Sau khi bên này chiếm lĩnh Hổ Phách hải, trải qua lục soát, Địa cung bí mật
dưới cung thành này đã bị phát hiện từ lâu rồi, sở dĩ vẫn một mực để đó không
đụng tới, làm như chưa bị phát hiện ra, mục đích cũng giống như Hổ Phách thôn
vậy, đều là vì chờ đợi người nào đó đến.
Lý lẽ rất đơn giản, chỉ có người biết rõ phương pháp ra vào địa cung mới có khả
năng đi vào trong đó.
Nói cách khác, bên này đã sớm âm thầm bố trí, chỉ cần có người xâm nhập địa
cung, bọn họ sẽ lập tức có thể phát hiện được.
Lý Trừng Hổ trầm tư hỏi, “Tại sao Thanh Nha lại xen lẫn chung một tốp với
bọn hắn vậy?”
Nếu như nói Dữu Khánh và Lâm Long cùng đi với nhau thì còn có thể giải thích
được, dù sao bọn hắn đã là một tốp từ trước đó, việc Thanh Nha cùng tham gia
vào khiến ông ta rất khó hiểu, dù sao bối cảnh của Thanh Nha rõ ra đó. Đây là ý
nghĩ cá nhân của Thanh Nha hay là đại biểu cho thế lực phía sau y chứ?
Lẽ nào lí do Lâm Long dám đến đây là bởi vì đã lôi kéo được thế lực đủ cường
đại để giải quyết vấn đề?
Tương La Sách nói: “Tiểu nữ nói rằng, Thanh Nha đang yêu cầu lấy lại ba tỷ
kia của Tĩnh Viễn thuyền hành.” Vừa nói lão ta vừa quan sát phản ứng.
Lý Trừng Hổ lặng im một hồi, rồi nói: “Người tới là khách, đêm nay thiết yến,
bản vương mở tiệc chiêu đãi hắn.”
Tương La Sách bỗng thấy ngạc nhiên, “Vương gia, việc này có phải là đã đề
cao hắn quá cao rồi hay không, tuy rằng hắn có chút bối cảnh, nhưng dù sao
cũng là người phía dưới, làm sao đáng để đích thân Vương gia thiết yến khoản
đãi.”
Lý Trừng Hổ: “Nói Hướng Lan Huyên, Lâm Long cùng tham gia. Và cả Thám
Hoa lang cùng mấy người của hắn cũng mời luôn. Về lí do mở tiệc chiêu đãi, cứ
nói rằng chủ yếu là chiêu đãi Thám Hoa lang, nói là Vương phi nhớ đến bằng
hữu cũ, nghe nói bằng hữu cũ ở đây, nên nhờ bản vương thay mặt khoản đãi.”
Tương La Sách có phần rịn mồ hôi, phát hiện vị vương gia này thật là đủ rộng
lượng, ngay cả lão ta cũng từng nghe tin đồn về chuyện xấu giữa Vương phi và
vị Thám Hoa lang kia, nhưng nhìn biểu hiện của vị vương gia này, dường như
hoàn toàn không có đặt nặng trong lòng, lại còn chủ động lấy Vương phi ra làm
mượn cớ.
Từ chuyện này, lão ta cũng đã xác nhận được, cái gọi là mở tiệc chiêu đãi Thám
Hoa lang thực ra chỉ là cái cớ, mục đích thực sự e rằng chính là muốn gặp mặt
Lâm Long, nhưng không tiện gặp mặt trực tiếp, phải tìm cái cớ, đích thân chạy
từ rất xa tới đây cũng chính là vì việc này, cái gì mà Thám Hoa lang và Vương
phi đều chỉ là thủ thuật che giấu tai mắt mọi người, và những người khác đều
chỉ để làm nền.
Biết mình phải xử lý tốt chuyện này, lão ta lập tức gật đầu nói: “Được, để ta sắp
xếp chuyện này. Đúng rồi, Vương gia, tổ chức tiệc chiêu đãi ở đâu? Là ở đây,
hay là Tri Hải các?”
Lý Trừng Hổ khẽ thở dài, “Đã rời khỏi nơi đây rất nhiều năm rồi, chắc hẳn nàng
cũng rất muốn trở về nhìn xem?”
Tương La Sách nghe vậy liền hiểu, “Được, vậy thì tổ chức tiệc ở đây.”
Vì vậy quyết định của hai người rất nhanh liền truyền đến chỗ Hướng Lan
Huyên, nàng ở trong danh sách người dự tiệc, và cũng đúng lúc ở gần đây.
“Vương phi nhờ Vương gia khoản đãi Thám Hoa lang?” Hướng Lan Huyên vẻ
mặt nghi hoặc.
