Sau khi hai nữ nhân chia tay nhau trong tình trạng không bằng mặt cũng không
bằng lòng, Tương Hải Hoa vừa mới từ sân thượng đi xuống, phụ nhân mập mạp
trắng trẻo lại xuất hiện, tới đây hỏi: “Các chủ, Hướng Đại hành tẩu vẫn còn
chiếm lấy căn phòng của ngài, có nêm sắp xếp cho nàng ta một căn phòng khác
tốt hơn hay không?”
Bên trong Tri Hải các này làm gì còn phòng nào tốt hơn, phòng của Tương Hải
Hoa là căn phòng tốt nhất rồi, đây là muốn nhắc nhở Hướng Lan Huyên dời tổ,
không nên chiếm tổ người khác.
Tương Hải Hoa ngoài cười nhưng trong không cười nói: ” ‘Tương’ và ‘Hướng’
nghe đều tương tự, ai ở cũng như nhau, người tới là khách, ta đổi một căn
phòng khác ở tạm cũng không sao.”
Phụ nhân mập mạp gật đầu thể hiện đã hiểu, tiếp đó báo cáo chuyện khác:
“Những người được phái đi theo chiếc thuyền của Thám Hoa lang đã trở về, nói
rằng không có cách nào đi theo phía dưới biển, nói rằng phía dưới chiếc thuyền
hoa đó có mấy Hải yêu thực lực bất phàm đi theo canh phòng, người ta tuyệt đối
không cho bọn họ tới gần, không có cách nào tiếp tục đi theo, nếu không sẽ xảy
ra xung đột.”
Tương Hải Hoa cau mày, “Hải yêu?”
Phụ nhân mập mạp nói: “Hẳn là người của Thanh Nha, về phương diện Yêu tu,
phía bên Ảo Vọng mạnh hơn chúng ta.”
Về điểm này, Tương Hải Hoa cũng có thể lý giải, lập trường của đa số Yêu tu
đều hướng về phía Thiên Lưu sơn.
Không thể theo được nữa thì khỏi theo, cô ta xoay sang hỏi chuyện khác: “Đã
tìm được người chưa?”
Phụ nhân mập mạp biết rõ người cô ta muốn hỏi chính là vị tình nhân mới kết
bạn kia, “Có thể khẳng định, lúc trước không bị Hướng Lan Huyên bắt đi, khi
người của Đại Nghiệp ty động thủ bắt người thì đã chụp hụt, không nhìn thấy
hắn. Cũng đã có hỏi thăm bên trong các, hỏi người này nói có nhìn thấy, hỏi
người kia cũng nói có gặp hắn, hắn không có trốn tránh, dường như chỉ đi lang
thang khắp nơi, tạm thời không biết đã đi dạo đến đâu. Các chủ yên tâm, ở bên
ngoài rất dễ nhận ra hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn, người của chúng ta sẽ nhận ra
ngay.”
Tương Hải Hoa khẽ ậm ừ, cô ta không sợ gì khác, chỉ sợ Hướng Lan Huyên
ngầm giở trò ra tay với nam nhân của mình…
Biển xanh nắng đẹp, những cô nương xinh đẹp mang tới rất nhiều niềm vui trên
thuyền hoa, nhưng mấy người Dữu Khánh không có hưởng thụ.
Thanh Nha cũng không hưởng thụ, đều giao cho thủ hạ của y chơi đùa, nhưng y
đưa ra yêu cầu đối với đám thủ hạ, đó là không thể để cho ai được quấy rầy bọn
họ ở khu vực cuối đuôi thuyền.
Nhìn đảo san hô xuất hiện trên mặt nước biển ngoài khung cửa sổ, sau nhiều lần
so sánh với hải đồ, Thanh Nha nói với Dữu Khánh: “Chắc hẳn là vùng này rồi.”
Dữu Khánh cũng nhìn hải đồ so sánh rồi khẽ gật đầu xác nhận, tiếp đó hắn quay
lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Ngươi ở lại đây trông chừng cẩn thận, nếu có
người đến thì ứng đối một chút.”
Mục Ngạo Thiết có chút do dự, thực ra y rất muốn đi theo nhìn xem, nhưng
không thể thay đổi công việc với Trùng Nhi, việc tìm kiếm lối vào mật đạo dưới
đáy biển lần này cần phải có đích thân Trùng Nhi tham gia, chi tiết cụ thể tìm
hiểu được từ Hổ phách nữ chỉ có một mình Trùng Nhi biết rõ, cuối cùng y chỉ
có thể gật đầu đồng ý.
Không có làm trò gì màu mè, trực tiếp mở cửa sổ phòng ra, rơi xuống boong tàu
không người ở phía sau, Dữu Khánh và Trùng Nhi lần lượt từ đuôi thuyền chui
vào trong biển.
Phía bên Thanh Nha chỉ có một mình y đi theo xuống biển.
