Sau khi trồi lên trên rãnh biển, Trùng Nhi dừng lại, vừa trôi nổi trên rãnh biển
vừa xoay chuyển quan sát xung quanh, chẳng bao lâu nàng liền nhìn chăm chú
về phía một cái bóng mông lung trong nước, rồi nhanh bóng bơi đến.
Hai người Thanh, Dữu cùng theo đến gần, phát hiện ra cái bóng mông lung đó
là một chỗ địa hình lồi lên dưới đáy biển, bên trên bám đầy san hô và các loại
sinh vật biển, nhìn hình dạng tổng thể có độ cong tương đối tròn.
Trùng Nhi bơi đến gần quan sát một lúc, sau đó xoay người lao thẳng tới rãnh
biển gần đó, bóng người lại chìm vào dưới đáy biển.
Hai người Thanh, Dữu lại chạm ánh mắt với nhau, không nói lời nào, lại nhanh
chóng đi theo.
Khi xuống đến dưới rãnh biển ánh sáng u ám, bọn hắn nhìn thấy Trùng Nhi
đang dán sát đáy rãnh vừa đi vừa tìm kiếm khắp nơi, lúc này không thấy có vẻ
do dự nào.
Một mực đi tới trước khoảng chừng trăm trượng, Trùng Nhi đột nhiên dừng lại,
nổi trên một khối đá ngầm nhô cao dưới đáy biển. Sau khi quan sát một vòng,
nàng lại áp sát tới đưa tay chạm vào kiểm tra.
Hai người Thanh, Dữu cũng đến gần quan sát. Nếu như nói khối đá ngầm dưới
đáy biển này có điểm gì đặc biệt, đó chính là hình dáng của nó giống hình tam
giác.
Lúc này Trùng Nhi đã hạ xuống đáy biển, hai tay chống vào một góc tam giác,
bắt đầu đẩy theo hướng từ trái sang phải.
“Rầm rầm… Rầm rầm… Rầm rầm…”
Phía dưới đáy rãnh đột nhiên phát ra những âm thanh trầm đục dị thường, Trùng
Nhi đã đẩy khối đá ngầm tam giác kia di chuyển. Hai người đang nhìn chằm
chằm lại nhanh chóng quay đầu nhìn phía dưới một bên vách đá. Bọn hắn nhìn
thấy một khối đá mảnh dài dán sát trên vách khối đá ngầm đang chậm rãi xoay
tròn.
Sau khi khối đá dài xoay nghiêng lật ra một nửa, cho dù nước biển bị khuấy lên
đục ngầu ngăn cách, hai người vẫn có thể nhìn ra được trên vách đá đó lộ ra một
cái lỗ.
Trùng Nhi đã ngừng đẩy, bơi lên, bơi tới trước cửa lỗ, nhìn xung quanh rồi rất
nhanh lấy một viên Huỳnh thạch ra rọi sáng chui vào.
Hai người Thanh, Dữu nhìn nhau, đều khó nén được hưng phấn.
Đặc biệt là Thanh Nha, trong lòng thầm hét lên một tiếng, nhìn tình hình có
động thiên khác huyền diệu kiểu này, khẳng định không phải là hành động làm
để bịt mắt, từ tình trạng trai sò và san hô mọc ra trên cơ quan là có thể nhận ra
được bốt trí này tuyệt đối đã trải qua năm tháng lâu dài, xem ra đến Hổ Phách
tộc này quả nhiên là vì kho báu a.
Kho báu luôn là một cái gì đó gây ra sự kích thích cho tất cả mọi người.
Hai người cùng chui vào miệng lỗ trên vách đá. Sau đó Thanh Nha lấy Huỳnh
thạch ra kiểm tra dấu vết trên vách hang. Y đưa tay chạm vào kiểm tra, xác
nhận dấu vết này là đã được đào bới từ rất lâu rất lâu trước đây, không có gì
phải nghi ngờ, lúc này y mới xem như hoàn toàn yên tâm, phát hiện thấy lúc
trước mình thật sự đã có phần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đối với vị cẩu
Thám Hoa này.
Trước đây khi tại Ảo Vọng, mỗi lần dính líu với Dữu Khánh, y đều gặp chuyện
không may, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng, cho nên y không thể không rút
ra bài học.
Vì vậy, trước đó cho dù đã nhảy ra khỏi thuyền xuống dưới nước rồi, y vẫn luôn
luôn âm thầm đề phòng cẩn thận.
Một mực theo đường hang tối tăm như mực tiến tới trước, y càng thêm cảm
thấy yên tâm, bởi vì đường hầm dưới đáy biển này quá dài, tuyệt đối không phải
tạm thời đi ra được.
Tuy nhiên, vẫn cần phải du trì cảnh giác, ai dám cam đoan phía trước không có
bẫy?
Du tới bơi tới, y phát hiện thấy không chỉ khoảng cách dài mà thậm chí có cả
đường vòng và có nơi còn có lối rẽ. Sau một hồi vòng vèo, y đã không còn phân
biệt được phương hướng nữa, y lại bắt đầu sinh ra nghi ngờ, nhịn không được
thi pháp dẫn âm nói: “Thám Hoa lang, kho báu gì mà phải làm đường đi dài như
thế?”
