Bán Tiên

Chương 1282: Sóng gió nơi đây lớn (1)




Một gã nhân viên phụ trách điều tra đi tới dưới bậc cấp, dường như muốn báo

cáo điều gì đó cho Tương La Sách, nhưng sự có mặt của Lý Trừng Hổ khiến

cho gã do dự không nói nên lời.

Tương La Sách lúc này quở trách: “Ở trước mặt Vương gia, không có gì là bí

mật.”

Người đó lập tức bẩm báo: “Đảo chủ, đám người Thanh Nha không có rời đi,

mà phân tán ra trên biển, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong biển.”

Nói không đầu không đuôi, Lý Trừng Hổ có phần nghe không hiểu lời này có ý

gì, ông ta quay đầu nhìn sang Tương La Sách.

Tương La Sách lập tức giải thích: “Thanh Nha không phải không phải đến đây

một mình, còn kéo theo một cố nhân thủ vừa công khai vừa âm thầm. Hôm nay,

chúng ta đột nhiên phát hiện thấy hầu hết người của Thanh Nha đều ra biển,

giống như là muốn rời đi, nhưng bản thân hắn thì vẫn ở lại, điều này thật kỳ

quái, vì vậy ta liền phái người để mắt nhìn chăm chú.”

Tình huống tiếp theo tự nhiên là điều mà thủ hạ của lão ta vừa mới bẩm báo.

Hóa ra là như vậy, Lý Trừng Hổ trầm tư nghĩ ngợi.

Tương La Sách lại hỏi thủ hạ, “Chỉ có như vậy thôi sao?”

Người đó đáp: “Tình hình hiện nay chỉ có như vậy. Phía bên hắn có Hải yêu,

người của chúng ta không thể đến gần theo dõi, tạm thời còn chưa rõ tình hình

cụ thể.”

“Tiếp tục theo sát đi.” Tương La Sách dặn dò rồi phất phất tay.

“Vâng.” Người đó chắp tay nhận lệnh rời đi.

Không còn người khác ở đây, Lý Trừng Hổ trầm tư kỳ quái hỏi: “Hắn không

phải đã tìm được lối vào mật đạo trong biển rồi sao? Còn có cái gì để tìm nữa

chứ, đến cùng thì hắn muốn tìm cái gì?”

Tương La Sách ngập ngừng nói: “Bên ngoài lan truyền tin đồn, nói rằng Thám

Hoa lang đang tìm lối vào tiên phủ, mà theo truyền thuyết từ xa xưa, vùng Hổ

Phách hải này hình như có một số thần tích, hắn lại trộn lẫn với Thám Hoa lang

một chỗ. Bọn hắn không phải thật sự là đang đi tìm tiên phủ đó chứ?”

Lý Trừng Hổ: “Trong thiên hạ có rất nhiều nơi có truyền thuyết thần tích, có nơi

nào mà chưa bị mấy nhà kia lật đáy lên trời? Cho dù thật sự có tiên phủ gì đó, ta

khuyên ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều. Đừng nói là động phủ thần tiên,

tại nhà của ngươi có thể không bố trí canh gác bảo vệ, để mặc cho người ngoài

tự tiện ra ra vào vào sao? Nơi được gọi là tiên phủ đó, ngay cả mấy nhân vật

đứng đầu thiên hạ kia cũng không dám tự tiện xông vào, những kẻ có tâm tư

lệch lạc đều là đi tìm chết. Lời này là Hoàng hậu nương nương nói với ta, bây

giờ ta chuyển lại cho ngươi.”

Sau khi rời bữa tiệc, một nhóm người ngồi bên trong khoang xe thực ra cũng

không có quá nhiều cảm xúc với việc Trùng Nhi trở thành nghĩa tử của Lý

Trừng Hổ, bọn hắn cơ bản đều biết rằng, Lý Trừng Hổ chỉ là vì không muốn

đưa tiền cho Hướng Lan Huyên, nên cố ý ngay từ đầu đã vòng vòng vèo vèo,

đừng hi vọng người như Lý Trừng Hổ thật sự sẽ niệm tình phụ tử gì đó mà dành

cho chỗ dựa vững chắc.

Đến lúc này, Dữu Khánh đã hiểu được, Thiết Diệu Thanh nói gì gì đó chỉ là cái

cớ Lý Trừng Hổ bày ra mà thôi.

Thực ra Dữu Khánh cũng không muốn thúc đẩy loại chuyện nhàm chán này,

nhưng mà Hướng Lan Huyên cứ luôn ở dưới gầm bàn vung chân đá hắn, vì vậy

hắn không còn cách nào khác.

Nam Trúc không biết gì về nguồn gốc số tiền đó, nên trong lòng rất háo hức,

thái độ đối với Trùng Nhi tốt hơn rất nhiều.

Xe dừng lại bên cạnh bến tàu, đám người Dữu Khánh xuống xe chuyển sang đi

thuyền, cưỡi sóng vượt gió lao về Tri Hải các.

Nam Trúc ở trên thuyền một mực lải nhải, than phiền về việc Hổ Phách hải

cưỡng ép nâng giá, nói rằng điều đó gây ra tiếng tiếng oán than dậy trời, ép biết

bao nhiêu người phải rời đi. Kỳ thực nói lui nói tới chính là muốn biểu đạt một

ý, hiện tại gã không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở chung với mọi người.

