Thấy ông ta thất thố, Tương La Sách cất tiếng nhắc nhở, “Vương gia.”
Lý Trừng Hổ lập tức tỉnh táo lại, thuận tay nhấc ly rượu lên, “Có thể gặp mặt
chư vị ở đây, bản vương rất vui mừng. Nào, chúng ta cùng cạn một ly trước.”
Một đám người lập tức cùng nhau nâng ly chúc mừng, trước tiên nâng ly cạn
một chén, sau đó Tương La Sách mời mọi người thường thức món ăn.
Tiếng vỏ đậu phộng vỡ răng rắc trong tay Thanh Nha lại thu hút sự chú ý của
mọi người, y lại bắt đầu bóc đậu phộng, ngay trước mắt bao người chậm rãi
nhét hạt đậu vào trong miệng, chính y cũng nhận thấy hành động của mình lạc
điệu với mọi người.
Thấy vậy, Tương La Sách phất tay ra hiệu, rất nhanh liền có người đi vào, bưng
theo một đĩa đậu phộng đã bóc vỏ, đặt riêng ở trước mặt Thanh Nha, điều này
hiển nhiên là đã có tìm hiểu và chuẩn bị sẵn sàng cho khách nhân ở đây.
Sau khi tùy tiện hàn huyên với mọi người mấy câu, Lý Trừng Hổ lại bâng ly ra
hiệu với Trùng Nhi ở bên cạnh, “Lúc trước ta đã có điều mạo phạm tiểu ca, đã
nói sẽ tự phạt mấy chén, mong rằng tiểu ca không có để trong lòng.”
Trùng Nhi ấp a ấp úng lắc đầu, “Không… Không sao.”
Lý Trừng Hổ đã ngẩng đầu uống cạn, hơn nữa còn là liên tiếp uống cạn ba ly,
lại khiến cho Trùng Nhi luống cuống chân tay.
Tiếp đó Lý Trừng Hổ lại hỏi thăm về quãng thời gian Thiết Diệu Thanh ở tại
Đào Hoa cư, Trùng Nhi ấp a ấp úng trả lời, thỉnh thoảng còn phải quay sang
nhìn sắc mặt Dữu Khánh, bởi vì nàng không biết điều gì có thể nói, điều gì
không thể nói.
Ở tại đây, đâu chỉ có một mình Trùng Nhi không được tự nhiên, mọi người và
Lý Trừng Hổ căn bản vốn không phải người cùng đường, cùng loại, không thích
hợp ngồi ngang vai ngang vế ở đây, cho nên đều không được tự nhiên, ăn uống
không được tự nhiên, nói chuyện cũng không thoải mái.
Nhìn thấy Lý Trừng Hổ chủ động bắt chuyện với Trùng Nhi, Hướng Lan Huyên
càng cảm thấy kỳ lạ, dựa trên sự hiểu biết của nàng về Lý Trừng Hổ, điều này
thực sự là chưa từng có, nàng mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có mánh khóe
gì đó.
Tuy nhiên, khi trong đầu suy nghĩ lại một lượt về xuất thân của Trùng Nhi, nàng
cũng không nghĩ ra được Trùng Nhi có bất kỳ điều gì đáng giá để Lý Trừng Hổ
làm như vậy, bởi vì ngoại hình nhìn được hay sao?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười.
Thấy Lý Trừng Hổ chỉ quan tâm nói chuyện với Trùng Nhi, nàng không còn
kiên nhẫn nữa, bàn tay bí mật ở dưới bàn thúc thúc chân Dữu Khánh.
Dữu Khánh quay đầu nhìn sang nàng, nàng nháy nháy mắt ta hiệu về phía Lý
Trừng Hổ, Dữu Khánh thấy vậy liền hiểu ý của nàng, đây là nhắc nhở mình mở
miệng nói đến chuyện tiền bạc.
Chỉ mới nhập tiệc chưa bao lâu, lúc này liền mở miệng đòi tiền Lý Trừng Hổ,
thích hợp không? Dữu Khánh có chút do dự.
Do dự cái rắm, Hướng Lan Huyên trực tiếp vung chân đá một cú, âm thầm phát
lực, Dữu Khánh suýt chút nữa phải nhảy dựng lên vì đau, đau đến nhe răng
nhếch miệng. Hắn đành phải quay sang nhìn Lý Trừng Hổ, chuẩn bị tìm khoảng
trống để mở miệng.
Không còn cách nào khác, hắn biết quá rõ tính tình của Hướng Lan Huyên, nếu
không nghe theo, người ta xác thực có thể tung cước đá cho hắn phải nhảy dựng
lên.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Thanh Nha ngồi bên kia đã trực tiếp bỏ đũa
xuống, không ăn nữa, y không quen dùng đũa gắp đậu phộng ăn, quá khó chịu,
y quen dùng tay bóc ăn hơn.
