Đi dạo biển? Thanh Nha lập tức có phản ứng với hắn. Phản ứng đầu tiên chính
là phải giữ khoảng cách khi tên này đưa ra yêu cầu. Hồi đó nhiều lần chịu khổ,
vẫn còn khắc cốt ghi tâm, cho nên y gần như không cần nghĩ ngợi thẳng thừng
từ chối, “Ta ở tại Ảo Vọng đã nhiều năm như vậy, không có hứng thú gì với
biển nữa.”
Dữu Khánh đương nhiên không khách khí, tiếp tục thuyết phục: “Nơi Minh Hải
âm u đó làm sao có thể so sánh được với cảnh đẹp tại Hổ Phách hải này chứ?”
Thanh Nha lắc đầu: “Ta không đi. Ta còn phải xử lý chuyện khoản tiền kia.
Ngươi đi đi.”
Dữu Khánh nói:
“Thanh gia, chúng ta nên cùng đi dạo biển đi. Ngươi ở lại Tri Hải các cũng chưa
thể xử lý được khoản tiền đó. Có khả năng ngươi còn không biết, cha con
Tương thị đã chạy trốn rồi, nơi đây tạm thời do Đại Nghiệp ty tiếp quản.”
Thanh Nha: “Ta cũng không phải người mù người điếc, khi vừa đến đây ta đã
biết việc này. Điều này không quan trọng, cha con Tương thị chỉ tạm tránh mũi
dùi Đại Nghiệp ty mà thôi. Chỉ cần không gây ra sai lầm gì lớn, Lý Trừng Hổ
không đến mức không bảo vệ bọn họ. Nếu như ngay cả chút năng lực đó cũng
không có, còn ai sẽ bán mạng cho hắn.”
Dữu Khánh: “Lẽ nào ngươi muốn nhảy qua cha con Tương thị, thương lượng
trực tiếp với Đại Nghiệp ty hay sao? Ít nhất ngươi cũng phải chờ cha con bọn họ
trở về đã chứ. Nhân thời gian rảnh rỗi này, đi, cùng ra biển chơi đi.”
Trong nháy mắt, vẻ cảnh giác liền lộ rõ trên khuôn mặt Thanh Nha, y nhìn chằm
chằm hắn, “Tại sao cứ muốn kéo ta cùng nhau ra biển vậy hả? Ngươi rốt cuộc
muốn ra biển để làm gì?”
Y cảm thấy đối phương không có ý tốt, nghi ngờ không có chuyện gì tốt.
Dữu Khánh khẽ hừ một tiếng, “Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn nói như vậy,
ta cũng không giấu giếm nữa, còn không phải là vì chuyện tốt mà Tĩnh Viễn
thuyền hành của ngươi đang làm hay sao, ngươi cho rằng ta không biết ư, Hoắc
Lãng đang nghĩ hết mọi cách dụ ta ra biển để dễ dàng hạ độc thủ với ta, khiến
cho ta có việc cũng không dám ra biển. Bây giờ, thủ lĩnh sát thủ là ngươi tới
đây, không phải rất đúng lúc sao? Ta đương nhiên muốn kéo ngươi theo làm
tấm mộc, có ngươi, ta có thể yên tâm ra biển rồi.”
Nghe vậy, Thanh Nha lập tức cau mày, “Tên ngu ngốc Hoắc Lãng này, ta đã
hoài nghi kế hoạch của hắn đã bị bại lộ từ sớm, quả nhiên là như thế, không biết
mình đã bị nhắm tới, vậy mà còn lôi cả sản nghiệp Thuyền hành vào. Đồ chết
tiệt.”
Mắng xong, y quay đầu lại nhìn chằm chằm Dữu Khánh, “Làm nghề này có quy
tắc của nghề này, đã nhận tiền đặt cọc thì phải nghĩ cách làm cho xong việc, trừ
khi cố chủ hủy bỏ việc ám sát ngươi, nếu không bên ta không thể tùy tiện hủy
bỏ. Hoắc Lãng không biết sự tồn tại của ta, ta sẽ không trực tiếp can thiệp vào,
nhưng nếu như ta đã đến đây, hơn nữa còn tập trung xử lý việc này, ngươi có thể
yên tâm, hắn muốn làm chuyện gì, ta đều sẽ biết được, sẽ giúp ngươi tránh khỏi
nguy hiểm.”
Dữu Khánh lộ vẻ kỳ quái, “Cần gì phiền phức như vậy? Loại người như vậy mà
ngươi còn lưu lại sao? Trực tiếp xử lý cho rồi.”
