Bán Tiên

Chương 1285: Lão ma đầu (2)




Phía sau tai lão Khâu lại có một con bọ cánh cứng màu vàng kim bò ra, con côn

trùng đó lớn cỡ con bọ rùa, tuy nhỏ nhưng trông rất hung dữ, dưới tiếng rít chỉ

dẫn của lão Khâu, nó bay đến trên mái tóc rối bời của Hồng Cơ, chui vào và

biến mất trong đó.

Lúc này, Hoắc Lãng chú ý thấy sau tai lão Khâu còn có hai con bọ cánh cứng

kim sắc khác, tại vị trí con bọ cánh cứng đã rời đi có lỗ máu nho nhỏ, y mơ hồ

nhận ra rằng lão Khâu dùng bản mạng tinh huyết của mình để nuôi dưỡng mấy

con bọ cánh cứng này.

Sau khi thả côn trùng ra, lão Khâu quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoắc Lãng,

cười khặc khặc quái dị, nói: “Ta quên đây là nữ nhân của ngươi, đã nhiều năm

không đụng tới nữ nhân, không kìm được, mượn dùng một chút, ngươi không

có ý kiến gì chứ?”

Nghe lời nói đó, Hoắc Lãng cảm thấy ớn lạnh và chán ghét, nhưng cũng vội xua

tay nói: “Không phải là nữ nhân của ta, tiền bối đừng để trong lòng, huống chi

cô ta còn hạ đòn sát thủ với ta.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Lão Khâu gật đầu hài lòng, lại hỏi: “Thi thể ta nói ngươi

chuẩn bị trước đâu rồi?”

Hoắc Lãng chỉ lên bên trên, “Trên lầu.”

“Lấy đến đây.”

Hoắc Lãng lập tức đi lên lầu, chẳng mấy chốc liền đem xuống một thi thể nam

nhân, theo như yêu cầu, vóc dáng tương tự y.

“Ngươi hiểu rõ nữ nhân này, chắc hẳn phải biết rõ nếu như cô ta giết ngươi thì

sẽ gây ra vết thương như thế nào, làm đi, làm cho thật giống, nếu không ngươi

sẽ hại chính mình.” Lão Khâu chỉ vào thi thể, ra hiệu cho Hoắc Lãng làm giả

những vết thương trên thân thi thể như là bị Hồng Cơ sát hại.

Hoắc Lãng cân nhắc cẩn thận một hồi, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể,

bắt tay vào làm, đây không phải là chuyện gì khó khăn, rất nhanh liền đứng lên

báo, “Tạm ổn rồi.”

Lão Khâu ừ một tiếng, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh thi thể, một tay bóp miệng

mũi thi thể, sau đó thấy từ trong tay áo lão ta có những con nhuyễn trùng màu

trắng bò ra, chui vào trong miệng mũi của thi thể. Nhìn thấy cảnh này, Hoắc

Lãng dợn dợn muốn ói.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy dưới làn da thi thể có thứ gì đó nhúc nhích chuyển

động, không ngừng đẩy lồi bề mặt da ra.

Nói một cách chính xác là đang điều chỉnh lại hình dạng khuôn mặt của thi thể,

sau một hồi điều chỉnh, Hoắc Lãng trợn mắt há mồm, nhìn thấy khuôn mặt của

thi thể đã biến thành khuôn mặt của mình như mình thấy qua gương.

Sau khi so sánh với nhau, xác nhận đã không khác lắm, lão Khâu mới dừng tay

lại, đứng lên, “Ngươi xử lý vụ ăn mặc cho hắn đi.”

Hoắc Lãng có phần bị làm cho kinh ngạc, vâng vâng dạ dạ làm theo, dứt khoát

lấy quần áo mình đang mặc đổi cho thi thể. Lúc này y đại khái đã biết được lão

ma đầu này muốn chơi trò gì, thì ra điều mà lão ta nói cứu người nhà của y

chính là để cho y giả chết, để tổ chức cho rằng y đã chết rồi, từ đó không truy

giết trả thù.

Nghĩ về trò này, y cảm thấy có vẻ không đáng tin cậy, sau khi xử lý xong vụ ăn

mặc cho thi thể, y đứng dậy nói với sự lo lắng: “Tiền bối, giả mạo như vậy e là

không qua mặt được điều tra kỹ.”

“Yên tâm, sẽ không điều tra kỹ càng, ta tự có biện pháp che giấu giúp ngươi.”

Lão Khâu ừm ừm hai tiếng rồi đột nhiên phất tay chụp tới, đầu ngón tay cắt

rách da cổ y, rồi thuận thế bóp lấy cổ y.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến Hoắc Lãng sợ hãi giãy giụa, nhưng khó thể nhúc

nhích, mắt mở trừng trừng nhìn một đống nhuyễn trùng trắng bệch vừa rồi bò ra

khỏi tay áo đối phương, leo lên cổ mình, rất nhanh, từ chỗ vết thương lan truyền

cơn đau đớn vì bị xé rách, y đau đến mức cả người run rẩy, run giọng nói: “Tiền

bối tha mạng…”

“Đừng lo, nó có tác dụng gây tê, rất nhanh sẽ hết đau.”

Đúng như lão Khâu nói, chằng mấy chốc, Hoắc Lãng liền không thấy cơn đau

nữa, y chỉ cảm thấy có thứ gì đó không ngừng nhúc nhích chui luồn trong làn da

của mình, khiến cho y sợ hãi rờn rợn, lông tơ dựng đứng cả lên, người ngoài

khó thể tưởng tượng được cảm giác đó.

Y đã ý thức được lão Khâu đang làm gì. Y không có đoán sai, rất nhanh, gương

mặt y đã hoàn toàn thay đổi, biến thành gương mặt của một người xa lạ khác.

