Động tĩnh không lớn nhưng lại đau đến tận xương tủy, Dữu Khánh căng cứng
gò má, nỗ lực kìm nén không để cho biểu tình của mình vặn vẹo, nhịn đau nặn
ra nét tươi cười, khẩu thị tâm phi nói: “Vương gia lo lắng nhiều, còn có ai dám
đoạt hay sao.”
Giống như kẻ ngốc, vốn chẳng biết gì, Nam Trúc cũng đột nhiên vỗ ngực chen
vào nói: “Ai dám đoạt, trước tiên phải qua ta cái đã!”
Mọi người quanh bàn, ngoại trừ Hướng Lan Huyên nhìn gã với vẻ mặt tựa tiếu
phi tiếu ra, hầu hết những người khác đều ném ánh mắt khinh bỉ cho gã, Dữu
Khánh trong lòng thầm mắng, một cửa của ngươi không đủ cho người ta nhét kẽ
răng.
Lý Trừng Hổ đột nhiên quay sang nhìn Trùng Nhi, hỏi: “Lâm Long, ta giao
khoản tiền này cho ngươi, thế nào?”
“Hả?” Trùng Nhi rất bất ngờ, ngay lập tức cuống quýt xua tay, “Ta, ta không
được.”
Lý Trừng Hổ kỳ quái hỏi: “Không phải vừa rồi Thám Hoa lang nói rằng với
ngươi là người một nhà sao? Vì sao đưa tiền cho bọn hắn thì được, đưa cho
ngươi lại không được? Cái này là người một nhà kiểu gì?”
Trong mắt Hướng Lan Huyên lộ ra vẻ nghi hoặc, hôm nay hoàn toàn xem không
hiểu vị Đoan thân vương này đến cùng đang làm trò quỷ gì, nhưng vẫn lén lút
tặng cho Dữu Khánh một cước nữa.
Dữu Khánh đương nhiên biết rõ ý của nàng, chỉ cần tiền được đưa cho một
trong mấy người bọn hắn là được, hắn liền nhanh chóng ra tay, đè bàn tay đang
xua xua của Trùng Nhi xuống, “Vương gia, đều giống nhau, đều là người một
nhà, đưa cho hắn cũng được.”
Vậy ư, Trùng Nhi nghe lời này đành phải im lặng.
Lý Trừng Hổ khẽ gật đầu, nói tiếp: “Lúc trước nghe Vương phi nhắc tới ngươi,
nói ngươi khuôn mặt tuấn tú, là một mỹ nam tử hiếm có, tâm địa lại thiện
lương, thậm chí còn nói đùa với bản vương là muốn thu ngươi làm nghĩa tử,
hôm nay mới biết Vương phi nói không giả, quả thực có dáng dấp nhân trung
long phượng. Bản vương cảm thấy mới quen đã thân, muốn hoàn thành nguyện
vọng của Vương phi, để đem về cho nàng một điều bất ngờ. Bản vương muốn
thu ngươi làm nghĩa tử, ý của ngươi thế nào?”
Chuyện quái quỷ gì vậy? Ba sư huynh đệ đều ngây người, đều đang nhớ lại
chuyện xưa, lúc đó Thiết Diệu Thanh có ý định như vậy với Trùng Nhi ư? Sao
không ai nhận thấy có dầu hiệu đó chứ?
Trùng Nhi sửng sốt, biến cố này một lần nữa khiến nàng trở tay không kịp.
Tương Hải Hoa vừa mới quay trở lại đứng thủ ở cửa vào, có thể nói mặt đầy
kinh ngạc, khó thể tin nổi, không khỏi quay nhìn phụ thân mình, phát hiện thấy
phụ thân vẫn ung dung điềm tĩnh dường như không có hề cảm thấy ngạc nhiên.
Hướng Lan Huyên hơi nhướng mày, cuối cùng đã hiểu được vì sao tên cẩu
Vương gia này lại đưa tiền cho Trùng Nhi, còn đột nhiên nhảy ra chuyện thu
nghĩa tử, vòng một vòng lớn như vậy, nói trắng ra chính là không muốn tiền rơi
vào trong tay nàng, sau này nếu nàng đoạt tiền của con trai người ta, người ta
nhất định có lí do để phát tác.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao lúc trước vị vương gia này thể hiện sự
thâm cận với Trùng Nhi, thì ra đã sớm có ý định này, nghĩ đến đây, trong lòng
không khỏi cười nhạt, mấy tên kia của Đào Hoa cư, tất cả đều là đồ ăn trên bàn
của nàng, nàng tùy ý thao túng, tự nhiên sẽ có biện pháp khiến Trùng Nhi chủ
động giao khoản tiền này ra.
