Kể từ khi có thông báo, sự phồn hoa náo nhiệt của Hổ Phách hải quả thực có
dấu hiệu hạ nhiệt, dòng người trên phố ít đi thấy rõ.
Thanh Nha không có cảm nhận gì với điều đó, y một đường vừa đi vừa bóc đậu
phộng ăn, lắc lư đi đến bến tàu thưa thớt ánh đèn, tung người nhảy lên một
chiếc thuyền neo đậu trong bến tàu, gió biển thổi quần áo bay phần phật, y lên
tiếng hỏi, “Đã tìm kiếm khu vực nào?”
Kết quả trong khoang thuyền không có bất kỳ phản ứng nào, y sửng sốt, nơi này
rõ ràng có nhân viên của y ở đây.
Y ẩn ẩn cảm thấy không đúng, y vội khom người nhìn vào trong, nhìn thấy
được một bóng người đen thui ngồi ở bên trong, y lật tay búng ra một viên
Huỳnh thạch, đốm sáng cực nhanh bay đến trước người kia rồi dừng lại. Viên
Huỳnh thạch lơ lửng bên trong khoang thuyền, bất động.
Đó là một người giấu mình trong chiếc áo choàng đen, mơ hồ có thể nhận thấy
vóc dáng người này không lớn, thậm chí còn có vẻ gầy gò, ngồi ổn định trên xà
ngang ngăn cách khoang thuyền, mang đến cảm giác trầm lắng và tĩnh lặng,
đồng thời giọng nói cũng lành lạnh không có cảm xúc gì, “Thanh Nha, ta chờ
ngươi đã lâu rồi.”
Sau đó viên Huỳnh thạch lơ lửng trong không trung bắn ngược trở về như lưu
tinh.
Thanh Nha vung tay chụp lấy, thân thể khẽ rung động, bàn tay nắm Huỳnh
thạch tê dại và ngấm ngầm đau đớn, trên mặt đầy nét kinh hãi, y khá quen thuộc
với giọng nói của người này, hơn nữa uy lực bắn ngược lại này đã thể hiện ra
được nền tảng tu vi, khiến y tương đối kinh ngạc: “Tứ động chủ, sao ngài lại tới
đây?”
Không sai, người tới chính là Tứ động chủ Sô Vũ của Thiên Lưu sơn.
Theo sự hiểu biết của Thanh Nha về người này, vị này che mặt quanh năm, ngay
cả ở tại Thiên Lưu sơn, gã cũng rất ít khi để lộ mặt thật gặp người khác, bây giờ
đột nhiên xuất hiện tại nơi này gặp y, thử hỏi y làm sao có thể không kinh ngạc.
Dù sao, Thanh Nha chưa bao giờ nhìn thấy chân diện mục của đối phương.
Sô Vũ lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì trong biển vậy?”
Thanh Nha trong lòng kinh nghi, nhìn nhìn gã thủ hạ co người nằm gục trong
khoang thuyền, đại khái có thể đoán được bị đánh gục như thế nào, y tạm thời
chưa quan tâm tới sự sống chết của thủ hạ, cất Huỳnh thạch đi, khom người thò
đầu vào trong khoang trả lời: “Đang tìm một cái mật đạo dưới đáy biển.”
Sô Vũ: “Mật đạo dưới đáy biển? Mật đạo gì?”
Thanh Nha: “Một cái mật đạo dưới đáy biển thông vào trong cung thành Hải
đô.”
Y trực tiếp lấy chuyện mật đạo mà Dữu Khánh đã nói kể ra, nhưng về tình hình
thực sự thì trước khi được người đứng sau mình cho phép, y cũng không dám
nói lung tung.
Đương nhiên, y cũng không muốn để lộ bí mật liên quan tới kho báu.
Sô Vũ: “Tìm mật đạo làm gì?”
Thanh Nha: “Cha con Tương La Sách lừa gạt lấy đi ba tỷ của Tĩnh Viễn thuyền
hành, mà không chịu trả lại. Ta muốn tìm mật đạo lmà ầm lên.”
Sô Vũ: “Phế tích những bậc thang khổng lồ trong biển? Lối vào mật đạo ở đó?”
Thanh Nha liếc nhìn gã thủ hạ nằm chết ngất trên sàn, không cần nghĩ cũng
biết, nhất định là thủ hạ của mình không giữ kín được miệng, nhưng cũng có thể
hiểu được khi phải đối mặt với Tứ động chủ Thiên Lưu sơn, may mà những
người bên dưới không biết y muốn tìm di tích trong biển đó để làm gì, y lập tức
gật đầu nói: “Nghe nói là vậy, ta cũng không thể xác định, trước tiên tìm thử
xem đã rồi tính tiếp.”
“Làm sao ngươi biết được về mật đạo của Hải đô?”
“Thám Hoa lang nói cho ta biết.”
“Ngươi xác định ngươi quấn chung một chỗ với hắn là để tìm mật đạo, mà
không phải tìm lối vào tiên phủ?”
Nghe câu hỏi này, Thanh Nha rịn mồ hôi lạnh, vội xua tay nói: “Tứ động chủ
nói quá lời, ta nào dám đụng tới cái trò đó.”
Sô Vũ: “Tốt nhất ngươi đừng có gạt ta, nếu không, ngươi sẽ biết hậu quả,
Lương gia đứng ra cũng vô ích!”
