Bán Tiên

Chương 1284: Lão ma đầu (1)




Hồng Cơ cảm thấy khá quen thuộc với mùi kỳ quái này, sau khi khẽ giật mình,

mặc dù còn chưa thấy rõ khuôn mặt đối phương, một cái tên đã bật ra khỏi

miệng cô ta, “Lão Khâu?”

Nghe tiếng thốt, bóng người hắc bào thân hình cao lớn nhấc tay lật chiếc mũ

trùm đầu ra, dưới ánh sáng trăng sao chiếu nghiêng vào từ ngoài cửa sổ, bộc lộ

ra một cái đầu hói, tóc tai râu ria hoa râm cầu cuốn, dáng vẻ bẩn thỉu, màu da cổ

đồng, nhếch miệng cười hắc hắc với Hồng Cơ, hàm răng xỉn vàng.

Đây là một lão già bẩn thỉu, cũng chính là “Lão Khâu” mà Hồng Cơ vừa gọi

tên. Lão già này phụ trách trông coi kho hàng trên một hòn đảo trung chuyển

nào đó của Tĩnh Viễn thuyền hành.

Hồng Cơ không quen thuộc lão ta, sở dĩ có ấn tượng khắc sâu là bởi vì mùi hơi

kỳ quái trên người đối phương.

Lúc này, điều khiến cô ta cảm thấy kinh ngạc chính là, lão Khâu này làm sao có

được thực lực cách không đánh gãy cánh tay mình, cô ta nhịn không được hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Hắc hắc.” Lão Khâu nở nụ cười tà mị bẩn thỉu, chiếc áo choàng trên người khẽ

rung lên, lập tức có một đám động vật như là ruồi hay côn trùng gì đó vo ve bay

ra, cảnh tượng càng ngày càng khiến người kinh khủng, trong chiếc áo choàng

của lão ta tựa như có chứa vô số phi trùng, cuồn cuộn bay ra không ngừng,

nhiều đến mức quá đáng, rất nhanh liền tràn ngập toàn bộ lầu các.

Hoắc Lãng đứng dậy, bình tĩnh đứng giữa đám phi trùng dày đặc, có vẻ không

hề cảm thấy kinh ngạc.

Hồng Cơ mặt đầy kinh ngạc, không biết nhớ tới điều gì, thất thanh thốt lên:

“Ngươi là ‘Cổ ma’ Kha Mật, người đã lấy trộm lấy ‘Huyết thiềm’ của Thiên

Lưu sơn ba mươi năm trước?”

Đám phi trùng đó xuất hiện rất đột nhiên rồi cũng biến mất một cách đột ngột,

thoáng qua liền như đám mây trôi nhanh chui vào trong chiếc áo choàng của lão

Khâu. Thật khó tưởng tượng nổi làm thế nào một chiếc áo choàng lại có thể

dung nạp được một số lượng phi trùng khổng lồ như thế.

Âm thanh vo ve đột nhiên biến mất hoàn toàn, lão Khâu nhe hàm răng vàng ố

cười khặc khặc, “Thời gian trôi qua thật là nhanh a, chỉ chớp mắt đã hơn ba

mươi năm rồi, không ngờ còn có người vẫn nhớ được Kha mỗ, lại còn có thể

thoáng nhìn liền nhận ra. Xem ra ta phải cẩn thận nhiều hơn mới được.” Một

câu cuối cùng, lão ta vừa nói vừa nhìn Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng gật đầu phụ họa: “Những năm qua, ngài cẩn thận là đúng.”

Nghe lão Khâu thừa nhận mình chính là “Cổ ma” trong truyền thuyết, Hồng Cơ

đang ôm lấy vết thương cụt tay vô cùng kinh ngạc, nói: “Không phải ngươi đã

chết rồi sao? Không phải ngươi đã bị chính tay Đại thánh Thiên Lưu sơn giết

chết rồi sao?”