Lần này, Trùng Nhi không có nhìn xem sắc mặt Dữu Khánh, mà trực tiếp lắc
đầu, từ chối dứt khoát rõ ràng, “Tạ ý tốt của Vương gia, ta không muốn nhận
người thân.”
Nam Trúc vừa nghe nói vậy, lập tức trở nên nôn nóng, gã ước gì mình có thể
đồng ý thay nàng.
Tương La Sách do dự muốn nói, muốn thuyết phục nàng đây là chuyện tốt mà
biết bao người có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhưng sau khi suy nghĩ
lại, lão ta thấy mình không nên nhúng tay vào việc này, còn cứ để hai bên
đương sự tự đi đối mặt.
Lý Trừng Hổ liếc mắt nhìn qua đám người Hướng Lan Huyên một lượt, chậm
rãi nói: “Bản vương đã nói rất rõ ràng, nếu như ngươi nguyện ý nhận ta làm
nghĩa phụ, ta liền đưa cho ngươi khoản tiền này, còn nếu không… Các ngươi
cũng đã thấy được thái độ của Thanh Nha, nếu là kéo dài, khi Lương gia Ảo
Vọng lên tiếng, khoản tiền này rất có thể sẽ phải trả lại tất cả cho bọn họ.”
Hướng Lan Huyên lập tức lại cho Dữu Khánh một cước.
Trong lòng Dữu Khánh đang thầm mắng cha mắng mẹ, quỷ thật, vì sao mình lại
hiểu rõ tâm tư của Hướng Lan Huyên như vậy chứ, người ta đá mình một cước,
mình liền biết người ta có ý gì.
Trong lòng thầm mắng người bên phải, ngoài miệng lại thuyết phục người bên
trái, “Trùng Nhi, Vương gia có ý tốt, làm sao có thể phụ lòng vương gia chứ!”
Trùng Nhi lập tức ra sức lắc đầu lia lịa, lần này nàng không muốn nể mặt ai,
trong lòng nàng rất rõ ràng tính chất của việc này, nếu như mình đồng ý, đó
chính là nhận giặc làm cha, huyết hải thâm cừu a!
Đã đi theo bên cạnh mình nhiều năm, Dữu Khánh quá rõ ràng tính cách của
nàng, rất dễ dàng để đối phó với nàng, hắn lập tức nói với Nam Trúc: “Lão
Thất, yên tâm, có lão Thập Lục ở đây, ở Tích Lư sơn không cần phải hạn chế
dùng thuốc.”
Hắn chơi trò đố chữ khiến đám người Lý Trừng Hổ nghe không hiểu nhiều lắm.
Nam Trúc thì lập tức hiểu được, ngay sau đó mặt lộ vẻ đáng thương quay nhìn
Trùng Nhi, run giọng nói: “Lão Thập Lục…”
Sắc mặt gã tựa như tắc kè hoa, chỉ thoáng cái liền có vẻ càng thêm tái nhợt.
Mục Ngạo Thiết thì cúi đầu nhìn dưới chân, giống như đang tìm chiếc đũa rơi
xuống đất.
Trùng Nhi nhìn Nam Trúc, cũng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt, đau ốm của Nam
Trúc, trong lòng run lên, phải làm sao bây giờ? Sắc mặt nàng thoáng cái cũng
trở nên tái nhợt.
Bọn hắn chỉ muốn ép nàng, nhưng lại không biết rằng vào lúc này trong lòng
nàng đau khổ như thế nào, một bên là cừu nhân huyết hải thâm cừu, một bên là
sư huynh đang chờ tiền cứu mạng, bảo nàng phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng, nàng im lặng gật đầu, đầu cúi gằm, thần sắc buồn bã.
“Tốt!” Tương La Sách lập tức vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh, và cất lời khuyên
Lý Trừng Hổ: “Vương gia, ta thấy nên bỏ lễ nghi rườm rà đi, nghi thức ‘Nhận
cha’ này tạm thời làm đơn giản thôi, được không?” Thấy ông ta gật đầu đồng ý,
lão ta mới nói với Trùng Nhi: “Lâm Long, còn không nâng cốc kính rượu phụ
thân ngươi?”
“Đúng đúng đúng, kính rượu.” Dữu Khánh lập tức đích thân rót rượu giúp
Trùng Nhi, “Mau, mau nâng ly kính nghĩa phụ ngươi.”
Bị người liên tục thúc giục, Trùng Nhi cầm ly rượu đứng lên, đi ra ngoài xoay
người lại quỳ bái, hai tay nâng ly rượu qua đỉnh đầu, run giọng gọi một tiếng,
“Nghĩa phụ.”
Tương La Sách lại chen vào nói: “Gọi nghĩa phụ quá xa lạ, ta thấy nên trực tiếp
gọi ‘Phụ thân’ đi cho có vẻ thân cận một chút.”
