Tri Hải các, Thanh Nha gõ cửa phòng Dữu Khánh, cửa mở ra, guốc gỗ lẹp xẹp
đi vào, tay không ngừng bóc đậu phộng.
Dữu Khánh đứng dậy chào hỏi, và rất muốn hỏi y, ngươi lấy đâu ra nhiều đậu
phộng như vậy, bóc hoài không hết, đến cùng một năm ngươi ăn hết bao nhiêu?
Thanh Nha đặt mông ngồi xuống đồng thời nói một câu: “Mới nhận được tin
tức, Lý Trừng Hổ đã tới đây, đang ở trong cung thanh Hải đô.”
Dữu Khánh hơi sửng sốt, trong đầu vô thức lóe lên một bóng hình xinh đẹp, nào
ngờ Thanh Nha câu tiếp theo liền hỏi tới việc này, “Ta hỏi a, rốt cuộc ngươi đã
từng ngủ với lão bà của người ta chưa vậy?”
Vừa nghe câu hỏi này, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm và cả Trùng Nhi đều
đồng loạt nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, ngay cả con Tam Túc ô ở trong
phòng cũng lộ vẻ nghiêng tai lắng nghe.
Sắc mặt Dữu Khánh trong nháy mắt liền sa sầm xuống, nhìn chằm chằm Thanh
Nha nghiến răng nói: “Thanh gia, cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời không thể
nói lung tung, mấy chuyện bên ngoài đoán bậy đoán bạ, không nên chụp lên đầu
ta. Giữa ta và người ta không có nảy sinh bất kỳ quan hệ nam nữ gì.”
Thấy hắn thực sự tức giận, Thanh Nha vội vàng xua tay, vui vẻ nói: “Đùa thôi,
đùa thôi. Chỉ là vì nghĩ đến chuyện ngươi thích xem ‘Xuân cung đồ’ nên thuận
miệng hỏi đùa chút thôi. Đúng rồi, nói chính sự đi, ngươi định khi nào liên hệ
lại với mấy Hổ phách nữ đó?”
Nói đến việc này, Dữu Khánh cũng ngồi xuống, bình tĩnh trả lời: “Đã liên hệ
rồi.”
“Hả?” Đôi mắt Thanh Nha lập tức mở to hơn mấy phần, mỗi người nơi đây đều
có người của y theo dõi sát sao, một mực chưa từng rời khỏi Tri Hải các, giải
quyết chuyện này từ khi nào chứ?
Y vô thức nghĩ đến đám người Tam Tiên bảo.
Ba người Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh quay nhìn nhau một cái, Dữu Khánh mở
miệng liền nói như vậy, lời này có chút nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nếu như đã liên hệ, Thanh Nha tự nhiên muốn hỏi xem tình hình, “Bên đó nói
như thế nào?”
Dữu Khánh thu lại vẻ mặt bất mãn trước đó, nghiêm túc nói: “Nghe nói trong
địa cung không có kho báu, bọn họ nghi ngờ rằng trước khi xảy ra hỗn loạn ở
Hổ Phách hải, cấp cao của Hổ Phách tộc đã chuyển dời toàn bộ kho báu đến ‘Cổ
Thai khư’ để đảm bảo an toàn. Bọn họ cảm thấy đó là khả năng lớn nhất, nói
chúng ta đến ‘Cổ Thai khư’ tìm thử xem.”
“Cổ Thai khư?” Thanh Nha lẩm bẩm, suy tư, mờ mịt, y tự cho rằng mình tương
đối biết õ Hổ Phách hải, ít nhất là biết rõ một số địa danh, nhưng bây giờ mới
phát hiện rằng mình có phần nông cạn. Chẳng lẽ đó là địa danh ở nơi khác? Vấn
đề là y lăn lộn tại Tu hành giới đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe
nói tới địa danh này, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có.
Không hiểu thì hỏi, không phải chuyện gì mất mặt, y nghi hoặc hỏi: “Đó là nơi
nào, tại sao ta chưa từng nghe nói tới?”
Dữu Khánh:
“Người ngoài đại khái sẽ không biết, đừng có nói là ngươi, ngay cả những Hổ
phách nữ bị quản thúc đó cũng không biết ở đâu. Bọn họ chỉ biết rằng đó là một
nơi đã bị hoang phế của Hổ Phách tộc, nó đã từng là một hòn đảo, trước đây rất
lâu từng xảy ra một biến cố gì đó có tính hủy diệt, toàn bộ hòn đảo đã bị phá
hủy. Nói cách khác, hòn đảo đó đã chìm vào trong biển, cũng có thể nói là phần
lộ ra khỏi mặt biển của hòn đảo đó đã bị phá hủy, nhưng phần im lặng chìm
trong biển có thể vẫn được bảo tồn ở một mức độ nhất định, và trở thành nơi bí
mật của Hổ Phách tộc. Đó cũng là nơi Hổ Phách tộc chôn giấu bí bảo, cũng
chính là nơi được gọi là ‘Cổ Thai khư’. Ngoại trừ một số thành viên cấp cao của
Hổ Phách tộc biết nó ở đâu ra, những người khác đều không biết.”