Thanh Nha đứng khom lưng ở đó lập tức vỗ ngực, “Tứ động chủ, Thanh Nha ta
thề, đảm bảo không đi tìm tiên phủ gì đó. Nếu không, ta sẽ mặc cho Tứ động
chủ thiên đao vạn quả, khiến Thanh Nha ta chết không yên lành, ta cũng không
một câu oán hận!”
Có một chút mánh lới trong lời này của y, y chừa lại một khoảng trống cho
mình, chỉ thề là mình không có lừa dối trong việc tìm tiên phủ, mà không nói
rằng mình có giấu giếm trong chuyện mật đạo hay không.
Nhìn bộ dạng của y như vậy, thực sự không giống giả tạo, Sô Vũ nhắc nhở một
câu xem như có lòng hảo tâm, “Ở đây sóng to gió lớn, không có việc gì thì trở
về sớm một chút đi, đừng ở lại đây gậy chuyện lộn xộn.”
Thanh Nha gật đầu, “Xong việc ta sẽ lập tức trở về.”
“Đã gặp Lý Trừng Hổ rồi?”
“Đã gặp rồi, mới gặp cách đây không lâu. Hắn không chịu trả lại ba tỷ cho Tĩnh
Viễn thuyền hành. Tứ động chủ, hay là ngài hỗ trợ nói một tiếng? Có ngài mở
miệng, hắn nhất định phải nể tình.”
“Không được nói cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện ta đã tới đây.” Sô Vũ giống như
quỷ mị, nói xong lời đó liền biến mất tại trên mặt biển ngoài khoang thuyền.
Thanh Nha nhanh chóng ngước lên nhìn, trên mặt biển không có chút gợn sóng
hay động tĩnh nào, người đã biến mất không một tiếng động, ý tứ trong lời nói
của đối phương cũng đã rất rõ ràng, sẽ không mở miệng nói giúp cho y. Y bóc
một củ đậu phộng, lẩm bẩm không hiểu, “Vị này đích thân tới đây làm gì, là bởi
vì những tin đồn đó sao?”
Nghĩ đến đây, y nhíu mày, cảm thấy không thể tiếp tục xen lẫn với Dữu Khánh
được nữa, phải duy trì một khoảng cách mới được…
Trong lầu các nơi bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành, Hoắc Lãng đứng lặng im
trước cửa sổ, nhìn chằm chằm bầu trời đêm đầy sao, lắng nghe tiếng sóng rì rào.
Hồng Cơ bưng một đĩa trái cây lên đây, y cũng chỉ quay đầu lại thoáng nhìn mà
thôi.
Ở phía sau lưng y, Hồng Cơ đặt đĩa trái cây xuống rồi thuận tay rút ra một con
dao sáng loáng, dứt khoát lưu loát đâm về phía vị trí trái tim sau lưng Hoắc
Lãng, toàn bộ động tác như mây bay nước chảy, không hề dao động.
Thành công đâm trúng, trên mặt cô ta mới vừa lộ ra nét lạnh lùng dữ tợn, liền
đột nhiên chuyển thành vẻ kinh ngạc.
Con dao trên tay cất lên một tiếng “Keng” ngân vang, mũi dao hơi lõm vào rồi
không thể xuyên vào thêm chút nào nữa.
Cô ta lập tức ý thức được không ổn, liền thuận thế vung dao cắt ngang về phía
cổ Hoắc Lãng, mà Hoắc Lãng thì chỉ lạnh lùng quay đầu lại nhìn cô ta.
Tuy nhiên, lưỡi dao còn chưa kịp chạm đến cổ Hoắc Lãng, từ bên cạnh đã có
một luồng pháp lực cường đại tập kích tới, cánh tay khua dao của Hồng Cơ đột
nhiên tung tóe máu tươi, tách rời ra. Hoắc Lãng vừa quay lại cũng bình thản bóp
cổ cô ta, tay kia thì nhanh chóng điểm mấy chỉ lên người cô ta, nhân cơ hội này
lập tức khống chế cô ta.
Trong mắt tràn đầy kinh nghi, Hồng Cơ nỗ lực xoay cổ, không để ý đến Hoắc
Lãng ở trước mắt, cố gắng nhìn về phía cửa sổ ở bên, muốn nhìn xem cao thủ ra
tay tập kích mình là ai.
Hoắc Lãng, người đang nắm giữ tính mạng cô ta, nói với giọng tiếc nuối, “Với
sự nhanh nhạy của tổ chức, ta gây ra chuyện như vậy nhưng lại chậm chạp
không có phản ứng, kỳ quái là ngay cả một lời khiển trách cũng không có, ta
liền biết tổ chức không cho ta cơ hội nữa rồi. Ta vẫn luôn một mực suy nghĩ,
không biết tổ chức sẽ xử lý ta thế nào, ta cảm thấy không có khả năng công khai
trắng trợn hành hung ta ngay tại trên đảo. Ta thật sự không muốn nhìn thấy
người động thủ đó là ngươi…” Y đưa tay đẩy đối phương ra, nhấc tay xé mở
vạt áo của mình, để lộ ra chiếc áo lót bằng dây xích kim loại ở bên trong.
Hồng Cơ ngã xuống đất, ôm lấy vết thương cụt tay, cắn răng nói: “Nếu như
ngươi bỏ chạy, cả nhà già trẻ của ngươi đều không thể sống được.”
Hoắc Lãng ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, cười nhạt liên tục, “Vậy thì chưa
chắc.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một bóng người mặc hắc
bào chậm rãi đi đến, đồng thời có một mùi vị quái lạ cùng theo tới.