Đối với đám người Dữu Khánh mà nói, gọi là “Nghĩa phụ” hay gọi là “Phụ
thân” đều không khác biệt bao nhiêu, nghĩa phụ vốn cũng có thể nói là phụ
thân, hơn nữa vốn không có quan hệ huyết thống gì cả, đơn giản chỉ là danh
phận mà thôi, cái trò này nếu như không để ý, đó chỉ là một cách xưng hô mà
thôi.
Trước sự giục dã và thúc ép của Dữu Khánh và Nam Trúc, Trùng Nhi cảm thấy
bất lực, vô cùng bất đắc dĩ mà thay đổi cách gọi, nhưng nói ra cực kỳ khó khăn,
“Phụ… Thân.”
Lý Trừng Hổ trong lòng kích động vô cùng, nhưng không dám bộc lộ cảm xúc
quá mức, trong lúc nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể “Ừm” một tiếng, viền
mắt mơ hồ có chút đỏ lên, là người trong cuộc, ông ta có sự bất đắc dĩ của mình,
người ở trước mắt là thân thích cốt nhục duy nhất của ông ta.
Ông ta nhận lấy ly rượu ngửa cao đầu một hơi uống cạn, sau khi đưa ly rượu
cho Tương La Sách ở bên cạnh, ông ta lập tức đưa hai tay đỡ Trùng Nhi đứng
lên, mừng rỡ nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Tiếp sau đó tất nhiên là cả khách và chủ đều vui vẻ…
Không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng là Tương Hải Hoa đích thân đưa
tiễn khách đi, Lý Trừng Hổ đứng ở trước đại sảnh ngóng nhìn theo thật lâu, sau
đó mới thở dài nói: “Trong lòng nó có hận, đang nỗ lực hết sức để che giấu.
Xem ra A Lang đại cô chưa nói cho nó biết thân thế của mình.”
Đối với điều này, Tương La Sách không tiện nói cái gì, lão ta chần chừ nói:
“Vương gia, nếu như đưa khoản tiền đó cho bọn hắn, sợ là bọn hắn không chịu
được thủ đoạn của Hướng Lan Huyên.”
Lý Trừng Hổ: “Loại của trời cho được phân chia rõ từ trước như vậy, đã bị
Hướng Lan Huyên lấy cớ nhằm vào, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể giữ lại không
đưa cho cô ta được sao?”
Tương La Sách chợt hiểu ra, “Vương gia anh minh, vừa có thể lợi dụng cơ hội
này để cha con nhận lại nhau, vừa có thể không khiến người nghi ngờ.”
Lý Trừng Hổ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài mái hiên, “Không
chỉ vì cha con nhận nhau, lúc này yêu ma quỷ quái gì đó đều xông tới đây vì
bọn hắn, mặc dù nó có danh phận của U Giác phụ, nhưng minh thương dễ tránh,
ám tiễn khó phòng, ở bên cạnh Thám Hoa lang, nó sẽ rất nguy hiểm, bản vương
lại không thể công khai nhận cha con với nó. Ngươi nhanh chóng hết sức lan
truyền thông tin nó nhận thức bản vương làm ‘Nghĩa phụ’ ra ngoài đi. Chỉ có tin
đồn thôi là không đủ, chú tâm theo dõi một chút, phải tìm ra mấy tên, bản
vương muốn giết gà dọa khỉ!
Mặt khác, lấy đám yêu ma quỷ quái đó làm mượn cớ, nói với bọn hắn rằng, thời
điểm này tiền nằm trong tay bọn hắn không an toàn, chờ khi bọn hắn rời Hổ
Phách hải ta sẽ đưa. Nói cho bọn hắn biết, bản vương một lời hứa đáng giá ngàn
vàng, tuyệt đối sẽ không thất hứa. Dù sao Bản vương cũng không thể ở bên
cạnh nó, tại nạn gần bên khó lòng đề phòng, trong khoảng thời gian này, vì tiền
bọn hắn sẽ phải để tâm bảo hộ nó, đúng không?
Để lấy được tiền, lực lượng Đại Nghiệp ty trong tay Hướng Lan Huyên cũng
không thể dễ dàng ngồi xem nữ nhi của bản vương gặp nạn, phải không?
Bọn họ cần dựa vào nữ nhi của bản vương để lấy được tiền, không cầu đối xử
quá tốt với nữ nhi của bản vương, ít nhất cũng phải tìm cách làm cho nữ nhi của
bản vương được hài lòng một đoạn thời gian!”
Tương La Sách quả thực không nói nên lời, lúc này mới thực sự hiểu được vì
sao vị vương gia này phải tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi như thế, không ngờ
rằng phía sau bữa tiệc, vị vương gia này lại âm thầm vì nữ nhi của mình mà
mưu tính nhiều điều như vậy, lão ta xem như đã phục với phần tâm tư này.