Bán Tiên

Chương 1265: Từ chối khéo (1)




Biển rộng sóng biếc, một bờ đê dài kéo xa ra ngoài, như rời xa tiếng động ồn ào

phồn hoa trên đảo.

Một chiếc thuyền hoa đang dần dần cập bờ, trên thuyền có một đám cô nương

trang điểm xinh đẹp ăn mặc tương đối mát mẻ. Dữu Khánh nhìn xem, rồi lại

quay đầu nhìn Thanh Nha ở bên cạnh, “Thanh gia, chiếc thuyền này là của

chúng ta sao?”

Thanh Nha khẽ gật đầu, thực ra không cần y trả lời, một gã tùy tùng bên cạnh y

đã xuất hiện tại trên thuyền.

Dữu Khánh có phần không biết nói gì, “Với việc chúng ta chuẩn bị đi làm, trên

thuyền có nhiều con mắt như vậy nhìn chằm chằm, có thích hợp không?”

Thanh Nha: “Không phải là ta chỉ tùy tiện ra biển dạo chơi với ngươi thôi sao?

Người biết rõ ta đều sẽ nghi ngờ. Dù sao đi chơi cũng phải có trò trống gì đó.

Ngươi đã quên tại Ảo Vọng ta thường xuyên ra vào ‘Kinh Hồng điện’ ư? Đúng

là nhiều người nhiều mắt, vậy thì đừng để những con mắt đó nhìn thấy là được

rồi.”

Thôi được, Dữu Khánh lại quay nhìn mấy tên tùy tùng của y, thấp giọng hỏi:

“Mang bọn họ đi theo có thể tin được không?”

Thanh Nha thuận thế nhìn trái nhìn phải, “Ta không dám khẳng định có tuyệt

đối tin tưởng hay không, ta chỉ biết rằng, cho đến bây giờ, những kẻ phản bội ta

đều không còn ai sống sót, bất bể chạy bao xa, trốn bao sâu, ta đều sẽ giết sạch

cả nhà hắn.”

Nói xong, y lại tiếp tục cúi đầu bóc đậu phộng, ném hạt vào trong miệng, vỏ

đậu phộng rơi trên bờ đê, bay vào trong sóng, nhấp nhô bồng bềnh trên ngọn

sóng.

“Dữu huynh, ngươi muốn ra biển dạo chơi sao?” Bất chợt có một âm thanh

quen thuộc truyền đến.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn, thấy Hoắc Lãng và Hồng Cơ từ phía đầu kia bờ

đê đi tới, từ nơi xa cất tiếng hỏi to về phía bên này.

Hắn quay nhìn phản ứng của Thanh Nha, rõ ràng là biết rõ nhưng vẫn làm như

không biết nhau.

Mà xét theo phản ứng của Hoắc Lãng, hiển nhiên gã ta cũng không biết Thanh

Nha là đại đầu mục của Tĩnh Viễn thuyền hành.

Thấy vậy, Dữu Khánh vui vẻ nói khẽ với Thanh Nha: “Hắn chính là Hoắc Lãng.

Thật đúng là trùng hợp, lại có thể gặp nhau tại nơi này, xem ra là vẫn chưa dứt ý

đồ, vẫn dán mắt chặt vào ta. May mà có Thanh gia đi theo bên cạnh.”

Thanh Nha chỉ liếc mắt nhìn vài lần mà thôi, mặt không biểu cảm, tiếp tục nhai

đậu phộng của mình.

Hoắc Lãng không biết nặng nhẹ mà đi đến trước mặt mấy người, Dữu Khánh

khách sáo chắp tay nói: “Hóa ra là Hoắc huynh, thật là trùng hợp, lại được gặp

nhau.”

“Quả thực là hữu duyên, vị này…” Hoắc Lãng phe phẩy chiết phiến, đánh giá

Thanh Nha, “Khí độ bất phàm, vừa gặp liền biết không phải người thường. Dám

hỏi là thần thánh phương nào?”

Kỳ thực là biết rõ còn cố hỏi, gã ta vẫn một mực âm thầm theo dõi Dữu Khánh,

phát hiện thấy bên cạnh mục tiêu xuất hiện nhân vật mới, lập tức thăm dò lai

lịch người tới, đây không phải là người bình thường, không biết tình huống như

thế nào, sợ ảnh hưởng đến kế hoạch ám sát của mình, có một số việc chỉ dựa

vào theo dõi là không làm rõ được, vì vậy gã đích thân tới tiếp xúc.

Dữu Khánh đang định giới thiệu thì Thanh Nha liếc mắt lạnh lùng lại trực tiếp

ném ra một câu không khách khí, “Cút đi!”

Y vừa nhìn thấy Hoắc Lãng liền nổi giận, đã sớm bị lộ gốc gác, còn bị người ta

thiết kế cạm bẫy xẻo thịt, đến bây giờ vẫn còn không biết, còn ngu ngốc dí mặt

tới trước người ta, y không có ngay tại chỗ chém cho gã ta một đao đã là chịu

đựng lắm rồi.

Bầu không khí hiện trường nhất thời bối rối, Hoắc Lãng còn định nói gì đó,

nhưng Thanh Nha đã quay đầu sang trừng mắt nhìn gã, “Nói ngươi cút đi, ngươi

không nghe thấy sao?”

Người ở bên cạnh y lập tức tiến tới bày ra bộ dạng uy hiếp, đừng có không

muốn rượu mời lại thích uống rượu phạt.