Nói đến việc này, lão Khâu lộ ra vẻ mất mát, “Hồi đó, mặc dù ta đã chuẩn bị

mọi thứ, cũng dự phòng sẵn một loạt thủ đoạn, nhưng dù sao cũng là đến Thiên

Lưu sơn để trộm bảo vật. Sự thật đã chứng minh ta cẩn thận là đúng. Đám quái

vật trong tổ yêu đó thực sự là ai cũng có sở trường riêng. Ta đã chuẩn bị kỹ

càng như vậy, nhưng vẫn bị bọn chúng phát hiện. Ta sợ hãi phải vội vàng bỏ

chạy. Đích thân Đinh Giáp Thanh đi truy sát, phạm phải điểm mấu chốt của

người ta, không giết được ta là không bỏ cuộc. Ta có thể làm gì bây giờ, chỉ có

thể phải chết một lần, thế thân chuẩn bị trước đó liền phát huy tác dụng.”

Phải là kẻ rất trâu mới dám đến Thiên Lưu sơn để ăn trộm đồ, lại còn có thể giữ

được mạng sống trước sự truy sát của Đại thánh Thiên Lưu sơn, có thể trực tiếp

nhìn thấy lão già trâu bò trong truyền thuyết này, Hồng Cơ vừa chấn động vừa

có chút hoảng sợ.

Lão già này có thể được người ta xưng là “Ma”, bởi vì lão ta là người không từ

thủ đoạn, hành động như ma quỷ, bất chấp tất cả để đạt được mục đích của

mình, đã làm ra rất nhiều chuyện khiến người người tức giận căm ghét, cũng đã

hại vô số người, trong mắt lão ta không có đúng sai, không bị ràng buộc bởi bất

kỳ giá trị đạo đức nào, thực lực lão ta đã bước vào cảnh giới Cao Huyền từ lâu,

hơn nữa còn là kẻ xuất sắc nằm trong tóp đầu Cao Huyền, nếu như không có

sức lực đó, lão ta sao dám đi trộm đồ ngay dưới mí mắt của Đại thánh Yêu tộc.

Thử hỏi, rơi vào trong tay một kẻ như thế, Hồng Cơ làm sao có thể không sợ

hãi, cô ta cố gắng trấn định hỏi: “Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn một mực

trốn ở trên đảo trung chuyển của Thuyền hành sao?”

Thực ra không chỉ có cô ta, ngay cả là Hoắc Lãng cũng chưa từng nghĩ tới, trên

hòn đảo trung chuyển đó của Thuyền hành lại có một lão ma kinh khủng như

vậy ẩn nấp, nếu không phải người ta chủ động tìm tới cửa, y có nằm mơ cũng sẽ

không nghĩ đến.

Thực ra y cũng biết rõ, người ta dám lộ diện đến hợp tác với y, hiển nhiên trước

đó đã quan sát y, biết rõ tình cảnh hiện nay của y.

Lão Khâu cười hắc hắc nói: “Như vậy có gì không ổn sao? Thuyền đi thông bốn

phương tám hướng, muốn cái gì đều có thể dễ dàng đưa đến, sẽ không khiến

cho bất kỳ ai nghi ngờ. Ai! Không cẩn thận cũng không được a, ta cũng không

dám đảm bảo hồi đó giả chết có thực sự giấu giếm được Đinh Giáp Thanh hay

không, đám người đó tâm trí quá sâu, hơn nữa thế lực khổng lồ, chỉ cần có một

chút gió thổi cỏ lay, nói không chừng tất cả những nỗ lực trước đó đều sẽ uổng

phí. Ta thực sự không dám có bất kỳ một hành động nào thiếu suy nghĩ. Một lần

lẩn trốn chính là hơn ba mươi năm a. Bây giờ ta coi như đã có thể ra ngoài giãn

gân giãn cốt rồi.”

Hồng Cơ cắn răng hỏi: “Lẽ nào bây giờ ngươi không sợ bị Đại thánh Thiên Lưu

sơn phát hiện sao?”

