Thanh Nha rất tự giác, lưỡi đao trong tay sáng loáng, xoay người lại, đi chân
trần trở về, đến trước mặt Trùng Nhi, mũi đao chỉ về phía hai cánh cửa kia, thấp
giọng hỏi: “Tiểu tử, quái vật trốn ở trong đó hả?”
Trùng Nhi liếc nhìn Dữu Khánh, dưới ánh mắt cổ vũ của hắn, nàng chỉ có thể
bám theo lới nói dối của hắn, “Hổ phách nữ nói rằng quái vật trốn trong thông
đạo phía sau bảo khố địa cung.”
Thanh Nha nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn về phía hai cái thông đạo kia, “Kho
tàng ở đâu?”
Dữu Khánh chớp chớp mắt, lên tiếng: “Thanh gia, các Hổ phách nữ đó bị giam
cầm nhiều năm, nhất định cũng không rõ ràng lắm tình huống dưới này bây giờ.
Bọn họ nói bảo tàng ở trong địa cung, kết quả không thấy thứ gì, chỉ sợ nói quái
vật trốn ở thông đạo phía sau, chưa chắc đã là như thế. Dựa vào bản lĩnh của
Thanh gia, sao không thử tiến vào tìm hiểu xem đến cùng như thế nào?”
Thanh Nha hơi cau mày, suýt chút nữa bật cười ra tiếng, “Thám Hoa lang,
ngươi một kiếm bình Tam Tiên bảo, thực lực cũng rất bất phàm, vì sao ngươi
không đi dò xét đi?”
Ẩn ý và vẻ mặt trào phúng đó như muốn nói, ta có ngốc như ngươi tưởng tượng
sao?
Y phát hiện thấy tên này thật sự chẳng tốt lành gì, gặp chuyện nguy hiểm liền
nói y lên, đây rõ ràng là nhằm mưu đồ một khi có biến cố, có y làm đệm lưng,
bọn hắn sẽ dễ dàng chạy trốn.
“Thanh gia khen nhầm, lời đồn không thể tin. Ta làm sao có thể so được với
Thanh gia.” Dữu Khánh tùy tiện khen tặng y một câu, có chút cảm giác bối rối
vì bị người khác nhìn thấu, xoay người đi như là ngượng ngùng không dám đối
mặt, quản cái quỷ gì, trước tiên nghiên cứu các bức điêu khắc nơi này đã, hoàn
thành mục đích của chuyến đi này trước rồi tính tiếp.
Tận mắt nhìn thấy cảnh đó, Trùng Nhi trong lòng thầm than, công tử không hổ
là đại tài tử, không chỉ ứng đối kịp thời, ngay cả diễn xuất cũng y như thật a.
Nàng cũng xoay người bắt đầu quan sát những bức điêu khắc kia.
Chỉ cần đảo nhìn qua là biết được nội dung đại khái của các hình ảnh điêu khắc,
hoặc là kể lại một số chuyện đã xảy ra với Hổ Phách tộc, hoặc chính là một số
truyền thuyết của Hổ Phách tộc, nếu không rõ đầu đuôi sẽ không dễ dàng xem
hiểu được nội dung của các bức điêu khắc trên tường, bởi vì khả năng tường
thuật bằng hình ảnh của các bức điêu khắc này không được tốt.
Nội dung của các bức điêu khắc rải đầy trên tường cũng khiến người ta có phần
bối rồi, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dữu Khánh không có dự định chậm rãi nghiên cứu từng bức điêu khắc một, hắn
có phương hướng tìm kiếm trọng tâm của mình, kết hợp với nội dung ghi chép
trong bản sách cổ kia, cự nhân và chiếc ghế trân châu là tiêu điểm tìm kiếm của
hắn.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện thấy hình ảnh cự nhân khắc trên mái vòm, sở dĩ
hắn cho rằng đó là cự nhân, không phải vì kích thước hình người được điêu
khắc to lớn, mà bởi vì dưới chân cự nhân có rất nhiều hình người nhỏ làm nền,
hắn cũng tìm thấy Trân châu tọa ỷ, hình ảnh này ở trung tâm của mái vòm.
Sở dĩ có thể xác định đây là Trân châu tọa ỷ, là bởi vì chiếc ghế đó do rất nhiều
cục u hợp thành, một cự nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cũng là vị trí chính
giữa hình ảnh trên đỉnh mái vòm.
Thấy được những hình ảnh này, Dữu Khánh cơ bản đã có thể xác định được nội
dung trong bản sách cổ đó cũng không phải là không có căn cứ.
