Bán Tiên

Chương 1271: Vương giám (1)




Sau khi tìm tới tìm lui, ngoại trừ mật đạo tiến vào đây và hai cái thông đạo sau

hai cánh cửa hai bên ra, Thanh Nha không tìm được không gian ẩn giấu nào

khác, con đường đi vào đã đi qua một lần, bây giờ khả năng lớn nhất là nơi chứa

bảo có liên quan đến một trong hai thông đạo đó, nhưng y không dám dễ dàng

đi mạo hiểm.

Quay đầu lại, thấy Dữu Khánh vẫn còn đang nhìn chằm chằm những bức điêu

khắc trên vách, như đang thưởng thức, y thực sự không nói nên lời. Y đến gần

vỗ vào cánh tay hắn, gọi ‘này’ một tiếng, và nói:

“Chúng ta tới đây tầm bảo, không phải đến xem ‘Xuân cung đồ’, nếu như ngươi

thích thứ này, trên hoa thuyền có sẵn, hơn nữa còn là hàng sống sờ sờ, lát nữa

để ngươi xem cho đã, bây giờ chúng ta tìm hiểu cho rõ chuyện bảo tàng trước

đã.”

Những lời này khiến Trùng Nhi mặt đỏ tới mang tai, rất ngượng ngùng, nàng

thấy xấu hổ khi nhìn những hình ảnh đó, nàng cũng không nghĩ tới trên vách

tường trong địa cung của Hổ Phách tộc lại khắc đầy những hình ảnh như vậy.

Đối với sự hiểu lầm đó, Dữu Khánh không hề để ý tới, sau một lúc trầm tư, hắn

chậm rãi nói ra: “Thanh gia nói có lý, quả thực chúng ta cần phải biết rõ đã rồi

tính tiếp. Trước tiên trở về đi.” Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.

Về Trùng Nhi thì không cần nói nhiều, tự nhiên là cùng đuổi theo.

Có ý gì vậy chứ? Thanh Nha thoáng sửng sốt, rồi vội vàng vung tay chụp lấy

cánh tay hắn, “Về? Cứ trở về như vậy sao?”

Dữu Khánh quay đầu lại hỏi: “Nếu không thì làm gì bây giờ?”

Đao trong tay Thanh Nha chỉ về phía hai cánh cửa đóng chặt không dám đặt

chân vào kia, “Không tìm cách dò xét bên trong, cứ rời đi như vậy sao?”

Dữu Khánh quay người lại hỏi y: “Lão quái mấy nghìn năm ở bên trong, không

gần người lạ. Ngươi đi thăm dò, hay ta đi thăm dò?”

Thanh Nha hoàn toàn không hiểu cách làm của vị này, “Ngươi thậm chí còn

chưa suy nghĩ cách gì, lại phí công đi vào một chuyến như vậy ư?”

Hai người đều đè thấp giọng nói, không ai dám lớn tiếng.

Dữu Khánh: “Thanh gia, tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết

không mang đi, vì nó mà góp mạng nhỏ vào rất không đáng. Có thể tìm được

bảo tàng đương nhiên là rất tốt, nhưng thật sự không cần dễ dàng mạo hiểm.”

Thanh Nha suýt chút nữa bật cười vì tức giận, “Người là người muốn tới tìm

bảo tàng, bây giờ ngươi lại nói với ta như vậy. Ngươi đùa giỡn ta sao?”

Dữu Khánh: “Ta sao dám chứ. Ta là nghĩ như thế này, hiện tại thay vì mù quáng

mạo hiểm, không bằng về nghĩ biện pháp đi tìm người của Hổ Phách tộc, nói

cho bọn họ biết tình huống nơi đây, sau đó hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra.

Nếu như bọn họ thực sự không biết rõ, khi đó chúng ta mới cân nhắc xem có

nên tiếp tục mạo hiểm hay không cũng không trễ. Ngươi thấy sao?”

“…” Thanh Nha nghẹn lời, mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của mình có chút ngu

ngốc, quả thực không ổn thỏa bằng người ta, vì vậy y chậm rãi giơ tay lên, cắm

đao về lại sau lưng, sau đó là người đầu tiên rời đi, nhảy lên mật đạo ra ngoài, đi

chân trần bước đi.

Dữu Khánh nhìn quanh bốn phía, hai tay vung lên, thi pháp đè tắt toàn bộ lửa

cháy trong địa cung, rồi lại lấy Huỳnh thạch ra, cùng Trùng Nhi song song đi ra

ngoài. Sau khi nhảy lên mật đạo, hắn khép cửa đá lại, đuổi theo đốm sáng đung

đưa phía trước.