“Muốn xử lý cũng không phải bây giờ, sản nghiệp Thuyền hành bị hắn thế chấp
ra ngoài, chờ lấy về lại rồi tính tiếp.”
“Chỉ sợ khó lòng đề phòng a. Lần này ta muốn đi ra ngoài làm chuyện quan
trọng, ngươi phải nghĩ biện pháp giúp ta trông chừng Hoắc Lãng, nghìn vạn lần
không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, cũng không thể để lộ bất kỳ thông tin
nào. Sau khi hoàn thành, ta sẽ phối hợp với ngươi lấy lại ba tỷ nhỏ nhoi đó.”
Từ lúc nào ba tỷ đã trở thành con số nhỏ nhoi chứ? Thanh Nha bị hắn làm cho
trong lòng có chút ngứa ngáy, thử hỏi: “Ngươi ra biển đến cùng muốn làm gì?”
Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh với bộ dạng lén lút, rồi vẫy vẫy tay với y.
Thanh Nha hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghiêng người về phía hắn, đưa lỗ tai áp sát
vào.
Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm: “Ta cũng không dối gạt ngươi, ta tới đây để tầm
bảo.”
“Tầm bảo?” Thanh Nha lập tức cảnh giác, một lần nữa quan sát hắn từ trên
xuống dưới, kinh nghi bất định hỏi: “Ta nói nha, ngươi đừng làm ta sợ, không
phải là ngươi lại tìm được tiên phủ chứ?”
“Thanh gia, ngươi suy nghĩ gì vậy chứ, ngươi cho rằng tiên phủ là rau cải ven
đường, muốn tìm là có thể tìm được ư? Bảo tàng, đây là bảo tàng được cất giấu
trong Hổ Phách hải.”
“Bảo tàng?” Thanh Nha nghi hoặc, “Hổ Phách hải này thì có thể có bảo tàng gì
chứ? Vì sao ta chưa bao giờ nghe nói tới?”
“Mọi người đều nghe nói, còn có thể đến lượt ta sao?” Dữu Khánh phì một
tiếng, đứng dậy đi tới một bên lấy một tấm hải đồ quay lại đưa cho đối phương
xem, hắn chỉ vào một nơi có dấu vết mòng tay khoanh tròn, “Cũng không xa
lắm, có khả năng nó nằm tại vị trí này.”
Thanh Nha cẩn thận nhìn xem, nhận thấy vị trí này quả thực không xa, ở giữa
ba hòn đảo san hô cách đây không xa về phía nam, nhưng vấn đề là hành vi của
đối phương rất đáng nghi ngờ, y trở nên cảnh giác hơn, hỏi: “Bảo tàng, loại
chuyện tốt như vậy, chỉ lo không giữ được bí mật, ngươi làm sao lại dễ dàng nói
cho ta biết?”
Dữu Khánh: “Nếu không phải có mối quan hệ với Can nương, ta tự nhiên sẽ
không nói cho ngươi biết. Mặt khác, thực không dám giấu giếm, để lấy được
bảo tàng này cũng cần phải trả giá. Người giao ra bảo tàng này bây giờ đang bị
Lý Trừng Hổ giam cầm tại Hải đô, người ta nói cho ta biết vị trí giấu kho báu,
ta phải nghĩ cách cứu các nàng ra ngoài. Việc này, sẽ quá sức khi chỉ dựa vào
chúng ta, nếu Thanh gia có thể giúp một tay, vậy thì ổn thỏa.”
“Các nàng? Lý Trừng Hổ…” Thanh Nha khẽ lẩm bẩm, rồi bỗng nhiên kinh
ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là những Hổ phách nữ kia?”
“Suỵt.” Dữu Khánh dựng thẳng ngón tay trước môi, ra hiệu cho y nhỏ giọng
một chút, “Thanh gia minh giám, chính là các nàng. Hổ Phách hải này vốn là
nơi các nàng sinh sống đời đời kiếp kiếp. Bộ tộc các nàng có một nơi bí mật cất
giấu kho báu, tích lũy tài sản mấy ngàn năm của Hổ Phách tộc từ trước đến nay.
Không nhân cơ hội này lấy đi, chẳng phải đã phung phí của trời.”
“…” Thanh Nha sửng sốt ngẩn người, ánh mắt lấp lóe liên tục, trên mặt dần dần
toát ra vẻ suy tư, bóc đậu phộng ném vào trong miệng nhai, cất tiếng lẩm bẩm,
“Thảo nào hồi đó Lý Trừng Hổ đột nhiên huyết tẩy Hổ Phách tộc, người ngoài
vẫn luôn không rõ vì lí do gì, thảo nào những người sống sót một mực bị quản
thúc và bị làm nhục mà không bị giết. Lý Trừng Hổ chắc hẳn vẫn đang âm mưu
chiếm đoạt bảo tàng của Hổ Phách tộc?”
