Tất cả đèn lồng dưới mái hiên đều đã được thắp sáng, con đường phía trước
sáng sủa, đem ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau một cách ưu nhã, chỉ
có điều tiếng guốc gỗ lộp cộp dưới chân Thanh Nha đã phá hư bầu không khí
này, ngay cả Lý Trừng Hổ cũng nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn đôi
chân y.
Động tác liếc mắt này khiến cho ngón chân Thanh Nha phải đè đè guốc gỗ lại,
sau đó làm ra vẻ thản nhiên, không sao cả.
Trong một gian phòng đãi khách, sau khi đi vào, mọi người đề có phần bất ngờ.
Thông thường, khi những vương hầu như Lý Trừng Hổ mở tiệc chiêu đãi, hầu
hết đều sẽ sắp xếp chỗ ngồi theo hàng, phân biệt rõ ràng vai vế và địa vị trên
dưới, nhưng hiện tại, trước mắt bọn hắn lại là một chiếc bàn tròn lớn bày đầy
món ngon mỹ vị.
Tương La Sách đi trước dẫn đường đưa tay ra hiệu mời Lý Trừng Hổ ngồi vào
vị trí chủ vị.
Lý Trừng Hổ lại đè tay lão ta xuống, cười nói với mọi người: “Ở đây đều là
bằng hữu của Vương phi, cũng là bằng hữu của bản vương, hôm nay chỉ là một
buổi các bằng hữu ngồi ôn chuyện với nhau, không nói tới thân phận hay địa vị,
cũng không phân biệt cao thấp sang hèn.” Tiếp đó ông ta nhấc tay chỉ vào đôi
chân trần đi guốc gỗ của Thanh Nha, “Tựa như sự tùy ý của Thanh Nha vậy,
hôm nay mọi người cứ ngồi thoải mái đi.”
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm vào đôi chân của Thanh Nha,
khiến cho Thanh Nha cảm thấy không được tự nhiên, ngón chân lại lần nữa đè
đè đôi guốc.
“Ngồi đi ngồi đi, các ngươi ngồi xuống trước đi.” Trong lúc gọi mời, Lý Trừng
Hổ nhìn thấy Trùng Nhi kè kè đi theo bên cạnh Dữu Khánh, ông ta lập tức đi
đến vỗ vỗ vai Dữu Khánh, “Thám Hoa lang, ngươi xem, mọi người đều rất
khách sáo, ngươi dẫn đầu ngồi xuống trước đi.”
Hướng Lan Huyên vẫn luôn lạnh nhạt quan sát, phát hiện thấy hôm nay vị
vương gia này hạ phong thái xuống thật thấp, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy,
đặc biệt là đối với những người có thân phận và địa vị như ông ta, đây là lần
đầu tiên nàng nhìn thấy Đoan thân vương hạ phong thái thấp như thế.
Cho dù có ý đồ gì, ông ta cũng hoàn toàn không cần phải làm như vậy, điều này
sẽ chỉ khiến cho người ta càng thêm sinh nghi.
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có được một đáp án, xem ra sự sủng ái
của vị vương gia này dành cho vị Vương phi đó không phải tầm thường, chỉ vì
một lời dặn dò của Vương phi mà hạ thân phận xuống như vậy, thực sự là khiến
người cảm khái.
Ngay cả nàng cũng có chút ghen tị với Thiết Diệu Thanh.
Bị chỉ đích danh, Dữu Khánh cảm thấy người trong giới tu hành cũng không
cần phải có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, hắn lập tức dẫn đầu ngồi xuống,
cũng chỉ là ngẫu nhiên ngồi vào một chỗ, tất nhiên hắn là không ngồi vào vị trí
chủ vị kia.
Thấy hắn ngồi xuống, Trùng Nhi lập tức ngồi xuống ở bên cạnh.
Bắt đầu kể từ hồi đó, khi ở trên đường vào kinh đi thi, Dữu Khánh cho nàng đồ
ăn ngon, ân cần hỏi thăm, chăm sóc người thân phận thấp kém như nàng, còn
dẫn nàng thoát hiểm khỏi Cổ Trủng Hoang Địa, nàng liền cảm thấy chỉ cần có
thể ở bên cạnh Dữu Khánh, nàng sẽ cảm thấy an toàn, cảm thấy an tâm, gặp
phải chuyện gì cũng sẽ không sợ hãi.
Trong lòng nàng, Dữu Khánh là người có tài hoa, có bản lĩnh nhất trên đời này,
mặc dù hắn không có nhiều tiền, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến suy nghĩ
của nàng.
Nàng cho rằng Dữu Khánh chỉ là một quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, hắn coi
trọng tiền bạc nhưng lấy có lý có lẽ, muốn có tiền, viết chút thơ từ là có thể
kiếm thật nhiều, đức hạnh này rất cao quý.
Nhìn thấy Trùng Nhi ngồi xuống, Lý Trừng Hổ lập tức đi tới bên cạnh Trùng
Nhi, cười ha hả nói với mọi người: “Nếu chư vị đã câu nệ như thế, vậy được rồi,
bản vương ngồi trước đây.” Nói xong liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trùng
Nhi, gật đầu mỉm cười với Trùng Nhi.