Dữu Khánh cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ám chỉ mình cũng không thể trêu vào

vị địa đầu xà Ảo Vọng này.

Hoắc Lãng cũng không dám biểu hiện vẻ bực bội gì, đành phải gượng gạo gật

đầu cáo từ Dữu Khánh, mặt mày xám xịt rời đi.

Lúc này thuyền cũng đã cập bờ, một nhóm người trên đê lần lượt lên thuyền,

tiến vào khoang thuyền giữa những lời chào đón nồng nhiệt của các cô gái,

thuyền quay đầu lại tiến ra biển.

Trên sân thượng tầng cao nhất của Tri Hải các, Hướng Lan Huyên đứng hóng

gió, tay áo phất phới tung bay, nhìn chằm chằm con thuyền đang rời bờ phía xa

xa, nàng biết rõ Dữu Khánh đã lên chiếc thuyền đó.

Thanh Nha đến, và hàng loạt cuộc chạm mặt với Dữu Khánh, nàng đều có quan

tâm.

Lúc này, có người bước nhanh tới, đưa lên một bản tin tức, “Đại hành tẩu, trong

Tu hành giới đột nhiên xuất hiện một tin đồn, nói rằng hồi đó A Tiết Chương

không chỉ nắm giữ manh mối về Tiểu Vân gian, mà còn có manh mối về tiên

phủ khác, nói là Thám Hoa lang tới Hổ Phách hải chính là để tìm một tòa tiên

phủ khác. Việc này đã gây ra chấn động không nhỏ tại Tu hành giới, chỉ sợ sẽ

có rất nhiều người không biết sâu cạn chạy đến đây tìm kiếm cơ hội. Nói không

chừng Hổ Phách hải này sẽ xảy ra hỗn loạn.”

Hướng Lan Huyên đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc,

trong lòng càng là âm thầm kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên chính là có người đan gây

rối.

Nói vị Thám Hoa lang đó tìm được manh mối tiên phủ là không sai, nhưng nàng

biết rất rõ manh mối về tiên phủ này là từ đâu mà có, và nó không có liên quan

gì đến A Tiết Chương, trừ khi vị Thám Hoa lang đó lừa nàng.

Nàng đưa tay cầm lấy bản tin tức đó nhìn xem, sau khi xem kỹ, nàng nhíu mày

nói: “Làm cho cái gọi là manh mối tiên phủ này ầm ĩ lên như vậy, rất không

giống phong cách hành sự của người Tu hành giới, ít nhất, mấy thế lực lớn nhất

sẽ không làm ra chuyện như thế này. Tin này giấu còn không được, làm sao có

khả năng như sợ người khác không biết. Việc này tại sao lại kéo A Tiết Chương

ra vậy chứ?”

Người đến đáp: “Ý đồ gây rối rất rõ ràng. Tác dụng của việc kéo A Tiết Chương

vào chuyện này hiển nhiên là để gia tăng mức độ tin cậy của tin đồn. Bất kể như

thế nào, hiện tại sự việc sẽ dần dần ôn ào khiến tất cả mọi người đều biết.

Chẳng mấy chốc Thám Hoa lang sẽ phải trở thành mục tiêu cho mọi người

nhằm vào. Loại tin đồn này rất ác độc, chỉ cần Thám Hoa lang không chết, e

rằng có giải thích như thế nào cũng vô dụng. Đám a miêu a cẩu liều mạng tìm

cơ hội kia, sợ rằng sẽ nhìn chằm chằm vào hắn không buông.”

“Loại người thà rằng tin là có, không thể tin không có đó, đâu chỉ là đám a miêu

a cẩu kia…” Hướng Lan Huyên không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cất tiếng

than nhẹ, rồi lại quay đầu nhìn chăm chú vào chiếc thuyền đã biến thành một

điểm đen phía xa trên mặt biển, “Xem ra tin đồn lần này chính là nhằm vào vị

Thám Hoa lang kia. Đầu tiên là hạ độc ám sát, sau đó thuê mướn tổ chức sát

thủ. Bây giờ, có vẻ như đã biết được không thể trông chờ vào chỗ Hoắc Lãng,

nên lại tung ra một chiêu càng ác độc hơn, nhất quyết phải dồn ép tên đó vào tử

lộ. Hết chiêu này đến chiêu khác, tên đó rốt cuộc đã đắc tội người nào chứ?”

Người tới kinh ngạc hỏi: “Ý của Đại hành tẩu là, một loạt đòn liên tiếp đó là của

cùng một người ư?”

Hướng Lan Huyên hỏi ngược lại: “Không lẽ đột nhiên lại toát ra ba nhóm

người, sau đó thống nhất với nhau thay phiên ra tay, tách ra đối phó hắn sao?”

Đôi mắt người tới lấp lóe suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu như theo những lời

Đại hành tẩu đã nói, người có thể nắm giữ hành tung của Thám Hoa lang, có thể

nhiều lần tổ chức thực hiện ám sát tại Hổ Phách hải, còn có thể thấy rõ ‘Yên’ đã

thất thủ không trông chờ được nữa, thì cho dù người này không thuộc Tu hành

giới, ở trong thế tục cũng nhất định là nhân vật không thể coi thường, không có

thế lực tương đương là không có năng lực như vậy.”

Hướng Lan Huyên khẽ gật đầu, “Truyền tin trở về, để lực lượng trong nhà truy

tra độc thủ đứng phía sau là ai!”

“Vâng.”