Bán Tiên

Chương 1277: Dự tiệc




Đứng ở góc độ cá nhân mà nói, gã không muốn đi dự tiệc của Lý Trừng Hổ,

không phải vì sợ Lý Trừng Hổ, gã dù sao cũng là người từng giày vò giả chết

trước mặt Cửu vĩ hồ, chỉ là vì gã cảm thấy đi không có ý nghĩa gì, cũng sợ buổi

yến tiệc này không có gì tốt sẽ gây ra rắc rối không đáng có.

Nhưng nghĩ lại, cảm thấy nếu như mình đã bộc lộ, việc tìm kiếm mấy người lão

Thập Ngũ trái lại sẽ trở nên thuận lợi hơn, không cần phải che che giấu giấu

nữa, dựa vào thế lực của Lý Trừng Hổ ở tại nơi này, nói không chừng đã biết

được mấy người lão Thập Ngũ đang ở đâu, nếu không biết, mình cũng có thể

nhờ Lý Trừng Hổ thu xếp, cho phép mình ở lại đây một đoạn thời gian, để mình

có thời gian tiếp tục tìm kiếm.

Sau khi có ý nghĩ như vậy, gã liền tìm một chỗ bậc thang dưới mái hiên ở gần

đây, ngồi tại chỗ nhìn dòng người qua lại trên đường giết thời gian, gã sợ mình

đi loanh quanh đến lúc đó người đi đón không tìm được mình.

Khi trời sắp tối, có người gõ vang cửa phòng đám người Dữu Khánh, tới đây

chính là phụ nhân mập mạp bên cạnh Tương Hải Hoa. Bà ta đến mời bọn hắn đi

dự tiệc.

Một nhóm người theo bà ta đi xuống lầu. Đám người An Di và Tô Thu Tử chỉ

có thể dõi đôi mắt trông mong nhìn theo, bọn họ không có tên trong danh sách

được Lý Trừng Hổ mời.

Tương Hải Hoa đang chờ bọn hắn ở tại bến thuyền phía dưới Tri Hải các. Thanh

Nha đã đến trước một bước, đang nói chuyện phiếm với Tương Hải Hoa.

Phía bên Thanh Nha chỉ có một mình y dự tiệc, những người khác đều không

được mời.

Một nhóm người lên thuyền, đạp sóng rẽ gió chạy thẳng đến chủ đảo, sau khi

cập bờ thì đã có xa giá chờ sẵn bọn hắn, một đường đưa bọn hắn đến trong cung

thành Hải đô.

Trên đường đi, Tương Hải Hoa cùng đi theo đều một mực lặng lẽ quan sát

Trùng Nhi, phát hiện thấy người này có cảm giác trốn ở sau lưng Dữu Khánh,

lúc thì có vẻ khẩn trương, khi thì tinh thần tựa như hoảng hốt, trạng thái có chút

không bình thường, khiến cô ta càng thêm cảm thấy hiếu kỳ.

Vào cung thành, vừa mới xuống xe, Dữu Khánh đột nhiên cảm nhận có tiếng xé

gió kéo tới, hắn cấp tốc nghiêng đầu tránh đi, khi quay đầu lại nhìn tới, thấy

được một khuôn mặt quen thuộc đang đứng ở phía sau bức tường trên cổng

thành, không phải ai khác, chính là Hướng Lan Huyên, vừa rồi rõ ràng là cách

nàng chào hỏi.

Xa giá rời đi, khi Tương Hải Hoa mời mọi người cùng đi theo cô ta, Hướng Lan

Huyên từ trên đầu tường bay xuống, nói với cô ta: “Ngươi dẫn bọn họ đi trước

đi, ta nói chuyện với Thám Hoa lang một lúc, chút nữa ta sẽ dẫn hắn đến đó.”

Dữu Khánh không biết nàng muốn nói chuyện gì, nhưng hắn có việc đang muốn

thỉnh giáo, cho nên khẽ gật đầu với mấy người Mục Ngạo Thiết.

Trong số mấy người rời đi trước, tiếng guốc gỗ đạp lóc cóc của Thanh Nha có

vẻ đặc biệt rõ ràng và gây chú ý trong cung thành yên tĩnh này.

Đứng sau khung cửa sổ của một toà nhà, Lý Trừng Hổ lén nhìn nhóm người

đang đi tới phía ngoài cửa sổ.

Tương La Sách đứng bên cạnh chỉ vào Trùng Nhi ở trong mấy người, “Người

có vóc người nhỏ gầy nhất chính là nàng.”