Ánh mắt của Trùng Nhi lấp lóe.
Lại xuất hiện một nơi chôn giấu bí bảo khác sao? Thanh Nha cũng lắng nghe
chăm chú, đậu phộng cầm trên tay đã rất lâu chưa bị bóp vỡ, y sửng sốt hỏi:
“Hổ Phách tộc còn có một nơi như thế ư?”
Dữu Khánh: “Một bộ tộc kéo dài mấy nghìn năm, có một chút nền tảng là
chuyện rất bình thường. Nếu không phải Lý Trừng Hổ nổi điên, bọn họ sẽ còn
tiếp tục tồn dài kéo dài. Có một điểm ta cảm thấy Thanh gia nói đúng, chỉ sợ Lý
Trừng Hổ cũng là biết được bí mật này từ một nơi nào đó cho nên mới hạ độc
thủ. Kho báu này có thể khiến ông ta huyết tẩy Hổ Phách tộc, xem ra thật sự
không thể coi thường nó a.”
Thanh Nha buông tiếng thở dài, răng rắc bóp vỡ vỏ đậu phộng, ném hạt vào
trong miệng nhai, “Kho báu không thể coi thường thì như thế nào, ngay cả
những Hổ phách nữ đó cũng không biết nó ở đâu, tìm không được quan tâm chỉ
phí công.”
Dữu Khánh lập tức bổ sung, “Tuy nhiên, bọn họ có cung cấp một số manh mối
liên quan tới ‘Cổ Thai khư’.”
Hai mắt Thanh Nha trong nháy liền sáng lên, “Manh mối gì?”
Dữu Khánh tựa vào lưng ghế, hai tay ôm sau đầu, bộ dạng lười biếng và thờ ơ
nói: “Manh mối có tác dụng cái rắm gì chứ, nếu dễ tìm như vậy, cũng không
đến lượt chúng ta. Ngay cả những Hổ phách nữ sinh sống tại Hổ Phách hải này
vẫn luôn không biết được nơi đó, người ngoài bận rộn cũng không có ý nghĩa
gì.”
Thanh Nha vung tay lên, một nắm vỏ đậu phộng rơi vãi trước mặt hắn, “Tìm
còn chưa tìm, không thử xem làm sao biết được?”
Dữu Khánh có vẻ chăm chú, như thể đang suy nghĩ, sau đó ngồi đàng hoàng lại,
vuốt vuốt chút ria mép, nói ra: “Theo mấy Hổ phách nữ đó nói, sở dĩ ‘Cổ Thai
khư’ có tên ‘Cổ Thai’, là bởi vì trên hòn đảo đó được đào ra rất nhiều bậc cấp
khổng lồ, một mạch kéo dài ra biển. Mặc dù hòn đảo đã bị phá hủy, nhưng
những bậc thang khổng lồ đó ít nhiều sẽ để lại manh mối hình dáng liên quan.
Theo ý của mấy Hổ phách nữ đó, chỉ cần tìm được dấu tích của các bậc cấp cổ
trong biển, là có thể tìm được vị trí của ‘Cổ Thai khư’.”
Nghe đến đó, Mục Ngạo Thiết đã hiểu rồi, trong vùng biển bao la như vậy, lão
Thập Ngũ chính là muốn để cho Thanh Nha bận rộn làm việc, muốn mượn lực
lượng của Thanh Nha để đi tìm giúp nơi này, y quan sát phản ứng của Thanh
Nha.
Động tác nhai nhai của Thanh Nha chậm lại, suy tư, ánh mắt lấp lóe, rồi đột
nhiên chậm rãi đứng dậy, thở dài: “Mò kim đáy bể, quả thực không dễ tìm.
Thôi, quên đi, ta đi lo việc của mình trước đã.”
Nói đi là đi, ném lại lời nói liền lộp cộp cất bước rời đi.
Khách nhân đã rời đi, sau khi đóng cửa lại, Mục Ngạo Thiết lập tức nhắc nhở
Dữu Khánh, “Lão Thập Ngũ, nói không chừng tên này sẽ lén lút đi tìm sau lưng
chúng ta. Có tìm được chưa chắc hắn sẽ nói cho chúng ta biết. Phải có người
của chúng ta tham gia vào mới được.”
Dữu Khánh thịt mũi xem thường, nói:
“Tham gia làm gì, có gì hay mà tham gia? Không chịu hưởng thụ thanh nhàn,
cứ muốn tìm khổ cho mình hay sao? Từ đầu đã không tồn tại kho báu, hắn tìm
được chỗ đó thì làm được cái gì chứ? Tìm được nơi đó, không thấy kho báu
đâu, hắn vẫn phải ngoan ngoãn đến tìm chúng ta. Ngồi mát ăn bát vàng không
tốt hơn sao? Không sợ hắn lén lút tìm sau lưng chúng ta, chỉ sợ hắn không chịu
đi tìm. Chúng ta không có nói hắn đi tìm nha, không tìm được kho báu hắn cũng
không trách được chúng ta.”