Trong mắt lão Khâu toát ra vẻ kích động, “Trong cuộc đời có thể có mấy lần đọ

sức chứ? Không phải nói là lại có một tiên phủ khác sắp xuất hiện sao? Ta đã

một trăm ba mươi tuổi, nếu như không đột phá cảnh giới, tuổi thọ của ta đại

khái sẽ không quá hai mươi năm nữa, đã có cơ hội như vậy, nếu như không thử

sức một lần, lẽ nào cả phần đời còn lại đều phải lẩn trốn trong cống rãnh hay

sao? Nếu có thể tìm được con đường đăng tiên, trường sinh bất tử, thì tuyệt vời

biết bao nhiêu a!” Trên khuôn mặt bẩn thỉu bộc lộ cảm giác trong đầu lão đang

đầy những mơ mộng tuyệt vời.

Hóa ra là nhằm vào tiên phủ, Hồng Cơ nghe xong liền hiểu được, lão ta là bị

những tin đồn không biết thật giả kia thu hút tới.

Cô ta ở trên hòn đảo này đã nhiều năm, tự nhiên có thể nhận ra được gần đây có

không ít yêu ma quỷ quái tới nơi này, nhưng cô ta không nghĩ tới ngay cả lão

quái vật loại này cũng bị thu hút tới.

Hoắc Lãng đứng ở bên cạnh, thấy hai người nói chuyện dông dài mãi không

dứt, y hiển nhiên có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh bên ngoài,

có vẻ sợ có người đến, y không thể không nhắc nhở: “Tiền bối, đêm dài lắm

mộng.”

“Yên tâm, xung quanh đây đều có tai mắt của ta, cho dù chỉ là một con ruồi tới

gần cũng đừng hòng giấu giếm được ta.” Mặc dù nói như vậy, sau khi dứt lời,

lão Khâu vẫn quay đầu ra hiệu, “Trước tiên xử lý chuyện của ngươi đi.”

Hoắc Lãng chắp tay cảm tạ, sau đó lại ngồi xổm xuống trước mặt Hồng Cơ, bóp

cằm cô ta, ép hỏi: “Ở đây, các con đường liên lạc với bên trên đều nằm trong sự

kiểm soát của ta, ta cũng không phát hiện thấy có con đường nào liên lạc với

ngươi, nói cách khác, bên trên dùng một cách khác để tiếp cận với ngươi. Hồng

Cơ, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, không nói đến chuyện khác, ít nhất

chúng ta cũng có tình cảm ngủ chung nhiều năm như vậy, ngươi hãy nói cho ta

biết cách thức liên lạc, chúng ta dễ tụ dễ tán.”

Hồng Cơ nở nụ cười thảm, hất cằm về phía lão Khâu, “Ngươi cho rằng ta là kẻ

ngốc sao? Hắn đã nói bí mật của hắn cho ta biết, ngươi cảm thấy hắn còn có thể

để cho ta sống sót rời đi ư?”

Hoắc Lãng: “Ít nhất ta có thể để cho ngươi được ra đi dễ chịu.”

Hồng Cơ cười có vẻ ngây dại: “Đừng phí tâm tư nữa. Bắt đầu từ khi bước lên

con đường này, ngươi và ta đều rất rõ ràng, đây là một con đường không thể

quay đầu. Ngươi không quan tâm đến tính mạng của người nhà ngươi, nhưng ta

quan tâm. Nếu trước sau gì cũng phải chết, ngươi nói xem ta nên lựa chọn như

thế nào? Hoắc Lãng, hãy nghe ta, dứt khoát giải thoát cho mình đi, ít nhất người

nhà của ngươi còn có con đường sống. Chính bản thân lão ma đầu này còn

không thể công khai lộ mặt, lão không thể cho ngươi tương lai.”

Thấy cô ta nói ra rõ ràng như thế, hai mắt Hoắc Lãng đỏ lên, một tay túm lấy cổ

cô ta, vừa định bóp gãy thì lại chợt thả lỏng ra.

Hồng Cơ ho khan dữ dội.

Hoắc Lãng quay đầu lại, nhìn lão Khâu vẻ mặt hung ác ở một bên, “Tiền bối,

ngươi đã đồng ý, có thể bảo đảm người nhà của ta không có việc gì.”

Hàm ý cầu xin giúp đỡ bộc lộ rất rõ ràng, bản thân y không có cách nào, y hi

vọng đối phương thực hiện lời hứa.