Dữu Khánh không có đuổi Nam Trúc đi, cũng không có ý định thu lưu gã, nói

gã tự mà đi thảo luận với Tương Hải Hoa, lí do rất đơn giản, bọn hắn ăn ở miễn

phí tại Tri Hải các, tại thời kỳ chi phí đắt đỏ như thế này, hắn chắc chắn sẽ

không bỏ tiền ra cho Nam Trúc, hắn cũng không đủ chai mặt mở miệng xin

người ta cho Nam Trúc ăn ở miễn phí.

Nam Trúc không cảm thấy xấu hổ, gã lập tức đi tìm Tương Hải Hoa để phản đối

việc Hổ Phách hải tăng giá, nói điều đó khiến gã không thể ở lại được Hổ Phách

hải, Tương Hải Hoa còn có thể nói thế nào bây giờ? Chỉ cần nghĩ cũng có thể

biết được, tự nhiên là cho miễn phí cho gã, nói gã cứ việc yên tâm ăn ở.

Không ai quan tâm tới tâm trạng của Trùng Nhi có tốt hay không, nàng một

mực cúi đầu im lặng…

Thanh Nha đã trở về Tri Hải các trước một bước, y rất tức giận, về đến phòng

liền viết một bức mật tín giao cho thủ hạ, và dặn dò: “Lập tức gửi thư về nhà.”

“Vâng.” Thủ hạ của y nhận bức thư, rời đi.

Người nọ đi tới cửa, đang định mở cửa ra, Thanh Nha vừa mới răng rắc bóp vỡ

một củ đậu phộng đột nhiên gọi lại: “Chờ chút.”

Gã thủ hạ quay đầu lại nhìn y. Y trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới ngoắc tay,

gọi tên thủ hạ quay lại, rồi lấy lại bức thư, tại trước ánh mắt kinh ngạc không

hiểu của tên thủ hạ, y chà nát bức thư thành bột mịn.

Nội dung bức thư là triển khai trả thù, bởi vì bị Lý Trừng Hổ miệt thị, y muốn

trả đũa, muốn truyền lệnh về Ảo Vọng, gây rắc rối cho một số vấn đề liên quan

đến Lý Trừng Hổ, khiến cho Lý Trừng Hổ phải trả giá cho sự ngạo mạn của

mình, với y mà nói, không khó làm được điều đó, nhưng với hành động vừa rồi,

rõ ràng y đã hối hận.

Không phải y sợ Lý Trừng Hổ, mà nghĩ đến việc mình còn phải ở lại Hổ Phách

hải một khoảng thời gian, tại trước khi chưa tìm được kho tàng mà Hổ Phách

tộc chôn giấu, y còn chưa có ý định rời đi. Một khi phía bên Ảo Vọng triển khai

trả thù, nếu như y vẫn còn tiếp tục ở lại trên địa bàn của Lý Trừng Hổ, đó chính

là dê nằm trước miệng cọp, Lý Trừng Hổ rất dễ dàng để xử lý y, cho nên y

không thể suy nghĩ lại.

Y không có giải thích lí do hủy bỏ bức thư với thủ hạ, chỉ hỏi: “Đã có manh mối

gì về nơi được yêu cầu bí mật tìm kiếm chưa?”

Gã thủ hạ lắc đầu, “Thanh gia, ngay cả một phương vị đại khái cũng không có,

muốn tìm được một nơi như vậy trong biển rộng mênh mông thế này, chỉ sợ

trong thời gian ngắn là không thể có được manh mối, hơn nữa chúng ta chỉ có

chừng đó nhân thủ, nếu không, chúng ta điều thêm một chút nhân thủ tin cậy tới

đây tham gia tìm kiếm?”

Nhét hạt đậu vào trong miệng, Thanh Nha xua tay áo, “Vì đây là bí mật tìm

kiếm nên không thể nhiều người. Cho dù là tìm kiếm ở trong biển, nơi này là

địa bàn của Lý Trừng Hổ, nhiều người sẽ không thể giấu giếm được bọn họ, thà

rằng biết kết quả chậm một chút cũng được.”

Gã thủ hạ vừa mới gật đầu đồng ý, y lại bóp vỡ một củ đậu phộng, nói: “Đã làm

sai là phải trả giá, tên Hoắc Lãng đó có thể biến mất được rồi.”

“Vâng.” Gả thủ hạ lại gật đầu lần nữa, rồi nhanh chóng rời đi.

Thanh Nha nhai nhai, lẩm bẩm, “Không trả cho ta, thì ta tự lấy!”

Y rất muốn biết Lý Trừng Hổ sẽ có phản ứng như thế nào khi biết kho tàng của

Hổ Phách tộc mà hắn tìm kiếm nhiều năm bị người dọn sạch, nghĩ đến đó, y

không nhịn được nở nụ cười.

Y nghênh ngang đi về phía cửa, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm, “Thám Hoa

lang, thật xin lỗi, tự ngươi nghĩ biện pháp cho những người đó đi.”

“Những người đó” trong miệng y là để chỉ những Hổ phách nữ mà Dữu Khánh

nói y hỗ trợ cứu, chuyện đó quá phiền phức, sau khi bị phát hiện cho dù có chạy

về đến Ảo Vọng cũng không dễ giải thích, y không muốn rước lấy rắc rối đó.

Bây giờ y lặng lẽ làm một mình, tự nhiên sẽ không cần phải đi cứu ai cả.

Nghĩ đến điều đó, tâm trạng y rất tốt, bước chân thoải mái, đạp vang lóc cóc rời

khỏi căn phòng, một mình đi ra Tri Hải các.