Vào lại trong thủy đạo, bọn hắn đã đi qua một lần nên lần này không có gì phải

e ngại, thi pháp nhanh chóng xuyên qua, một đoạn đường thật dài nhưng cũng

không mất quá nhiều thời gian, bọ hắn lại chui ra đáy rãnh dưới biển.

Trùng Nhi đẩy ngược khối đá ngầm hình tam giác kia, cơ quan đóng kín lại lối

vào.

Thuyền hoa không có dừng lại một chỗ, ba người phải phí một chút thời gian

tìm kiếm rồi mới leo lên lại thuyền hoa, sau đó chiếc thuyền quay đầu lại trở về.

Qua một chuyến đi về, khi bọn hắn về đến Tri Hải các, sắc trời cũng đã sắp tối,

hai bên mỗi bên về nơi ở của mình.

Cửa mở ra, nhìn thấy đám người Dữu Khánh đi vào, Bách Lý Tâm đang chờ đợi

trong phòng lập tức quan tâm hỏi thăm mấy câu, khi đã xác nhận không có

chuyện gì, nàng mới yên tâm.

Lúc này đã không có người ngoài, Mục Ngạo Thiết cuối cùng cũng có thể yên

tâm hỏi thăm.

Dữu Khánh không có giấu giếm y, kể lại đại khái quá trình tìm kiếm địa cung.

“Không có manh mối…” Mục Ngạo Thiết lẩm bẩm suy tư, “Xem ra, chỉ có thể

tiếp tục tìm Hổ Phách tộc để tìm hiểu tình hình.”

Trùng Nhi hắng giọng gật đầu, “Để ta đi tìm các nàng lần nữa, nhờ họ suy nghĩ

lại cẩn thận xem còn có manh mối gì khác hay không.”

Nghe vậy, Dữu Khánh lập tức răn dạy, “Còn tìm nữa à? Một lần giả nữ đến đó

là đủ rồi, nơi có cái gì hay mà tham quan, cứ chạy lui chạy tới như vậy, ngươi

cho rằng đám thủ vệ đó là kẻ ngốc hay sao? Đừng nói là ngươi, ngay cả chúng

ta đến đó lần thứ cũng sẽ dễ dàng gây ra hoài nghi. Những kẻ thích nhìn chằm

chằm vào chúng ta đều là loại ma quỷ.”

Trùng Nhi kinh ngạc, “Công tử, không phải ngươi nói rằng muốn đi tìm người

của Hổ Phách tộc để hỏi thăm lại sao?”

Dữu Khánh: “Tìm hiểu cái rắm, đó là ta lừa gạt Thanh Nha, dù sao về sau cũng

phải có lí do để giải thích vì sao có được manh mối.”

Mục Ngạo Thiết tương đối hiểu rõ hắn, lập tức hiểu được một chút, “Thực ra

manh mối cũng không bị cắt đứt, người đã tìm ra được manh mối từ các hình

chạm khắc trên tường?”

Dữu Khánh lắc đầu, “Đứt đúng là đã đứt rồi, quả thực không còn manh mối

nữa, nhưng vẫn có khả năng kết nối tiếp, chỉ dựa vào chúng ta là rất khó làm

được, đám nhân thủ Tam Tiên bảo cũng không đáng tin cậy để giao làm loại

chuyện này, huống hồ bởi vì liên quan đến chúng ta, không biết có bao nhiêu

người đang để mắt đến bọn họ. Có một số việc phải làm phiền Thanh Nha hỗ

trợ. Trong tay hắn có không ít nhân thủ hoặc công khai hoặc bí mật, làm sao để

giữ bí mật, chúng ta không cần phải quan tâm cho y.”

Lúc ở trong địa cung, hắn không trực tiếp nói manh mối cho Thanh Nha biết, là

bởi vì sợ Thanh Nha đối chiếu với những hình ảnh điêu khắc mà nhìn ra mánh

khóe gì đó, hắn sợ Thanh Nha nhận ra bọn hắn đang tìm kiếm tiên phủ. Hiện

nay hắn vẫn cần phải giấu Thanh Nha về chuyện tiên phủ. Đột nhiên lôi kéo

người ta vào làm loại chuyện kinh thiện động địa này, hắn sợ người ta không

quen sẽ sợ hãi, cũng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không thể kiểm soát, sợ

bị người ghì cổ lại làm trâu làm ngựa.

Về phần tiếp tục manh mối như thế nào, ở ngay trước mặt Bách Lý Tâm, hắn

không muốn nói cái gì nữa.

Không phải vì hắn không tin Bách Lý Tâm, Bách Lý Tâm biết rõ rất nhiều bí

mật của bọn hắn, Bách Lý Tâm cũng đã từng tham dự chuyện tiên phủ, nhưng ở

tại một số vấn đề mấu chốt, hắn cảm thấy tạm thời vẫn nên che đậy mới tốt.