Hắn lập tức lấy hình ảnh này làm đầu mối, nhanh chóng kết nối với các hình
ảnh xung quanh. Điều làm cho tinh thần hắn phấn chấn chính là, hắn nhìn thấy
được hình ảnh cự nhân bước ra từ trong một vòng tròn lớn. Vòng tròn này rất
lớn, cự nhân có vẻ rất nhỏ bé ở trong đó. Sau khi đi ra vòng tròn, cự nhân bước
vào trong biển, đạp tầng tầng bậc cấp đi đến giữa mái vòm rồi ngồi xuống.
Người không biết, có khả năng sẽ xem không hiểu vòng tròn lớn đó có ý nghĩa
gì, nhưng đối với người đã có kinh nghiệm như Dữu Khánh, vừa nhìn thoáng
qua liền hiểu, và cũng đủ để cho hắn cảm thấy hưng phấn, đó hẳn là cánh cổng
ra vào tiên phủ.
Hắn lập tức quan sát kỹ càng hình ảnh chạm khắc liên quan, hi vọng từ trong
những hình ảnh đó có thể tìm được manh mối về vị trí của cánh cổng vào tiên
phủ, chỉ cần tìm được hòn đảo mà cự nhân đặt chân lên đất liền là được rồi.
Hắn hoài nghi vị trí đặt chiếc ghế trân châu trong hình ảnh có thể là hòn đảo
chính tại Hổ Phách hải này, nhưng những hình ảnh liên quan ở bên cạnh lại thể
hiện ra một cảnh tượng khiến người chấn động, từ các hình ảnh cũng không thể
giải đọc ra nguyên nhân cụ thể, chỉ thấy rằng, không biết từ lúc nào, trong vòng
tròn lớn đó đột nhiên xuất hiện một cái đuôi cá rất lớn, hẳn phải là rất khổng lồ,
đuôi đó vẫy một cái đập nát chiếc ghế trân châu, ngay cả hòn đảo đó cũng bị
vẫy biến mất.
Những người sống sót lênh đênh trên sóng biển tựa hồ rất giật mình và sợ hãi,
quỳ gối trên những mảnh vỡ trôi nổi quỳ bái, không biết là cầu nguyện hay là
đang cầu xin khoan dung.
Tìm được đoạn đầu đuôi này, không dễ dàng để xem hiểu hết nội dung câu
chuyện đó, Dữu Khánh có phần trợn tròn mắt, không còn nữa? Cái quái gì vậy?
Hòn đảo có thể dùng làm mốc đã bị một cái đuôi cá vỗ cho biến mất rồi ư?
Giày vò một hồi lâu, thật khó khăn tìm được đến nơi này, cuối cùng chỉ tìm
được một kết quả như thế sao?
Hắn tiếp tục nghiên cứu một loạt hình ảnh kia, hi vọng có thể từ trong đó tìm ra
được một ít manh mối có thể định vị được cánh cổng vào tiên phủ, kết quả
không tìm được manh mối gì.
Trùng Nhi nhìn thấy hắn quan sát các bức điêu khắc, nàng đi theo quan sát một
hồi, cũng nhìn hiểu ra một chút, sau đó quan sát Dữu Khánh.
Có phần bất đắc dĩ, Dữu Khánh tiếp tục đi xem những hình ảnh khác, hắn hi
vọng có thể tìm được một chút manh mối, sau đó phát hiện thấy có rất nhiều
bức điêu khắc lại đi mô tả chuyện phòng the nam nữ, không biết là muốn kể về
chuyện gì, loại chuyện đó cũng đáng để điêu khắc lên vách tường ư? Nói chung,
trong các hình ảnh khác hắn không tìm thấy bất kỳ điều gì có liên quan đến tiên
phủ, không biết có phải là vì mình xem không hiểu hay không.
Kết hợp hình ảnh ở giữa mái vòm với các bức điêu khắc liên quan ở xung
quanh, Dữu Khánh có cảm giác, sự khởi đầu thực sự của Hổ Phách tộc theo
kiểu sau này dường như là bắt đầu từ sau cú vẫy đuôi của con cá khổng lồ kia,
từ đó về sau mới tiếp diễn ra đủ chuyện của Hổ Phách tộc.
Thanh Nha cũng không nhàn rỗi, y cũng đi quan sát khắp nơi, trong tàng bảo
khố tại sao lại không có bảo vật? Y thi pháp tìm kiếm khắp nơi, mỗi một chỗ
vách tường, từng viên gạch lát, ngay cả mái vòm cũng không tha, bò lên kiểm
tra, hiển nhiên là không cam lòng quay về tay không.
Mấu chốt là càng xem càng biết rõ, nơi đây quả thực là đã tồn tại từ xa xưa,
khẳng định không phải do cẩu Thám Hoa làm bừa ra để lừa gạt, cẩu Thám Hoa
chắc hẳn cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đến đây bận rộn một trận.