Chủ yếu vẫn là cảm giác khó chịu, không được tự nhiên, y vẫn luôn một mực
chịu đựng, y dùng đũa gắp đậu phộng là vì tôn trọng chủ nhân, dù sao người ta
cũng có hảo tâm mở tiệc chiêu đãi mình.
Cho đến khi phát hiện thấy Lý Trừng Hổ thực ra cũng không để ý đến đa số
người ở đây, sau mấy lần gắp trượt mấy hạt đậu phộng, cuối cùng y không
muốn tiếp tục cưỡng ép mình nữa.
Kỳ thực y cũng không cần phải ép buộc mình, y và Lý Trừng Hổ không ở trong
cùng một trận doanh thế lực, không cần phải quá quan tâm đến mặt mũi của Lý
Trừng Hổ.
Vừa đặt đũa xuống, y liền mở miệng, “Vương gia, nhân cơ hội này, có chút việc
muốn mời Vương gia làm chủ.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía y, sự chú ý của Lý Trừng Hổ cuối
cùng cũng chuyển đến y, ông ta hả một tiếng rồi nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Thanh Nha nói: “Tri Hải các lừa lấy của Tĩnh Viễn thuyền hành ba tỷ, ta tới đây
mong Tri Hải các giơ cao đánh khẽ trả lại, nhưng Tương Hải Hoa nói rằng cô ta
không có quyền quyết định về số tiền đó, cần phải do Vương gia tới quyết định.
Còn mong Vương gia đại nhân không chấp lầm lỗi của tiểu nhân, rủ lòng
thương hại trả về.”
Lý Trừng Hổ gật đầu, “Chuyện tiền bạc rất dễ nói, nhưng chuyện này vẫn cần
Tĩnh Viễn thuyền hành đưa ra được lời giải thích.”
Thanh Nha: “Vương gia muốn giải thích như thế nào?”
Lý Trừng Hổ: “Mưu sát Triêu Dương công chúa không phải là chuyện nhỏ,
Tĩnh Viễn thuyền hành cuốn vào trong đó, làm sao có thể xem như không có
chuyện gì xảy ra chứ? Ngươi chuyển lời cho những ông chủ kia của Tĩnh Viễn
thuyền hành, nói bọn họ thành thật đến kinh thành Ân quốc nhận lỗi, sau khi
điều tra được việc này không có liên quan gì với bọn họ, số tiền đó tự nhiên sẽ
được trả lại.”
Thanh Nha: “Nếu là như vậy, đâu cần ta phải tới đây làm gì?”
Lý Trừng Hổ nâng ly nhấp một hớp, sau đó thờ ơ nói: “Tại trước mặt Bản
vương, thật sự có trọng lượng để nói chuyện tình cảm, ngươi tốt nhất nên mời
đích thân gia chủ Lương gia đến tìm ta.”
Tất cả mọi người đều đã nghe hiểu hàm ý trong đó, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Sắc mặt Thanh Nha hơi trầm xuống, chậm rãi đứng lên, “Ý của Vương gia là,
về sau vô số việc và người phía dưới của ngươi không cần phải tiếp tục qua lại
Ảo Vọng nữa sao?”
Trong lời này đã lộ rõ sự đe dọa.
Tương La Sách cau mày, Tương Hải Hoa hơi ngạc nhiên.
Lý Trừng Hổ vẫn rất bình tĩnh, “Ảo Vọng cũng không có khả năng mãi mãi
không qua lại với Ân quốc, bên đó có vấn đề gì, ta tự sẽ liên hệ với Lương gia,
hoặc là trực tiếp nói chuyện với Thiên Lưu sơn. Nếu như ngươi cảm thấy hôm
nay bản vương chiêu đãi ngươi không chu đáo, ngươi có thể cứ tự nhiên.”
Đây là không nói chuyện được nữa rồi! Thanh Nha cũng không làm ra vẻ mặt gì
nữa, hơi gật đầu, “Tạ Vương gia thịnh tình khoản đãi, tại hạ còn có chút chuyện,
ta đi trước một bước.” Y lại quay sang chắp tay chào những người khác, “Chư
vị cứ thư thả.”
Nói xong xoay người rời bàn, tiếng guốc gỗ lóc cóc vang lên, y sải bước rời đi.
Tương La Sách nghiêng đầu ra hiệu, Tương Hải Hoa lập tức đích thân đi tiễn
khách, không dám quá sơ suất.
Có một số việc Lý Trừng Hổ có thể không để ở trong mắt, nhưng bọn họ là
người trực tiếp thực hiện công việc cụ thể, sau ngày tránh không được vẫn phải
thường xuyên qua lại với Thanh Nha, không thể chuyện gì cũng phải đưa đến
chỗ Lý Trừng Hổ để vị vương gia này đứng ra giải quyết.