Lão Khâu dừng tay lại, nhìn vào mặt y, nói: “Từ giờ trở đi, Hoắc Lãng đã chết.

Được rồi, nơi đây không thích hợp ở lâu, đi thôi.”

Sờ sờ gương mặt mới của mình, trong lòng Hoắc Lãng vẫn còn tràn đầy sợ hãi,

y mở ra một chỗ sàn nhà, dẫn theo lão Khâu lặn xuống nước dưới lầu các, rời

đi.

Khi hai người ngoi lên khỏi mặt biển thì đã xuất hiện tại một chỗ đê biển. Lão

Khâu nhìn chăm chú Tri Hải các ánh đèn rực rỡ, chậc lưỡi nói, “Nói là phồn hoa

như mộng cũng không quá đáng.”

Hoắc Lãng lại có sự lo lắng khác, “Chính sách mới của Tương La Sách rõ ràng

là muốn bức ép những người không rõ lai lịch. Cho dù chúng ta đã thay hình đổi

dạng, chúng ta cũng phải tìm một chỗ đặt chân, một khi đã đăng kí ở lại, chúng

ta chưa chuẩn bị đầy đủ chi tiết lai lịch, lai lịch giả mạo sẽ rất dễ bị phát hiện

không đúng, e rằng dễ dàng bị theo dõi, đến lúc đó sẽ không tiện hành động.”

Lão Khâu cười ha hả: “Ta là người của Thuyền hành, Thuyền hành điều ta đến

đây trông coi thương khố, ta đương nhiên là tiếp tục ở trong thương khố.”

Nói đến đây, Hoắc Lãng cảm thấy có chút kỳ quái, “Tại sao đúng vào lúc này

lại điều ông đến trông coi thương khố nơi này?”

“Ta tự có biện pháp của ta.”

“Vậy còn ta thì sao?”

“Ta trông coi thương khố còn không chứa được ngươi sao?”

“Đi ra ngoài đụng phải kiểm tra thì phải làm thế nào?”

“Vậy thì đi đường vòng. Ngươi ở tại Hổ Phách hải này nhiều năm như vậy, đã

quá quen thuộc nơi này, không phải là một chuyện nhỏ như vậy cũng không ứng

phó được chứ?”

Hoắc Lãng hết lời chống đỡ, xem ra không thể tránh khỏi phải mạo hiểm.

Lão Khâu không muốn tiếp tục dông dài về mấy chuyện đó nữa, nhấc tay gạt

qua lỗ tai mình một cái.

Một con bọ cánh cứng kim sắc đang bám sau tai lão ta liền bay ra, dưới sự chỉ

dẫn của lão ta, nó hạ xuống bờ vai Hoắc Lãng. “Ngươi biết tên Thám Hoa lang

kia ở đâu, đưa nó đến đó, chỉ cho nó biết căn phòng của Thám Hoa lang, và mô

tả cho nó biết hình dạng tướng mạo của hắn luôn. Nó sẽ theo dõi tên Thám Hoa

lang đó thay chúng ta.”

Nhìn con bọ cánh cứng trên bờ vai, Hoắc Lãng kinh ngạc không hiểu, “Nó là

côn trùng, ta làm sao nói cho nó biết được?”

“Ngươi cứ nói bình thường là được.”

“A? Nó có thể nghe hiểu tiếng người à?”

“Ngươi nghĩ rằng hồi đó ta đến Thiên Lưu sơn lấy trộm Huyết thiềm là để làm

gì? Chính là để luyện chế vật này, đáng tiếc thất bại. May mà ẩn cư trên đảo

mấy năm nay, cũng không tính uổng phí quãng thời gian ba mươi năm rất tốt

đó, mặc dù không có Huyết thiềm, nhưng dù sao ta cũng luyện chế ra được ba

con ‘Kim Giáp linh’. Bây giờ xuất sơn, chính là thời điểm kiểm tra tài năng và

tác dụng to lớn của chúng.”

Hoắc Lãng nghe vậy liền khen ngợi, “Có được thần vật này, thật sự là quá tốt,

sẽ không có ai đi đề phòng một con bọ cánh cứng nhỏ bé như thế, nhất định có

thể dò xét được hết bí mật của tên Thám Hoa lang đó.”

Nhìn kỹ hơn, y càng cảm thấy hình dạng của con côn trùng này dữ tợn và đáng

sợ, khi nhìn gần mới có thể cảm giác được nó có một sự tà tính.

Đã có được sức lực như vậy, còn có gì để nói, y lập tức đi thực hiện theo lời lão

Khâu nói…

Tại Tri Hải các, trong căn phòng ngủ của Dữu Khánh, trên một tảng đá ở trên

bàn, Đầu To vẫn như trước giang cánh nằm đờ ra như cương thi, những tia sáng

đỏ nhè nhẹ lượn lờ quanh thân nó.

Những lúc như thế này, sẽ không ai quan tâm đến Đầu To, mọi người đã quen

thuộc với hành động quái dị đó của nó.

Dữu Khánh không ra ngoài, hắn đang ở trong sảnh ngoài nói chuyện phiếm, An

Di và Tô Thu Tử tìm đến hắn, cần phải giải quyết vấn đề chỗ ở cho gần một

trăm thủ hạ, đến ngày mai Hổ Phách hải sẽ bắt đầu thực hiện quy định mới.

Không ai chú ý tới ánh sáng đỏ trong phòng ngủ của Dữu Khánh đột nhiên biến

mất, Đầu To đang giang cánh nằm đờ trên tảng đá chợt thu cánh lại, hơi nghiêng

đầu, dường như nhận ra điều gì đó.