Sau khi xuống biển, ba người đều thi pháp tạo ra một bong bóng khí bao bọc
quanh mình để tránh nước, cảnh tượng rực rỡ trên cạn dưới sâu trong vùng biển
này hiện ra trong tầm mắt bọn hắn.
Trong nước có một cái bóng to lớn mông lung rất nhanh thu nhỏ lại thành một
hình người, bơi nhanh đến trước mặt Thanh Nha.
Thanh Nha làm một động tác ra hiệu, người đó lại rất nhanh rời đi.
Dữu Khánh đưa mắt quan sát, nếu Thanh Nha đã dám yên tâm, vậy thì hắn cũng
không có gì phải sợ, hắn phất tay ra hiệu cho Trùng Nhi đừng để ý tới, chỉ cẩn
chú ý đi tìm kiếm lối vào.
Trùng Nhi gật đầu, lập tức bơi về phía chỗ sâu, thực ra khu vực này cũng không
sâu, thế giới dưới biển hiện ra rực rỡ muôn màu, hơn nữa sinh cơ bừng bừng, đủ
loại cá nhiều mùa sắc bơi lội tự do, Trùng Nhi không hề có dầu hiệu tìm kiếm
từng tấc một, rõ ràng là đang quan sát địa thế dưới đáy biển.
Thanh Nha đi theo phía sau hai người, lúc đầu y còn cảm thấy quái lạ vì sao
không dẫn Mục Ngạo Thiết cùng đi xuống, theo y biết, tên to con đó mới là tâm
phúc cùng theo Thám Hoa lang thang khắp nơi, bây giờ nhìn thấy Trùng Nhi là
chủ lực tìm kiếm, y mới có điều ngộ ra.
Y và Dữu Khánh dành phần lớn thời gian chỉ để quan sát xung quanh, cẩn thận
đề phòng xảy ra biến cố.
Đang bơi ở dưới nước, Dữu Khánh bỗng nhiên phát hiện một chuyện rất kỳ lạ,
hắn phát hiện thấy tên Thanh Nha này đang ở dưới nước nhưng vẫn bóc đậu
phộng ra ăn, thực sự là phục với sở thích của người này, cũng may mà y không
ném vỏ đậu phộng lung tung.
Sau khi bơi vòng vòng một hồi lâu sau, Thanh Nha có phần không kiên nhẫn
được nữa, y đột nhiên bơi tới bên cạnh Dữu Khánh, bong bóng hai bên kết nối
với nhau, y cất tiếng hỏi: “Ta nói nha, các ngươi không có manh mối cụ thể
sao? Cứ bơi vòng vòng tìm kiếm khắp nơi như vậy ư? Đây chính là đáy biển,
một nơi rộng như vậy, phải tìm tới khi nào mới thấy nó? Nếu không, ngươi nói
cho ta biết những đặc điểm của manh mối, ta triệu tập một chút Hải tộc tới hỗ
trợ tìm kiếm thử xem?”
Vừa mới nói xong lời này, hai người đồng loạt quay đầu nhìn chăm chú về phía
Trùng Nhi ở phía trước, phát hiện thấy Trùng Nhi đột nhiên tăng nhanh tốc độ,
hai người quay nhìn nhau, rồi bong bóng khí lập tức tách ra, nhanh chóng đuổi
theo xem có chuyện gì.
Sau khi đuổi theo tới nơi, bọn hắn mới biết được là Trùng Nhi đã phát hiện ra
một cái rãnh biển, nàng có vẻ hưng phấn lao thẳng đến rãnh biển sâu kia.
Ba người lần lượt chui vào trong rãnh biển đầy những con cá màu sắc sặc sỡ và
những Hải tộc với hình dạng kỳ quái ẩn náu, ánh sáng càng ngày càng mờ nhạt,
đến khi chạm đáy tầm nhìn nhìn đã trở nên mơ hồ.
Trùng Nhi đặt chân đến đáy biển, đảo mắt quan sát xung quanh, có vẻ do dự.
Dữu Khánh tới gần, kết nối bong bóng khí hộ thể với nhau, sau đó hỏi: “Thế
nào? Mấy Hổ phách nữ đó đến cùng nói như thế nào?”
Trùng Nhi hiếm thấy mà không để ý đến hắn, chợt nhắm hai mắt lai, cau mày,
rõ ràng đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Ngay cả Thanh Nha cũng nhận ra được, y phất phất tay với Dữu Khánh, ra hiệu
cho hắn đừng quấy rầy Trùng Nhi, sau đó lại bóp vỡ vỏ đậu phộng, nhét hạt vào
trong miệng nhai, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây.
Sau một lúc chờ đợi như vậy, Trùng Nhi bỗng nhiên mở mắt ra, bong bóng hộ
thể tách ra khỏi Dữu Khánh, nhanh chóng nổi lên phía trên rãnh biển.
Hai người Thanh, Dữu nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đi lên theo.