Đã có thể tưởng tượng được, lần này Thanh Nha tới đây không đạt được mục
đích của mình, sau khi trở về nhất định sẽ triển khai trả thù, nếu không có trả
thù thì đó không phải là Thanh Nha nữa.
Những người khác đang ngồi đây đều quay mặt nhìn nhau.
Lý Trừng Hổ thì làm như không có chuyện gì xảy ra, lại nâng ly nói với mọi
người: “Chiêu đãi không chu đáo, nào, mọi người cùng cạn ly nào.”
Mọi người cùng nâng ly phụ họa, sau khi uống cạn, phía dưới bàn, Hướng Lan
Huyên lại đá Dữu Khánh một cái.
Dữu Khánh âm thầm kêu khổ, vừa rồi ngươi đã thấy tình cảnh đòi tiền rồi đó,
còn nói ta đổ thêm dầu vào lửa, chẳng phải là khiến ta đi tìm trò kích thích sao?
Nhưng hắn biết rõ, đối với tiện nhân Hướng Lan Huyên không kiêng nể gì cả
này, hắn chỉ là trứng chọi đá, không tuân theo cũng không được, nếu không chỉ
sẽ càng khó chịu nổi, vì vậy liền cắn răng nói ra: “Vương gia, ba tỷ đó của Tĩnh
Viễn thuyền hành, kỳ thực là do ta và Tương Hải Hoa liên thủ lừa lấy. Đã nói
trước rồi, trong đó có một nửa của ta.”
Lý Trừng Hổ nhìn hắn với ánh mắt vô cùng hứng thú, đây cũng là lí do Thanh
Nha được mời tham gia bữa tiệc này, vừa nghe được lời này, ông ta liền thử ra
được ra đáp án mình muốn biết, Thanh Nha xen lẫn cùng đám gia hỏa này chắc
chắn không có liên quan gì đến thế lực phía sau Thanh Nha, vậy thì ông ta liền
yên tâm.
Hướng Lan Huyên thấy vậy, lập tức tiếp lời phụ họa, “Thám Hoa lang, nói đến
việc này, lúc trước ta đã mở miệng hỏi giúp ngươi, nhưng Vương gia đã nói rồi,
việc này không liên quan với ta, nói là chỉ cần ngươi mở miệng sẽ đưa cho
ngươi.” Tiếp đó, nàng quay sang hỏi Lý Trừng Hổ: “Vương gia, ta nói đúng
chứ?”
Ý là đang nhắc nhở ông ta thực hiện lời hứa, hoặc có thể nói là đang tạo áp lực.
Những ngày qua chưa ăn được thứ gì ngon, Nam Trúc tương đối tập trung vào
vào việc ăn uống, gần như cắm đầu cắm cổ mà ăn, khi nghe lời này liền phản
ứng lại, vụt ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lóe, trong lòng thầm tính xem một nửa
của ba tỷ là bao nhiêu.
Một tỷ rưỡi? Gã không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Dữu Khánh, rất muốn
hỏi thăm Mục Ngạo Thiết xem đến cùng là chuyện gì, lòng nóng như lửa đốt,
đôi mắt sáng rực lên.
Lý Trừng Hổ thoáng liếc nhìn Hướng Lan Huyên, vẫn là câu nói kia, ngay cả kẻ
ngốc cũng biết rõ nữ nhân này đang để mắt đến khoản tiền đó, nhưng ông ta
cũng không có cách nào với nữ nhân này, người này không phải Thanh Nha có
thể so, nếu như ông ta không nể mặt trước, nữ nhân này rất có thể đâm ông ta
một cú, báo cáo với Địa sư, trong loại chuyện này, Địa sư có thể sẽ không thiên
vị người nào, dù sao ông ta không phải là hoàng hậu.
Nhưng điều này cũng không cản trở ông ta tận dụng cơ hội, thậm chí ông ta mời
Hướng Lan Huyên tham gia bữa tiệc cũng là có ý đồ của mình.
“Nếu Thám Hoa lang đã mở miệng, còn có tình cảm của Vương phi ở đó, ta
đương nhiên sẽ đưa khoản tiền này, chỉ là ta rất lo lắng, số tiền lớn như vậy,
ngươi thật sự giữ được sao?”
Nói xong, ánh mắt ông ta lại liếc nhìn Hướng Lan Huyên, ý tứ đã rất rõ ràng,
chỉ còn thiếu trực tiếp chỉ ra nữa mà thôi.
Hướng Lan Huyên ngoài cười nhưng trong không cười, lại ở dưới gầm bàn
vung chân đá cho Dữu Khánh một cước.