Tương Hải Hoa, đi thay mặt gửi lời mời, cười nói: “Vương phi và Thám Hoa
lang là bằng hữu cũ, ngươi không phải là không biết chứ? Vương gia sủng ái
Vương phi, Vương phi đã lên tiếng, vậy thì còn có gì để nói nữa. Ai! Ta ngay cả
tư cách tiếp khách cũng không có. Được rồi, ta đi trước đây, còn phải đi mời
những vị khách khác nữa.” Cô ta khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Hướng Lan Huyên đứng tại chỗ bối rối một hồi, cuối cùng cất tiếng hừ hừ, “Là
quang minh lỗi lạc hay là tình cũ khó quên…”
Nàng quay người, đi thẳng đến một gian đại sảnh bên trong nội cung, tìm đến
lại Lý Trừng Hổ, cũng không phải chuyện gì khác, nàng cũng không có vòng
vòng vo vo, chính là đi đòi thay cho Dữu Khánh một tỷ rưỡi kia.
Bên cạnh không có người ngoài, lần này thái độ của nàng hơi có vẻ cường thế,
có phần như muốn nhắc nhở mọi người đều phải có chừng có mực, đừng có cho
thể diện mà không biết xấu hổ.
Thấy vậy, Tương La Sách đi theo ở bên cạnh nhanh chóng lên tiếng giải thích,
“Vương gia, đúng là Thám Hoa lang đưa ra kế hoạch lấy ba tỷ đó, cũng có nói
sau khi thành công sẽ chia đôi, nhưng lúc đó Tương Hải Hoa vẫn chưa đồng ý,
cũng không đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào.”
Đưa hay không đưa là một chuyện, lão ta trước tiên phải phủi sạch trách nhiệm
cho nữ nhi của mình.
Hướng Lan Huyên lập tức lạnh lùng liếc tới, “Vậy vì sao không từ chối ngay tại
chỗ? Không từ chối không phải là đồng ý sao?”
Tương La Sách: “Đại hành tẩu, lập trường của ngươi như vậy, ta có phần nhìn
không hiểu.”
Hướng Lan Huyên mặt không đổi sắc nói: “Ta đã nói rồi, ta và Thám Hoa lang
là bằng hữu, quan hệ giữa chúng ta rất tốt, nếu như ta đã hứa với bằng hữu, ta
đương nhiên sẽ thực hiện. Hơn nữa, của người ta chính là của người ta, ỷ thế
hiếp người không có gì hay cả.”
Có quan hệ rất tốt với Thám Hoa lang? Tương La Sách muốn nhổ vào mặt
nàng, ngang nhiên cho rằng quan hệ tốt trong loại chuyện này ư, ngươi cho rằng
mọi người đều là kẻ ngốc hay sao? Khi Thám Hoa lang nảy sinh xung đột với
Long Hành Vân, và khi hắn gặp phải các loại rắc rối khác nhau, ta chưa khi nào
thấy ngươi có quan hệ thân thiết như vậy, bây giờ đụng tới một khoản tiền lớn,
ngươi liền bày ra bộ dạng này? Rõ ràng là chính ngươi muốn nuốt khoản tiền
này!
Vốn vẫn luôn một mực dùng ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn ghế, lúc này Lý
Trừng Hổ nhấc tay, ra hiệu cho hai người ngừng tranh cãi, quay sang hỏi Tương
La Sách, “Chuyện mở tiệc chiêu đãi đêm nay, Hướng Đại hành tẩu đã biết
chưa?”
Không đợi Tương La Sách mở miệng, Hướng Lan Huyên đã tự nói ra: “Vừa rồi,
Tương Hải Hoa đã nói với ta.”
Nghe vậy, Lý Trừng Hổ đứng lên, đi tới hai bước, đứng ở trước mặt nàng, mỉm
cười nói: “Xét về phương diện giao tình với Thám Hoa lang, Vương phi của bản
vương có lẽ càng tốt hơn ngươi, cho nên Đại hành tẩu cứ yên tâm, có Vương
phi trông nom, bản vương không dám, và cũng sẽ không chiếm lợi của Thám
Hoa lang. Loại chuyện này, Đại hành tẩu không nên tham gia vào. Nếu như
Thám Hoa lang thật sự muốn lấy khoản tiền này, không cần phải nhờ người mở
lời, cứ để chính hắn nói với bản vương là được.”
Những lời nói này đã chặn cứng họng Hướng Lan Huyên, nàng không còn lời
nào để nói, vốn đã chuẩn bị phát tác nhưng lúc này cũng không còn lí do để
phát tác, bị kiềm chế có chút khó chịu, cuối cùng nàng chỉ có thể cười gượng
gạo nói: “Ta có thể bớt đi được chút chuyện đương nhiên là rất tốt.”
Tuy nhiên ngay sau đó nàng để lại một câu nói, “Tính cách của ta là như vậy,
không muốn thấy bằng hữu chịu thiệt, Vương gia đừng nên để ở trong lòng.”
Ý tứ rất đơn giản, nếu như Thám Hoa lang không lấy được khoản tiền đó, nàng
vẫn sẽ mở miệng.
Đương nhiên, nếu như Dữu Khánh lấy được, khoản tiền đó vẫn sẽ là khoản tiền
của nàng, nàng sẽ khiến Dữu Khánh nhổ ra.
Lý Trừng Hổ ánh mắt lấp lóe, cười mà không nói lời nào…