Không ngờ đối phương lại tự tìm ra lời giải thích, Dữu Khánh thoáng sửng sốt
một chút, mẹ nó, sao mình không nghĩ ra chứ? Ngay sau đó hắn lắc đầu nói: “Ta
không biết việc này. Dù sao, lấy tiền của người, giúp người tiêu tai, nếu như ta
không nghĩ biện pháp cứu họ, bọn họ nhất định sẽ tiết lộ ra việc ta biết bí mật
này.”
Trùng Nhi đã nói rồi, tiểu sư thúc có ý muốn cứu những Hổ Phách nữ sống sót
đó, nhưng cứu bằng cách nào là cả một vấn đề, đúng lúc có vị hắc lão đại rất có
thế lực này tới đây, nếu như có thể lôi kéo y tham gia hỗ trợ, hắn tự nhiên sẽ
không thể bỏ qua.
Thanh Nha vẻ mặt trịnh trọng nhắc nhở hắn, “Ta nói nha Thám Hoa lang, việc
này không dễ tham dự a. Theo như lời ngươi nói, lí do lúc đó Lý Trừng Hổ ra
tay với Hổ Phách tộc, tám chín phần mười là vì kho báu này. Ở tại đây, Lý
Trừng Hổ quyền thế ngập trời, dưới trướng cao thủ nhiều như mây, không phải
bình thường có thể đối kháng. Hồi đó, vì bảo tàng này mà hắn đã huyết tẩy Hổ
Phách tộc, ngươi cướp miếng thịt trong chén của hắn, hắn há có thể bỏ qua cho
ngươi?”
Dữu Khánh tự nhiên sẽ không bị y thuyết phục, thuyết phục ngược lại: “Trước
đây, Hổ Phách tộc luôn luôn ủng hộ hoàng quyền Lý thị, có thể khiến cho Lý
Trừng Hổ trở mặt, không tiếc huyết tẩy toàn bộ Hổ Phách tộc, có thể tưởng
tượng được quy mô của kho báu đó như thế nào. Bây giờ nó nằm trong tầm tay
chúng ta, bỏ qua chẳng phải đáng tiếc?”
“Bỏ qua đương nhiên đáng tiếc, nhưng cũng phải có mạng để lấy a, muốn
không bại lộ, muốn cứu được nhiều người như vậy ra khỏi Hải đô mà không bị
phát hiện, nói dễ vậy sao?”
“Ta nói nha Thanh gia, đầu óc ngươi thiếu linh hoạt như thế chứ?”
Thanh Nha ngẩn người nhìn hắn, bộ dạng như muốn hỏi tại sao nói ra lời này.
“Nếu đã đồng ý với Hổ Phách tộc, chúng ta cứ làm hết sức là được, tiền đề là
phải đảm bảo an toàn cho chính chúng ta. Nếu như thật sự không cứu ra được,
vậy thì không cứu nữa. Làm được bao nhiêu lấy bấy nhiêu tiền nha.” Dữu
Khánh nói xong còn nháy nháy mắt với y, bộ dạng ám muội như muốn nói,
ngươi hiểu ý ta chứ.
Nhưng mà Thanh Nha là thật sự nghe không hiểu, sau một lúc ngẩn người, y
kiên trì hỏi: “Ý của ngươi là gì, nói cho rõ ràng đi.”
Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, sau đó giải thích tỉ mỉ:
“Thanh gia, làm người có đôi khi không thể quá tham lam. Chúng ta có thể đi
tìm kho báu, khi tìm được thì có thể lật xem trước, có thứ gì quý giá có thể lấy
đi trước một ít a. Nói chung, chính là cân nhắc sức ăn của mình, có thể ăn được
thì ăn hết, nếu có thể cứu được những Hổ phách nữ đó ra thì chuyển hết đi, nếu
như không cứu được, chúng ta cũng không thể làm việc không công, lấy đi một
phần làm chi phí vất vả cũng phải được chứ? Về sau, cho dù những Hổ phách
nữ đó có tiết lộ ra, chỉ cần vẫn còn đồ trong bảo khố, muốn tìm cớ gì mà chẳng
được. Ví dụ như, ta hoàn toàn không tin những lời nói đó của bọn họ, không hề
đi tìm. Ví dụ như, Thanh gia lấy ra đồ vật trị giá ba tỷ, trước tiên trả nợ lấy sản
nghiệp Tĩnh Viễn thuyền hành về, vạn nhất Lý Trừng Hổ muốn nuốt số tiền đó
của Hoắc Lãng, cũng chính là muốn nuốt sống số tiền đó của Tĩnh Viễn thuyền
hành ngươi, hắn đã bất nghĩa trước, ngươi moi móc sau lưng hắn bù đắp lại
cũng không lỗ nha.”