Dữu Khánh quay đầu lại đáp một câu, “Ta làm sao biết được. Chúng ta cũng là
lần đầu tiên tới đây.”
Tới cũng đã tới rồi, đã chui luồn xa như vậy dưới đất, Thanh Nha chỉ có thể tiếp
tục kiên trì đi tới.
Ba quầng sáng một mực di chuyển tiến tới trong thông đạo, cho đến khi phía
trước xuất hiện bậc thang, bọn hắn mới chậm lại.
Bậc thang? Hai mắt Thanh Nha sáng lên, đã đến kho giấu bảo rồi sao?
Theo bậc thang cẩn thận đi lên, chỉ chốc lát sau, ba người lần lượt ngoi lên khỏi
mặt nước. Sau khi cầm Huỳnh thạch đi lên bờ, trên người bọn hắn vẫn khô ráo.
Trên mặt đất và xung quanh đều tràn ngập những dấu vết xưa cũ. Thanh Nha
quan sát một vòng xung quanh rồi cười hắc hắc vui vẻ nói: “Lối vào làm dài
như thế, muốn tiến vào cũng khó khăn, để ta xem ở đây cất giấu những bảo bối
gì.”
Y không hề che giấu giọng điệu của mình, rất tùy tiện lớn lối, âm thanh mơ hồ
vang vọng bên trong thông đạo phía trước.
Dữu Khánh vội vàng xoay người lại dựng thẳng ngón tay lên trước môi, “Suỵt,
nhỏ giọng một chút.”
Thanh Nha thờ ơ nói: “Tùy tiện nói mấy câu thì có chuyện gì chứ? Bên trong
bảo khố sâu như vậy cũng không thể còn có người a?”
Nói xong còn răng rắc bóp vỡ một củ đậu phộng ném hạt vào miệng nhai nhóp
nhép, biểu diễn tay nghề bóc đậu phộng điêu luyện, thuận tay ném vỏ đậu
phộng xuống đất.
Dữu Khánh muốn thăm hỏi tổ tông nhà y, nhưng mà không thể nói thật cho y
biết, không thể nói ra bên trên này chính là cung thành Hải đô, không thể nói
rằng bên trên có không ít bảo vệ, không thể nói rằng lo lắng bị người bên trên
nghe được, nếu không người ta sẽ phát hiện ra mình bị lừa.
Vì vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục lừa gạt: “Thanh gia, nhỏ giọng một, bên trong
tàng bảo khố này có quái vật trông coi bảo vật.”
“Hả?” Thanh Nha thoáng sửng sốt, rồi lập tức nhỏ giọng hỏi: “Quái vật gì vậy?
Chúng ta có thể đối phó không?”
Dữu Khánh: “Quái vật trông giữ tàng bảo khố cho Hổ Phách tộc mấy nghìn
năm tàng. Ngươi nghĩ sao?”
Quái vật mấy nghìn năm? Thanh Nha trợn to hai mắt, lập tức kinh sợ, đưa tay
kéo vạt áo của Dữu Khánh, đè thấp giọng mắng, “Cẩu Thám Hoa, ta đã biết
ngươi không có lòng hảo tâm mà. Ta vẫn luôn tự hỏi tại sao ngươi lại sẵn lòng
chia sẻ tàng bảo khố với ta, hóa ra là kéo ta tới để san sẻ nguy hiểm.”
Dữu Khánh vội xua tay nói: “Thanh gia chớ hoảng sợ, yêu quái này thèm ngủ,
chỉ cần không kinh động đến nó sẽ không có việc gì. Nếu không ta làm sao dám
tới đây mạo hiểm.”
Là như vậy sao? Thanh Nha vô thức nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng đưa tay
đẩy đối phương ra, chỉ vào mũi hắn hạ thấp giọng cảnh cáo: “Nếu xảy ra chuyện
ngươi cũng đừng mong chạy thoát.”
Nói xong còn thi pháp cách không nhặt vỏ đậu phộng trên mặt đất lên cất vào
túi, rất sợ dẫm phải sẽ gây ra âm thanh, y cũng không dám bóc đậu phộng ăn
nữa, đôi guốc gỗ dưới chân cũng được gỡ ra treo bên eo, âm thanh đi chân trần
giảm nhỏ hơn rất nhiều, “Trảm thảo đao” trên lưng được rút ra cầm trong tay đề
phòng.
Trùng Nhi ở một bên nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt to lóe lên, mím môi không có
hé răng, trước lúc đến đây Dữu Khánh đã dặn dò nàng, nói nơi đến là tàng bảo
khố của Hổ Phách tộc, dặn nàng không được để lỡ miệng.
Nàng thực sự có phần không hiểu, vì sao công tử lại nói bí mật này cho người
khác biết, nhưng nàng tin tưởng rằng, với tài hoa của công tử, làm như vậy nhất
định là có lí do chính đáng.