Bán Tiên

Chương 1276: Ức hiếp khách (2)




Nam Trúc vừa định chửi bậy mấy tiếng để phát tiết, bởi vì trên người gã đã

không còn bao nhiêu tiền, ai ngờ bên cạnh đã có người mắng trước, “Hoang

đường, đây là ức hiếp khách a!”

Thôi quên đi, Nam Trúc cũng không quan tâm đến việc phát tiết cơn giận nữa,

vẫn là câu nói kia, trên người gã đã không còn bao nhiêu tiền, phải nhanh chóng

tìm một khách sạn giá rẻ để ở lại, lúc trước dù có rẻ gã vẫn không nỡ bỏ tiền ra

ở, bây giờ có tiếc cũng phải chi tiền.

Vấn đề là dù khách sạn rẻ đến đâu, số tiền trên người hiện tại cũng không đủ

cho gã ở lại được mấy ngày, hơn phân nửa số tiền ít ỏi này là tiền công gã kiếm

được khi làm bốc vác trên bến tàu.

Hiện tại gã có phần hối hận vì để lấy lòng Bặc Tang Tang mà gã đã xài hết mấy

trăm vạn đó tại Tích Lư sơn rồi, nếu như giữ lại nhiều một chút ở trong tay có

phải tốt biết bao, Đào Hoa cư cũng bị bệnh tình của gã ép khô rồi, thực sự

không lấy ra được chút tiền dư thừa nào nữa để đưa cho gã.

Lúc ban đầu gã cũng không đặt nặng cho lắm, cho rằng chỉ cần có đủ lộ phí đến

Hổ Phách hải là được rồi, tìm thấy mấy người lão Thập Ngũ, tự nhiên là ăn của

bọn hắn ngủ của bọn hắn, lúc đó gã thật sự không ngờ được lại khó tìm như vậy.

Nghĩ đến việc trong túi eo hẹp, gã lập tức tăng tốc đi tìm khách sạn, đến lúc này

gã rốt cuộc đã hiểu được tại sao đám người trên đường lại vội vàng như vậy.

Trước đây, bởi vì tiền bạc eo hẹp gã đã đi tìm khách sạn rẻ tiền, nào ngờ loại

khách sạn rẻ tiền nhất ở đây cũng không có rẻ, gã liền không ở khách sạn, dứt

khoát làm kẻ lang thang, bây giờ xem như đã quen việc dễ làm, gã đi thẳng đến

địa điểm mục tiêu.

Khi gã chạy đến trước khách sạn rẻ nhất đó, lập tức nhìn thấy một đám đông

chen chúc, ồn ào trước cửa vào khách sạn, và một hàng nhân viên chặn tại cửa

vào giằng co với đám đông, không dễ dàng cho mọi người đi vào.

“Cái khách sạn tồi tàn này của các ngươi, một vạn lượng một ngày đã là quá

đáng, bây giờ lại dám nâng giá lên đến mười vạn lượng một ngày, ta nói nha,

các ngươi đã thèm tiền đền điên rồi đi?”

“Nếu như chúng ta nguyện ý bỏ ra mười vạn lượng một ngày, chúng ta đã có thể

đến ở Tri Hải các, còn cần đến ở nơi lụp xụp này của các ngươi sao?”

Trong hàng nhân viên có một người phì cười nói: “Ngài nói có lý, trước đây

mười vạn lượng là có thể vào ở Tri Hải các, nhưng hiện tại ư, không có một

trăm vạn là không ở được phòng rẻ nhất của Tri Hải các.”

“Một trăm vạn? Nói hươu nói vượn.”

“Không phải nói hươu nói vượn thì chính là người của Hổ Phách hải này thèm

tiền đến điên rồi.”

Chưởng quỹ đứng phía sau một hàng nhân viên lớn tiếng nói: “Chư vị quý

khách, không nên tiếp tục đứng chặn kín trước cửa vào tiểu điếm nữa. Chọn chỗ

tự do, mua bán tự nguyện, không ai miễn cưỡng. Nếu các vị cứ đứng chặn như

vậy, tiểu điếm không thể làm ăn gì được nữa. Chư vị, tiểu điếm cũng không

muốn như vậy, nhưng đảo chủ đã chính thức hạ lệnh, toàn bộ buôn bán kinh

doanh trong hải vực đều phải tăng giá gấp mười, nếu như tiểu điếm không chấp

hành thì sẽ bị tịch thu tài sản. Mong chư vị thông cảm cho, đến nhà khác thử

xem sao.”

“Đảo chủ hạ lệnh? Tương La Sách tại sao lại làm ra loại chuyện này, không thể

nào như vậy a?”