Cừu nhân huyết hải thâm cừu đang an vị ngay tại bên cạnh mình, Trùng Nhi tức
thì lại bị làm cho luống cuống chân tay.
Nhìn thấy cảnh này, Tương La Sách chợt hiểu ra, cuối cùng đã biết được vì sao
vị vương gia này không ngồi trên chủ vị, mà lại hạ thân phận ngồi chung, thì ra
là như thế.
Lão ta cũng không nói gì. Lý Trừng Hổ đã ngồi xuống, lão ta cũng ngồi xuống,
tự nhiên là ngồi ở bên cạnh Lý Trừng Hổ.
Thế là mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, Nam Trúc cũng không khách khí, định
đến ngồi xuống bên cạnh Dữu Khánh, ai ngờ chân còn chưa bước vào vị trí thì
đã bị người đưa tay gạt ra, rất đột ngột nhưng không ai chú ý tới.
Người xuất thủ chính là Hướng Lan Huyên, nàng bước vào vị trí đó, ung dung
ngồi xuống bên cạnh Dữu Khánh.
Nam Trúc bị đẩy loạng choạng bước đi mấy bước, đưa mắt nhìn, thấy là nàng,
gã đã được lĩnh giáo sự độc ác, tàn nhẫn của nữ nhân này, hở một chút là giết
người diệt khẩu, về tình về lý đều không thể trêu vào. Thôi quên đi, đổi vị trí
cũng được.
Nhưng sau một chút thời gian bị giày vò như thế, mọi người cơ bản đều đã yên
vị rồi, khi gã đi đến chỗ ngồi cuối cùng, vừa định ngồi xuống thì chợt sững sờ
đứng lại đó.
Không có lý do nào khác, Lý Trừng Hổ không ngồi vào chủ vị, những người
khác đều không dám ngồi, khi chọn chỗ ngồi thì đều chủ động tránh khỏi vị trí
đó.
Bây giờ chỉ còn lại vị trí chủ vị dành cho gã, bảo gã phải làm sao bây giờ?
Nơi này có Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, cao thủ cảnh giới Cao Huyền
Hướng Lan Huyên.
Có vị kiêu hùng là thống lĩnh Hổ Phách hải, cao thủ cảnh giới Cao Huyền
Tương La Sách.
Có Đoan thân vương Lý Trừng Hổ của Ân quốc, quyền thế ngập trời.
Địa đầu xà Thanh Nha của Ảo Vọng, xét về thân phận, địa vị hay thực lực, thế
lực, tất cả bọn họ đều hơn xa gã.
Các chủ Tương Hải Hoa của Tri Hải các còn không có cả chỗ ngồi ở nơi đây, cô
ta chỉ có thể thúc thủ đứng một bên nghe lệnh.
Chính gã cũng đang tự hỏi mình, trong trường hợp này, mình thích hợp ngồi vị
trí chủ vị sao?
Nhìn lướt qua tất cả những người có mặt, thôi, bỏ qua lão Thập Ngũ đi, hắn
chắc chắn không nghe lời mình, ánh mắt gã chuyển sang nhìn chằm chằm Mục
Ngạo Thiết, “Lão Cửu, nào, chúng ta đổi vị trí đi.”
Lời nói này của gã thu hút sự chú ý của mọi người.
Mục Ngạo Thiết vừa nghe liền tình huống của gã, khẽ lắc đầu, sau đó làm như
không nhìn thấy, không có hé răng.
Thôi quên đi, Nam Trúc đành phải nhìn về phía Trùng Nhi, người vẫn luôn nghe
lời nhất. Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, Lý Trừng Hổ đã tiên phát chế nhân,
nói: “Nam Trúc, đã nói hôm nay tất cả đều là bằng hữu, không có phân chia
chính phụ. Ngồi xuống đi, ngồi đi!”
Hai chữ cuối cùng trong vô thức mà bật ra giọng điệu gần như ra lệnh.
Được rồi, Nam Trúc liền thuận sườn núi xuống lừa, thở phào nhẹ nhõm ngồi
xuống, nhưng sau khi đảo mắt nhìn quanh một lượt, gã vẫn cảm thấy kỳ quặc,
không được tự nhiên.
“Nào, mọi người hãy rót đầy ly trước đi.” Lý Trừng Hổ vừa mới nói xong, liền
thấy Trùng Nhi chủ động cầm bầu rượu lên rót rượu giúp cho Dữu Khánh. Một
màn này khiến cho ông ta có chút im lặng, ông ta hít sâu một hơi, rồi cười nói
với Dữu Khánh: “Thám Hoa lang, có thể thấy, quan hệ giữa ngươi với Lâm
huynh đệ rất tốt a.”
Dữu Khánh thoáng nhìn sang Trùng Nhi, cười trả lời: “Người một nhà mà.”
Nghe được lời này, trên mặt Trùng Nhi hiện lên nét tươi cười vui vẻ phát ra từ
đáy lòng.
Người một nhà? Lý Trừng Hổ đưa tay cầm lấy ly rượu đã được Tương La Sách
rót đầy, nhìn chằm chằm ly rượu, ánh mắt có chút nặng nề, thật lâu không nói
lời nào.