Ngồi nghe vấn đề thu xếp chỗ ở cho đám người Tam Tiên bảo, Nam Trúc hiếm
thấy mà không có chen mồm, vẫn một mực trầm mặc, gã vẫn còn đang tiêu hóa
những thông tin mà Mục Ngạo Thiết đã nói cho biết.
Nhưng luôn luôn im lặng cũng không phải là phong cách của gã, gã biết rõ lão
Thập Ngũ không có khả năng bỏ tiền ra cho gần trăm người này, không chỉ lão
Thập Ngũ, chính gã cũng không muốn, đó không phải là khoản tiền nhỏ, cho
nên cuối cùng gã vẫn chen miệng vào, “Không phải Lý Trừng Hổ mới nhận
Trùng Nhi làm nghĩa tử sao? Để hắn tìm Tương Hải Hoa nói thử xem.”
Vừa nói gã vừa hất hất cằm về phía Trùng Nhi.
Trùng Nhi nghẹn ngào không nói nên lời, mọi người đồng loạt quay sang nhìn
nàng.
Thực ra, không phải Dữu Khánh chưa từng nghĩ tới biện pháp này, chỉ là hắn
cảm thấy hành động nhận nghĩa tử của Lý Trừng Hổ chẳng qua là để qua mặt
Hướng Lan Huyên, trong chuyện này chắc hẳn không hề có gì thực tế.
Một điều khác chính là, đối với nhóm người Tam Tiên bảo này, hắn cũng chỉ
mang tâm lý lừa gạt cho qua, căn bản không dám dễ dàng tin tưởng đám người
này, những chuyện bình thường khác còn có thể nhờ bọn họ chạy đi làm, nhưng
với những chuyện có liên quan đến tiên phủ, hắn hoàn toàn không dám để cho
những người này dính vào. Lúc đầu, vì nể mặt của ba trăm triệu đó mà hắn cho
phép những người này cùng đi theo, dù sao chỉ là lừa một đám gân gà ở tại bên
người, trong lòng chưa hề có ý nghĩ để cho đám người này thấy khó khăn mà
rút lui.
Tuy nhiên, Nam Trúc không biết ý nghĩ đó của hắn, lại chỉ ra biện pháp này
ngay trước mặt mọi người, hắn cũng không thể tỏ ra mình không tận lực, đành
phải nói với Trùng Nhi: “Nếu không, ngươi đi thử trước xem sao?”
Trùng Nhi có chút do do dự dự.
Nam Trúc vừa mới trở về với đồng bọn, đang muốn biểu hiện một chút, nên rất
tích cực, vỗ ngực nói: “Không sao, ta đi cùng ngươi.”
Dữu Khánh ở bên cạnh khẽ cau mày, thầm trách tên mập này nhiều chuyện, thật
muốn tung một cước đá gã bay xuống lầu.
Đúng vào lúc này, bên trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một tràng âm thanh
“Tích tích” rõ to.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra, mấy người An Di vừa mới
gia nhập không hiểu là thứ gì phát ra âm thanh đó, nhưng mấy người Dữu
Khánh vừa nghe liền biết là Đầu To đang cảnh báo.
Đầu To bây giờ không còn tùy tiện cất tiếng cảnh báo, nó đã mở linh trí, có thể
phân biệt được trường hợp nào cần phát ra âm thanh, thời điểm này nó đột
nhiên cất tiếng báo động, chuyện gì chứ?
Mấy người Dữu Khánh trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc.
Mục Ngạo Thiết lập tức chụp lấy thanh kiếm chạy đến mở cửa nhìn xung quanh
bên ngoài.
Nam Trúc thì chạy đến cửa sổ quan sát bên ngoài.
Bách Lý Tâm và Trùng Nhi nhanh chóng kiểm tra từng ngóc ngách trong
phòng.
Nhìn thấy phản ứng của bọn hắn như vậy, hai người An Di và Tô Thu Tử quay
mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao, nhưng từ tình huống hiện trường, họ ý thức
được có khả năng đã xảy ra chuyện.
Cò Dữu Khánh, hắn lập tức lóe lên, lướt vào trong căn phòng phát ra âm thanh
để kiểm tra, đó là căn phòng ngủ của hắn.
Hắn nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì
bất thường, liền quỳ một gối xuống khom người nhìn dưới gầm giường, cũng
không phát hiện thấy có gì trốn dưới này, Tam Túc ô Tiểu Thanh đứng nơi bệ
cửa sổ cũng không phát hiện ra điều gì.
Hắn nhanh chóng đứng dậy quay lại, đóng kín cửa phòng, sau đó mới bước
nhanh đến trước mặt Tiểu Thanh, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Thanh phát ra tiếng người, nhỏ giọng đáp lại: “Không biết, ta cũng không
biết vì sao Đầu To cảnh báo.” Biểu hiện của Tiểu Thanh rõ ràng cũng đang cảm
thấy quái lạ.
Ngay cả việc canh chừng cửa sổ cũng không phát hiện được gì, Dữu Khánh lập
tức quay lại đi đến trước mặt Đầu To, nhỏ giọng khiển trách, “Đầu To, ngươi
kêu lên ôn ào làm gì vậy?”
Vù! Đầu To đột nhiên bay lên, lướt sát qua bên cạnh Tiểu Thanh, phóng vút ra
ngoài cửa sổ như một mũi tên rời dây cung.
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi lóe lên lướt đến bên cửa sổ, khi vươn đầu nhìn
ra phía ngoài thì đã không thấy bóng dáng Đầu To ở đâu.
May mà Tiểu Thanh đã nhìn thấy, Tiểu Thanh nhắc nhở, “Đã vào phòng khách
qua cửa sổ bên cạnh.”
