Trong hành lang Nội cung, mấy người đến trước đang phẩm trà, có các loại trái
cây và điểm tâm, Thanh Nha ngồi đó hầu hết thời gian vẫn chỉ là bóc ăn đậu
phộng trong túi của mình, Tương Hải Hoa phụ trách tiếp khách.
Nhìn thấy Nam Trúc cùng theo Dữu Khánh đi đến đây, Mục Ngạo Thiết và
Trùng Nhi đứng bật dậy, đều vô cùng kinh ngạc, cùng đi đến đón và dò hỏi
nguyên nhân, Nam Trúc vẫn ứng phó bọn họ với bộ dạng yếu ớt.
Nữ nhân tỉ mỉ, Trùng Nhi nhìn thấy biểu hiện bệnh tật của gã, không tránh khỏi
cất lời quan tâm về tình trạng cơ thể gã, “Thất ca, vết thương thế nào rồi?”
Nghe hỏi về điều này, Nam Trúc liếc nhìn Dữu Khánh rồi dùng lại lí lẽ cũ, “Đã
có một chút khởi sắc rồi, nhưng để chữa trị tận gốc sẽ còn có phần phiền phức.
Dược Đồ nói rằng, làm nhiều thêm một số thử nghiệm, không hằn là không thể
khỏi hẳn, nhưng các loại dược liệu của người ta cũng không phải từ trên trời rơi
xuống, phải tiêu tốn không ít sức lực và rất nhiều tiền để thu thập các loại dược
liệu từ khắp nơi, người ta nguyện ý chữa trị đã là rộng lòng giúp đỡ rồi, không
có khả năng còn để cho người ta cho ngược lại mình a. Ai! Thôi mặc kệ đi, có
thể sống ngày nào tính ngày đó.”
Nghe được những lời này, Trùng Nhi ngây người nhìn gã, trên mặt mang theo
nét đau buồn đồng cảm.
Mục Ngạo Thiết nghe nói vậy vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Sau đó, Trùng Nhi quay sang nhìn Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, nàng biết
trong cơ thể hai người này cũng có nguy cơ tiềm ẩn tương tự, trong tương lai rất
có thể cũng sẽ bị như vậy, tâm tình nàng trở nên nặng trĩu.
Khi ngồi xuống, Nam Trúc nhìn thấy Bách Lý Tâm, gã cũng chỉ bắt chuyện
chào hỏi mấy câu bình thường, không có sự thân mật khác thường như lúc
trước.
Đối với điều này, Dữu Khánh nhịn không được chú ý nhiều hơn một chút, hắn
khẳng định sau khi từ “Chư Yêu chi cảnh” trở về, lão Thất dường như đã đổi
tính, trước đây cứ một mực quấn quít lấy Bách Lý Tâm, bây giờ là nghiêm
chỉnh đối xử một cách bình thường, không còn có loại cảm xúc phượng cầu
hoàng ở trong đó.
Bách Lý Tâm làm sao có thể không nhận ra được điều đó, nàng không có tình
cảm gì với Nam Trúc, ngoại hình Nam Trúc như vậy, nữ nhân có điều kiện như
nàng thực sự không dễ dàng tiếp nhận, tuy nhiên, vốn luôn được theo đuổi suốt
thời gian qua, bây giờ đột nhiên từ bỏ, trong lòng nàng ít nhiều có chút mất mát.
Nhưng nàng cũng không bận tâm quá nhiều.
Một đám người nói chuyện phiếm một hồi, chợt thấy mấy người đi tới, người
cầm đầu chính là Lý Trừng Hổ và Tương La Sách, một đám người đang ngồi
dồn dập đứng lên nghênh đón.
Trùng Nhi không biết Lý Trừng Hổ, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hai
người, xem xét từ mức độ hoa lệ của trang phục, nàng suy đoán cũng không sai,
chỉ là không dám xác định.
Trong vô tức, nàng dịch bước trốn ra phía sau Dữu Khánh.
Với địa vị của mình, khí thế của Lý Trừng Hổ tự có một sự uy nghi, khí thế này
còn có nét hơn cả những cao thủ Cao Huyền khác, ánh mắt ông ta dán chặt vào
Dữu Khánh, nở nụ cười đi đến.
Dưới sự ra hiệu của Tương Hải Hoa, một đám người dồn dập hành lễ, “Vương
gia.”
Lý Trừng Hổ vung tay áo lên, ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ, cũng
không bày vẻ lịch sự gì với những người khác, ông ta đi thẳng đến trước mặt
Dữu Khánh, cười nói: “Thám Hoa lang, chúng ta lại gặp mặt.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta hơi di chuyển liếc nhìn người đang thu
mình phía sau lưng hắn.
Tương La Sách cùng đi theo ở bên cạnh cũng rất kín đáo đưa mắt liếc nhìn
Trùng Nhi mấy lần.
Vốn vẫn luôn để tâm quan sát Trùng Nhi, Tương Hải Hoa cũng đã nhận ra được
phản ứng của Trùng Nhi không bình thường, dường như có vẻ co đầu rút cổ.
Dữu Khánh chắp tay khách khí: “Có thể được Vương gia khoản đãi, Dữu Khánh
thật là vinh vạnh.”