Lồng ngực Lý Trừng Hổ phập phồng khá rõ ràng, tâm tình tựa hồ có chút không

ổn định, vẻ mặt khó khăn nói ra: “Có thể nhìn ra được, nó có chút khẩn trương

và sợ hãi, là sợ ta sao? Nó sẽ oán trách ta sao?”

Tương La Sách trầm ngâm đáp: “Không biết A Lang đại cô nói như thế nào với

nàng về chuyện hồi đó, chỉ sợ nàng hiểu lầm a.”

Lý Trừng Hổ có phần không tự chủ được biểu hiện sắc mặt, ông ta nói: “Bất kể

nó nghĩ như thế nào, nữ nhi của bản vương chính là nữ nhi của bản vương,

không ai có thể đoạt được, nếu không Hổ Phách tộc chính là kết quả! Bản

vương đã đợi nhiều năm như vậy, ta không muốn đợi tiếp nữa rồi. Bây giờ ta chỉ

muốn nghe nó gọi ta một tiếng ‘Phụ vương’. Những gì nó bị mất mát nhiều năm

qua, bản vương sẽ đền bù gấp đôi cho nó.”

Tương La Sách rất hiếm khi nhìn thấy vị này thất thố như vậy, lập tức cất lời

khuyên giải: “Xin Vương gia hãy nghĩ kỹ, chưa chắc nàng sẽ tin lời nói của một

bên. Hiện tại nàng đang dùng thân phận U Giác phụ, chúng ta không thể tùy

tiện. Huống chi tình thế hiện nay khó lường, có quá nhiều yêu ma quỷ quái tới

đây vì Thám Hoa lang, nàng lại là người của Thám Hoa lang, sớm không nhận,

muộn không nhận, lại nhận cha con vào lúc này, chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm

Vương gia có ý đồ khác, sẽ khiến sự việc phức tạp lên. Vương gia, việc này cần

phải thực hiện từ từ.”

Lý Trừng Hổ trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói ra: “Yêu ma quỷ

quai? Để ta xem kẻ nào dám động đến nữ nhi của bản vương!”

Khi nói lời này, trong mắt ông ta lộ ra sự hung dữ.

Tương La Sách trong lòng thở dài, biết rõ vị này lại không kiềm chế được đồ

đao rồi, lão ta không khỏi lại nhớ tới cảnh tượng máu nhuộm thi thể trôi nổi tại

Hổ Phách hải năm đó.

Trên sân thượng tại tầng cao nhất của Tri Hải các, tiểu sư thúc đang đứng tựa

lan can im lặng nhắm mắt, thảnh thơi đón gió, đột nhiên mặt hiện lên mỉm cười.

Bên trong cung thành, sau khi người cùng nhóm đã đi xa, Hướng Lan Huyên và

Dữu Khánh cũng cất bước tùy ý tản bộ.

Nhìn nhìn xung quanh, Dữu Khánh thấp giọng hỏi: “Đại hành tẩu, Lý Trừng Hổ

đột nhiên mở tiệc chiêu đãi chúng ta là có ý gì?”

Nét mặt Hướng Lan Huyên tức thì lộ ra vẻ châm chọc, nói: “Không phải là vị

Vương phi kia niệm tình cũ sao? Phụ xướng phu tùy, rất tốt.”

Dữu Khánh không thể giải thích chuyện Thiết Diệu Thanh lén đưa tiền phân rõ

giới hạn cho nàng biết, nên chỉ có thể mịt mờ ám chỉ: “Quan hệ giữa ta và Thiết

Diệu Thanh không có tốt như người ngoài các ngươi tưởng tượng.”

Hướng Lan Huyên nói lấp lửng, “Vậy không phải rất tốt sao? Trong lòng không

có quỷ, có gì phải sợ.”

Dữu Khánh kinh ngạc, “Điều này có liên quan gì đến việc sợ hay không sợ chứ?

Đại hành tẩu, ngươi không cảm thấy tiệc chiêu đãi này có chút kỳ quái sao?”

Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, “Nếu là không có liên quan gì với vị

Vương phi kia, vậy thì yến tiệc này quả thực có chút kỳ quặc, nếu đã không

đoán ra được thì không đoán nữa, dù sao đến thời điểm yến tiệc nhất định sẽ lộ

ra mục đích, để xem tình hình rồi định. Đúng rồi, ta giữ ngươi lại là muốn báo

trước cho ngươi một tiếng, một lát nữa trong bữa tiệc, ngươi hãy tự mở miệng

đòi Lý Trừng Hổ lấy một tỷ rưỡi đó đi.”