Đến phòng khách ư? Dữu Khánh ngạc nhiên, và mơ hồ ý thức được điều gì đó,
hắn cũng nhanh chóng làm theo nó, lướt tới mở cửa lao ra ngoài, cầm kiếm vọt
vào phòng khách, trước tiên hắn nhìn chằm chằm vào An Di và Tô Thu Tử, ý
nghĩ đầu tiên của hắn chính là hai người này có vấn đề, quả nhiên không đáng
tin cậy!
Tuy nhiên, tình hình hiện trường tựa hồ không như hắn tưởng tượng, An Di và
Tô Thu Tử không có biểu hiện gì khác thường, họ đang ngẩn người nhìn chằm
chằm vào một nơi nào đó, và không chỉ có hai người bọn họ, mấy người Nam
Trúc cũng đang ngẩng đầu nhìn chăm chú trên chiếc tủ trưng bày đồ cổ trong
phòng.
Hắn nhìn theo hướng mọi người đang nhìn, thấy Đầu To đang vẫy cánh lơ lửng
bên trên đỉnh tủ trưng bày, không biết nó đã phát hiện được cái gì, tầm mắt hiện
tại của bọn hắn không nhìn thấy gì.
Dữu Khánh lập tức nhảy lên, vung tay thi pháp hút chặt vào trần phòng, treo
mình ở trên đó. Lúc này hắn mới nhìn rõ tình hình phía trên đỉnh tủ trưng bày.
Trên tủ có một con côn trùng nhỏ màu vàng kim, chỉ lớn cỡ nửa móng tay. Đối
mặt với Đầu To lơ lửng trên không, nó không hề sợ hãi, ngược lại còn bộc lộ rõ
hàm ý đối đầu, khá là kiệt ngạo.
Thấy vậy, những người khác cũng học theo Dữu Khánh, đều nhảy lên treo mình
trên trần nhà để nhìn xem, và đều cảm thấy rất quái lạ với những gì nhìn thấy.
Nhất là mấy người Dữu Khánh, càng thấy ngạc nhiên hơn, không biết vì sao
Đầu To lại có địch ý với một con côn trùng như thế.
Bọn hắn hiểu được Đầu To ở một mức độ nào đó, có thể nhận ra được Đầu To
đã có ý đồ tấn công.
Đây chính là điều kỳ quái, giữa trong thiên địa này có vô số côn trùng tương tự,
nếu như gặp con nào cũng nghiêm túc như vậy, thì trên đường đi không biết
Đầu To phải ra tay bao nhiêu lần cho đủ.
Cũng chính bởi vì lí do này, bọn hắn cảm thấy Đầu To sẽ không vô duyên vô cớ
có hành động này, lẽ nào con côn trùng nhỏ như vậy lại thật sự có vấn đề gì hay
sao?
Thấy ánh mắt mọi người treo trên trần đều nhìn chăm chú về phía mình, con bọ
cánh cứng nhỏ kim sắc dường như biết rõ mình không thể ẩn giấu được nữa, nó
đột nhiên lóe lên, bay vù đi. Tốc độ bay đó khiến cho đám người Dữu Khánh
kinh ngạc, thật nhanh!
Tốc độ có thể khiến cho một đám tu sĩ cảm thấy nhanh, chỉ nghĩ thôi cũng có
thể tưởng tượng được.
Vào lúc này, mọi người đều ý thức được con bọ cánh cứng này không đơn giản.
Ngay khoảnh khắc con bọ cánh cứng nhỏ kim sắc lướt vòng qua bên cạnh Đầu
To, Đầu To cũng lóe lên, vọt xéo qua, hai con côn trùng một lớn một nhỏ trong
nháy mắt liền đụng vào nhau.
Keng! Hai con côn trùng đụng vào nhau, nhưng lại vang lên âm thanh kim loại
va chạm.
Chỉ từ một màn này, mấy người càng nhận rõ con bọ cánh cứng kim sắc này
không tầm thường.
So về lực xung kích, con bọ cánh cứng kim sắc rõ ràng không bằng Đầu To, đầu
tiên là khổ người không bằng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên
tường, nhưng nó lại nhân cơ hội này tá lực đả lực, bật ra khỏi mặt tường với
một góc xéo, bắn nhanh về phía cửa sổ, vọt ra ngoài chạy trốn.
Nam Trúc hạ xuống, vung kiếm chém ra, nhưng bị nó lóe lên tránh thoát.
May mà Đầu To không phải ngồi không, nó gần như ngay lập tức bám sát theo
sau, cả hai cùng biến mất trong màn đêm.
Một đám người vọt tới bên cửa sổ, dồn dập thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn khắp
xung quanh, nhưng thân hình của hai con côn trùng quá nhỏ, sau khi chìm vào
trong màn đêm, gần như không thể nhận rõ được hướng đi, chỉ còn lại tiếng
“Keng keng” liên tục giúp bọn hắn xác định phương hướng. Bọn hắn mơ hồ
nhìn thấy tia lửa bùng lên do hai con côn trùng liên tiếp đụng mạnh vào nhau,
một đường không ngừng va chạm lao xuống dưới lầu.
Bọ cánh cứng kim sắc tựa hồ biết rõ mình không thể trốn thoát được, nó không
chạy trốn nữa, rõ ràng đang liều mạng với Đầu To, vô cùng quyết liệt, có vẻ cực
kỳ hung bạo.
Nam Trúc đang nhìn xuống dưới chợt tặc lưỡi, nói: “Cái gì vậy a? Đây là lần
đầu tiên ta nhìn thấy một con côn trùng có thể đối đầu với Đầu To, có nên
xuống dưới nhìn một chút hay không?”
Không ai đáp lại gã.