Ánh mắt Lý Trừng Hổ hơi ngưng lại, không biết vì sao vị này còn phải tự xưng
tên giả tại trước mặt mình, mọi người vẫn nói trước mặt người quanh minh
không nói vòng vo, làm như vậy không có ý nghĩa, hoặc là nói có phần không
biết đúng mực, tuy nhiên khóe miệng ông ta vẫn lộ ra nét tươi cười, “Ngươi là
hảo hữu của Vương phi, cũng chính là hảo hữu của bản vương, nói ‘Vinh hạnh’
là đã quá lời. Trước lúc đến đây, Vương phi nhiều lần dặn dò, nói bản vương
nhất định phải khoản đãi tốt ngươi…” Ánh mắt ông ta đảo qua mọi người rồi bổ
sung “và mọi người”, “Nếu chiêu đãi không chu đáo, sợ là Vương phi sẽ oán
giận bản vương.”
Dữu Khánh tương đối nghi hoặc, không biết Thiết Diệu Thanh suy nghĩ thế nào,
khi đưa tiền phân rõ giới hạn đã nói rất rõ ràng, bây giờ lại làm ra việc này, hắn
không cho rằng Lý Trừng Hổ sẽ nói dối, với thân phận địa vị cùng thực lực
hoặc thế lực của Lý Trừng Hổ, hoàn toàn không cần phải làm như vậy với hắn.
Hắn chỉ có thể cất lời hỏi thăm thuận theo chủ đề, “Vương phi vẫn khỏe chứ?”
Lý Trừng Hổ cười ha hả: “Cũng được, chỉ là tính tình thích yên tĩnh, không
muốn mấy chuyện xã giao qua lại.” Ánh mắt ông ta đảo qua mấy người Đào
Hoa cư, “Các ngươi là bằng hữu của nàng, lúc rảnh rỗi có thể đến kinh thành
Ân quốc làm khách, bằng hữu lâu ngày gặp nhau có thể ôn chuyện cũ nha.”
Trùng Nhi trốn ở sau lưng Dữu Khánh mím chặt môi, hai bàn tay giấu trong tay
áo nắm chặt, hô hấp kéo dài và nặng nề.
Đối với nàng mà nói, nơi đây vốn chính là nhà của nàng, khi đến đây nàng đã
xem qua rồi, về cơ bản, các quần thể công trình vẫn duy trì tình trạng vốn có,
nhưng hôm nay vật còn người mất, mà hung thủ giết tộc nhân của nàng, hại chết
mẫu thân của nàng thì đang đứng ở trước mắt nàng.
Cho dù A Lang đại cô đã nhiều lần dặn dò nàng không được báo thù, nhưng vào
lúc này, nàng phát hiện thấy trong lòng mình ngập tràn thù hận, nàng chỉ có thể
nỗ lực kìm nén tâm tình mình.
Sau khi lướt nhìn qua mấy người Đào Hoa cư một lượt, Lý Trừng Hổ hơi
nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người nàng, cười cười chỉ vào những người
khác, “Thám Hoa lang, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm, ta không
nhận sai chứ?” Sau đó nhìn chăm chú vào Trùng Nhi, “Vị tiểu ca này là? Mắt
bản vương thực sự có chút vụng về?”
Dữu Khánh vội nghiêng người để lộ Trùng Nhi ra trước mặt ông ta, “Lâm Long,
nhân viên của Đào Hoa cư.”
Đột nhiên bộc lộ ra trước mắt ông ta, Trùng Nhi đầu tiên là trợn mắt há mồm,
ngay sau đó lộ vẻ hoảng loạn.
Oán niệm và thù hận vừa rồi dâng lên trong lòng trong nháy mắt liền biến mất
không còn, tính tình của nàng dù sao cũng không phải là một người có thể duy
trì thù hận, đủ các loại cảm xúc phức tạp đan xen khiến nàng không biết làm
sao.
Ngay cả ở trong trường hợp này, tay Thanh Nha vẫn không ngừng chơi đùa với
những củ đậu phộng, y có thể kìm nén không bóp vỡ đã coi như lịch sự, dưới
chân còn đạp đạp guốc gỗ.
Lý Trừng Hổ nhấc tay vỗ vỗ trán, “Xin lỗi, ta nhớ ra rồi, đã có nghe Vương phi
nhắc tới ngươi, ngươi rất ít khi ra ngoài, là bản vương sơ suất, chút nữa nhất
định phải tự phạt mấy chén bồi tội.”
Trùng Nhi cuống quýt lắc đầu, ấp a ấp úng từ chối, “Không… Không cần.”
Lý Trừng Hổ lại không nói tiếp việc này, ông ta quay đầu nhìn về phía Tương
La Sách, “Yến tiệc đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tương La Sách gật đầu, “Đã xong rồi.” Nói xong, lão ta đưa tay ra hiệu mời đi
theo.
Lý Trừng Hổ lập tức nhiệt tình kêu gọi mọi người, “Chư vị, mời.”
Rồi ngay lập tức cất bước theo Tương La Sách, long hành hổ bộ đi trước dẫn
đường.