Dữu Khánh trợn mắt hỏi: “Đòi ông ta? Ông ta có thể đưa cho ta mới là lạ. Lúc

trước tại Triêu Dương đại hội, chỉ có năm trăm triệu mà ông ta còn chặn lấy của

ta, huống chi hiện tại là một tỷ rưỡi? Đại hành tẩu, không phải nói rằng ngươi

mở miệng là có thể lấy được sao?”

Hướng Lan Huyên: “Ta đã mở lời giúp ngươi rồi, nhưng hắn nói rằng chuyện

này không cần ta làm thay, nói là cứ để cho ngươi mở miệng là được. Ý của ta

là, ngươi không nên nói riêng với hắn, đối mặt riêng, ngươi không thắng được

hắn. Một lát nữa thừa dịp ta có mặt ở đó, ngươi hãy đề cập đến chuyện này ngay

trước mặt mọi người, nếu như hắn không chịu đưa, ta sẽ dễ can thiệp.”

“Cái này…” Dữu Khánh có phần do dự, không phải vì đề nghị và biện pháp của

người ta không tốt, mà là hắn biết rõ, với tính cách của Hướng Lan Huyên, chỉ

sợ khoản tiền này không rơi được vào trong tay mình, chuyện đoạt tiền của hắn

không phải chỉ xảy ra một lần, vì sao người ta tích cực như thế, kẻ ngốc cũng có

thể nhận ra được.

Hướng Lan Huyên lập tức trừng mắt lạnh lùng, “Thế nào?”

Dữu Khánh cũng không mập mờ, dứt khoát nói rõ, “Đại hành tẩu, sau khi lấy

được khoản tiền đó về, ta không phản đối ngươi lấy một khoản tiền vất vả,

nhưng ta muốn biết ngươi có thể để lại cho ta bao nhiêu?”

Nếu chỉ còn một nửa, không cần phải nói ra. Nếu không, ta không cần thiết phải

cướp lại thức ăn trước miệng hổ khi đã biết rõ Lý Trừng Hổ muốn nuốt khoản

tiền này.

Nói ngắn gọn chính là, vì sao phải đi làm một chuyện không có lợi ích gì? Hơn

nữa, chuyện đó còn có thể dẫn đến bất trắc.

Hướng Lan Huyên cũng không ậm ờ, “Ta đã nói rồi, khoản tiền này nằm trong

tay ta mới giải thích được việc ta thanh thủ giúp ngươi đòi tiền, ngươi không

cần giữ lại cho phiền phức, tiền tạm thời đặt hết ở chỗ ta đi.”

Dữu Khánh lập tức không hé răng nữa, dùng sự im lặng để bày tỏ sự phản đối,

ai bảo tu vi người ta cao thâm mà chi.

Hướng Lan Huyên đương nhiên nhìn ra được sự phản đối của hắn, nhướng mày

hỏi: “Làm cái kiểu gì vậy? Ngươi thà rằng để khoản tiền đó lại cho Lý Trừng

Hổ còn hơn là rơi vào trong tay ta sao?”

Dữu Khánh chậm rãi nói: “Không có gì là thà rằng hay không thà rằng, ta

không muốn rước lấy phiền phức mà thôi.”

Hắn biết rõ, giữa hai người bọn hắn nắm quá nhiều nhược điểm của nhau, mềm

không được, cứng không xong, cũng không uy hiếp được, một khi tiền đã rơi

vào trong tay nữ nhân này sẽ không thể lấy lại được, tiền ở trên tay Lý Trừng

Hổ thì vẫn còn có cơ hội, cho dù không phải bây giờ, tương lai cũng không thể

biết, nhưng ít nhất vẫn còn có khả năng.

Hướng Lan Huyên chợt hỏi một câu đầy ẩn ý: “Nói cách khác, ngươi cũng

không cần số ngân phiếu ở trên người nữa phải không?”

Ánh mắt Dữu Khánh ngưng lại, hiển nhiên có chút sững sờ, rồi đột nhiên ngẩng

đầu ưỡn ngực nói: “Đại hành tẩu nghĩ nhiều, ta chỉ đang suy nghĩ, nên mở lời

như thế nào với Lý Trừng Hổ mới thích hợp, mới không rước lấy phiền toái.”

Hướng Lan Huyên tức thì cười tươi như hoa, nhấc tay vỗ vỗ vai hắn, “Đừng

nghĩ nhiều như vậy, cứ nói thẳng ra là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

Dữu Khánh vạn phần cảm khái, nói: “Để cho Đại hành tẩu phải lo lắng vất vả

cho ta như vậy, lòng Khánh cảm thấy bất an sâu sắc.”