Một người vừa mới tìm tới đây cười khổ nói: “Có lẽ đúng như hắn nói vậy, ở

góc phố phía trước không xa, một chiếc bánh bao chẳng ra gì trong một quầy

bánh bình thường vậy mà bán với giá một nghìn lượng một cái, suýt chút nữa bị

người ta mắng chết.”

“Một nghìn lượng một cái bánh bao bình thường, không ăn cũng không chết, để

cho người bán giữ lại tự ăn cho rồi.”

“Thực sự là cũng không thể nói như vậy, dù sao tu vi của đại đa số người tu

hành còn chưa đạt đến trình độ có thể không ăn không uống, nếu như toàn bộ

giá cả trên hòn đảo này thật sự đều nâng lên như vậy, chỉ sợ sẽ có không ít

người lựa chọn mua loại bánh bao có vẻ tương đối rẻ tiền đó.”

“Hổ Phách hải là đang muốn làm trò gì a? Vừa dán thông báo ép mọi người

phải chi tiền ăn ở, vừa nâng giá hàng lên gấp mười, đây chẳng phải là muốn ép

người ta chi tiền sao?”

“Ép? Ép cái rắm, cho rằng người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc hay sao? Ta thấy,

với kiểu này, đại đa số mọi người trên đường đều sẽ bị bọn họ bức ép rời khỏi

nơi đây.”

Nghe đến đây, Nam Trúc cũng không nhịn được nữa, gã hét lớn: “Hổ Phách hải

làm như vậy là tự tách mình ra khỏi thế giới. Không có đám khách phổ thông

chúng ta, nơi này sẽ không còn sầm uất phồn hoa, và nếu không còn sầm uất

phồn hoa, nơi đây sẽ không có kết quả gì, sau này chắc chắn suy thoái tiêu

điều.”

Gã cũng có phần tức giận, gã đã từng đi khắp Hổ Phách hải, biết rõ khách sạn

này giá rẻ nhất, vốn cảm thấy chừng năm vạn lượng trong túi ít nhất cũng có thể

ở lại đây thêm năm ngày nữa, như vậy sẽ còn có năm ngày cơ hội, ai ngờ ngay

cả một ngày cũng không thể ở nổi, gã thực sự quá sốt ruột.

“Đúng, chắc chắn sẽ tự tách mình ra khỏi thế giới.”

Một đám người cùng hò hét theo.

Thực tế thì có hét to đến đâu cũng vô dụng, hiện thực rõ ràng ra đó, mọi người

nhất định phải đối mặt.

Sau một hồi ồn ào phát tiết, cũng không thể một mực đứng ở nơi này, Nam Trúc

lại tiếp tục lang thang trên đường phố, giống như hầu hết mọi người, đều phải

đối mặt với vấn đề rời đi hay ở lại.

Trong túi kẹt tiền, không đi không được, nhưng không tìm thấy mấy người lão

Thập Ngũ, cứ rời đi như vậy, gã lại không cam lòng.

Trong lúc gã đang do dự khó quyết, bất chợt bên cạnh vang lên câu hỏi, “Đây

có phải là Nam Trúc tiên sinh không?”

Hả? Nam Trúc vụt quay đầu lại nhìn tới, phát hiện thấy đó là hai nam nhân mặc

đồng phục nhân viên Tri Hải các, gã tức thì có chút kinh nghi bất định, không

biết đối phương làm sao biết được thân phận của mình, ý thức được mình đã bị

bộc lộ, gã cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người cất lời hỏi nói: “Tối nay Đoan thân vương thiết yết tại cung thành Hải

đô, mời Nam Trúc tiên sinh dự tiệc.”

Nam Trúc kinh ngạc, buột miệng nói ra: “Lý Trừng Hổ?”

Người đó gật đầu đáp: “Đúng vậy, đến lúc đó sẽ có xa giá tới đón ngài.”

Nói xong, thấy Nam Trúc không từ chối, hai người đồng thời chắp tay chào, cáo

từ rời đi.

Thực ra Nam Trúc cũng không đồng ý, sở dĩ không từ chối là bởi vì bị bất ngờ

còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Trừng Hổ làm sao có khả năng mời mình dự tiệc?

Chờ đến khi gã phản ứng lại muốn hỏi rõ tình huống thì phát hiện đã không thấy

người ta đâu nữa.

Lúc này, có mấy vấn đề khiến gã phân vân, việc này có thật hay không, vì sao

lại mở tiệc đãi mình, có nên dự tiệc hay không, hơn nữa, mình không có nơi

dừng chân, đến lúc đó người ta đến đâu đón mình?