cánh cứng kim sắc lặng lẽ bay ra khỏi cửa

sổ, bay nhanh đến nhà kho của Tĩnh Viễn thuyền hành, đáp xuống trên người

của lão Khâu, ngươi đang trông coi thương khố, rồi phát ra những tiếng xầm xì

yếu ớt bên tai lão ta.