“Không sao, hai chúng ta còn phân biệt gì nữa chứ.” Hướng Lan Huyên cười

khanh khách, vươn ngón trỏ búng vào má hắn.

Bị đau, Dữu Khánh nhanh chóng dịch bước rời xa nàng một chút, đồng thời

chột dạ nhìn xung quanh, phát hiện thấy nữ nhân này có chút điên rồ, cư nhiên

dám công khai làm ra động tác ve vãn tán tỉnh ngay trước ánh mắt nhìn chằm

chằm của nhiều thủ vệ như vậy, có còn muốn giữ danh tiếng hay không?

Đúng vào lúc này, từ phía cửa thành lại có tiếng bánh xe chuyển động truyền

đến, hai người quay đầu nhìn tới, thấy một chiếc xe chạy vào, người đón khách

tiến tới vén màn xe ra cho khách, một tên béo từ trong xe chui ra, nhảy xuống

xe, nhìn xung quanh.

Người tới chính là Nam Trúc.

Dữu Khánh mở to mắt nhìn đăm đăm, tên này làm sao lại tới đây?

Nam Trúc cũng nhìn thấy hắn, tức thì hai mắt sáng lên, không ngờ lại gặp được

hắn ở nơi này, thực sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến lại chẳng phí

công phu, gã lập tức lon ton chạy đến.

Đang lon ton chạy tới, tròng mắt gã chợt đảo một vòng, sắc mặt dần dần trở nên

tái nhợt, khí sắc có mấy phần bệnh trạng.

Đi đến trước mặt Dữu Khánh, gã hưng phấn nói: “Lão Thập Ngũ, cuối cùng đã

tìm được ngươi rồi.” Ngay sau đó lại quay sang Hướng Lan Huyên chắp tay

chào: “Đại hành tẩu, xin chào.”

Hướng Lan Huyên gật đầu mỉm cười.

Dữu Khánh thì nghiêm mặt hỏi: “Ngươi không phải đang chữa bệnh tại Tích Lư

sơn sao? Chạy tới đây làm gì vậy?”

Bọn hắn đã quá quen thuộc nhau, vừa vểnh mông liền biết sắp ị ra cứt gì, hắn đã

nhận ra được Nam Trúc là tới đây muốn chia tiền.

“Ta…” Nam Trúc không biết nên giải thích thế nào, lập tức cau mày, tay ôm lấy

vị trí vết thương nơi bụng, vẻ mặt không khỏe.

Dữu Khánh theo bản năng đưa tay đỡ lấy gã, cau mày hỏi, “Ở tại Tích Lư sơn

lâu như vậy mà vẫn không tốt hơn sao?”

Nam Trúc ra vẻ trả lời cho qua: “Có tốt hơn, đã có chút khí sắc, không cần lo

lắng.”

Thôi quên đi, thấy bộ dạng yếu ớt của gã, một đống lời định phun vào gã lại

được Dữu Khánh nuốt trở vào, dù sao cũng là do hắn tại Kim Khư khiến người

ta liên lụy mà biến thành như vậy.

Thấy vậy, Hướng Lan Huyên cũng cau mày, xem như đã cảm nhận được vì sao

vị Thám Hoa lang này lại cấp bách muốn tìm được Nhân tuyền như thế.

Có thêm một người ở bên cạnh, nàng cũng không muốn nói gì nữa, nhìn nhìn

sắc trời, cất tiếng giục: “Đi thôi, đã đến lúc rồi.”

Nói xong nàng liền đi trước dẫn đường.

Hai sư huynh đệ đi theo ở phía sau, Nam Trúc kéo kéo cánh tay Dữu Khánh

mấy cái, sau khi hai người tạo ra một đoạn khoảng cách, gã mới thấp giọng hỏi:

“Lão Thập Ngũ, nghe nói ngươi kiếm được ba trăm triệu ở Tam Tiên bảo?”

Dữu Khánh trong lòng tức giận, đã biết tên này tới đây vì tiền, mặt không biểu

cảm hất cánh tay gã ra, “Làm gì có chuyện đó.”

Nam Trúc đi theo bên cạnh cúi đầu buồn bã: “Theo như lời Dược Đồ nói, nếu

như có thể thử nghiệm nhiều hơn một chút, cũng không hẳn là không thể trị dứt

bệnh này. Chỉ là chi phí dùng cho thử nghiệm quá lớn. Tiếc rằng chúng ta không

có tiền.”

Gò má Dữu Khánh co quắp, khóe môi giật giật không có hé răng, lông mày

cũng cau lại dính vào nhau.