Lão Khâu cười khặc khặc quái dị, bước tới, ngay tại trước mặt Hoắc Lãng, một

tay nhấc Hồng Cơ lên, đẩy cô ta ngã trên mặt bàn bên cạnh, sau đó đưa tay sờ

mó người Hồng Cơ, hành động này khiến Hồng Cơ sợ hãi giật nảy mình, cuống

quýt giãy giụa, nhưng bất lực.

Không nói lúc này tu vi bị cô ta bị hạn chế, cho dù không bị khống chế, tại

trước mặt cao thủ cảnh giới Cao Huyền, cô ta cũng chỉ có thể để mặc cho người

ta thao túng.

Hoắc Lãng cũng trợn mắt há mồm, lúc đầu còn tưởng rằng lão Khâu chỉ hù dọa

Hồng Cơ, nào ngờ…

“Đã rất nhiều năm không đụng tới nữ nhân rồi, đây cũng là một mỹ nhân a.”

Sau một hồi vuốt ve, lão Khâu cười quái dị, lật ngửa người Hồng Cơ, kéo xuống

bàn, ép tới đè vào cạnh bàn, xốc váy cô ta lên, lột quần cô ta xuống.

“Thả ta ra…” Hồng Cơ nằm ngửa ra bàn hoảng sợ rống lên, nhưng không thể

nào thoát khỏi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoắc Lãng vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó thể tin nổi,

không nghĩ tới đối phương lại làm chuyện đó ngay trước mặt mình. Nhìn thấy

chiếc tay cụt của Hồng Cơ vẫn còn đang chảy máu, y nhanh chóng quay người

đi. Đứng nghe âm thanh khó tả đó, lòng y ngổn ngang trăm mối, dù sao Hồng

Cơ cũng xem như là bạn đời nhiều năm của y, không nghĩ tới bây giờ lại bị

người khác làm như vậy ngay tại trước mặt.

Huống chi, bên trên phái Hồng Cơ tới ám sát y, rất có khả năng sẽ phái người

âm thầm theo dõi, tại thời điểm như vậy, lão già này lại còn có hứng thú làm

chuyện đó, phong cách làm việc như vậy mà dám nói là cẩn thận nhiều năm

sao? Hiện tại, y coi như đã lĩnh giáo được vì sao mọi người lại gọi lão là ma.

Trong lúc bị giày vò đau khổ, Hồng Cơ đột nhiên kêu lên ô ô gấp gáp và kịch

liệt giãy giụa. Lão Khâu đang ghì đầu cô ta để hôn môi, đột nhiên thè lưỡi ra,

đầu lưỡi đẩy một con nhuyễn trùng màu đỏ sẫm vào trong lỗ mũi cô ta. Con

nhuyễn trùng màu đỏ đó vừa chui vào lỗ mũi, lập tức nhanh chóng luồn sâu vào

trong. Hồng Cơ cực kỳ kinh sợ.

Một lúc sau, không còn nghe thấy âm thanh phát tiết ở phía sau nữa, Hoắc Lãng

quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy lão Khâu vậy mà đã mặc lại quần cho Hồng

Cơ, hành động này thực sự làm cho người ta không nói nên lời.

Lão Khâu nắm tóc kéo cô ta lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn của cô ta,

rồi lẩm bẩm giống như đọc kinh, “Hoắc Lãng chết rồi, ta đã giết hắn. Hoắc

Lãng chết rồi, ta đã giết hắn…”

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó Hồng Cơ ngừng co giật run rẩy, hai

mắt trắng dã, ngây dại lặp lui lặp tới một câu, “Hoắc Lãng chết rồi, ta đã giết

hắn.”

Lúc này lão Khâu mới buông cô ta ra, và đột nhiên vỗ một chưởng vào lưng cô

ta.

Bùm, chiếc bàn vỡ vụn, Hồng Cơ phun máu, gục ra sàn nhà, nằm yên bất động.

Hoắc Lãng rất kinh ngạc, không hiểu lão ta làm vậy để làm gì.