Nghe được những lời này, hai mắt Thanh Nha bắt đầu sáng lên, đưa tay kéo tấm
hải đồ tới gần, vừa xem vừa suy nghĩ, đúng vậy, khoảng cách quả thực không xa
lắm, đi một chuyến hẳn là không phí công bao nhiêu. Mấu chốt là dường như
không có gì nguy hiểm. Kho báu tích lũy mấy nghìn năm của Hổ Phách tộc sẽ
có những gì trong đó chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, y có vẻ cảm khái: “Ta nói nha, trên đời này, đầu óc xấu
nhất chính đám người có học các ngươi, trong đầu thật là nhiều thủ đoạn. Thôi
được, Hoắc Lãng không biết tình hình quả thực có khả năng sẽ làm bậy, để ta đi
theo ngươi một chuyến, giúp ngươi trông chừng một chút.”
Đã lôi kéo được đồng bạn, Dữu Khánh lập tức mặt mày rạng rỡ, bổ sung thêm:
“Vẫn là câu nói kia, nếu như có thể nuốt trọn toàn bộ kho báu đó là tốt nhất.
Thanh gia quen nhiều biết rộng, có nhiều đường, cho nên, chuyện cứu những
Hổ phách nữ đó, làm phiền Thanh gia bỏ công hỗ trợ suy nghĩ biện pháp.”
Chuyện cứu người của Tiểu sư thúc vốn là phiền phức, nếu có thể để cho Thanh
Nha xuất lực làm việc này là tốt nhất.
Thanh Nha khẽ gật đầu, “Việc này không dễ làm. Để ta tìm hiểu rõ tình hình,
suy nghĩ kỹ rồi nói tiếp. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi không nên có bất kỳ hy
vọng nào.”
Dữu Khánh: “Tận lực là được. Đúng rồi, Thanh gia, nói người của ngươi chuẩn
bị một chiếc thuyền thích hợp để ra khơi đi.”
Mọi thứ ở nơi này đều vô cùng đắt đỏ, kiếm riêng một chiếc thuyền ra biển nhất
định cũng không rẻ, lúc trước vì để không tốn tiền, hắn còn định kiếm một chiếc
thuyền từ chỗ Hướng Lan Huyên, nhưng người ta không chịu, bây giờ có người
đưa tới cửa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể tiết kiệm tiền.
Đây chỉ là việc nhỏ, Thanh Nha ừ một tiếng, sau đó đứng dậy, mở cửa đi ra
ngoài, dặn dò phía người đi làm.
Đám người Mục Ngạo Thiết ở bên ngoài cũng đi vào, Dữu Khánh đưa ra một
thông báo đơn giản, dặn chuẩn bị sẵn sàng ra khơi.
Sau đó hắn nói với Bách Lý Tâm: “Lần này, ngươi không nên đi, ở lại giữ nhà
đi.”
Bách Lý Tâm ngẩn ra, vừa mới lộ ra vẻ nghi hoặc, liền nghe Dữu Khánh nói:
“Đã điều tra ra được độc thủ đứng sau muốn ám sát ta, toàn bộ manh mối hiện
nay đều dẫn đến quản gia Khổng Thận của Hữu Thừa tướng Mai Tang Hải tại
Cẩm quốc. Ngươi chuyển thông tin này cho người phía sau ngươi biết đi. Ta tin
rằng hắn sẽ biết rõ phải xử lý như thế nào. Sau khi có kết quả, làm phiền báo
cho ta biết một tiếng.”
Sở dĩ hắn muốn biết kết quả là bởi vì chuyện của A thị khiến cho hai vị sư
trưởng của hắn chết sớm, về việc này, Linh Lung quan của hắn cũng muốn có
một kết quả. Nếu như người phía sau Bách Lý Tâm không xử lý được, không
loại trừ khả năng Linh Lung quan của hắn sẽ đích thân xuất thủ.
Bách Lý Tâm lập tức hiểu được lí do dặn mình ở lại giữ nhà, gật đầu ừ một
tiếng, rồi bước nhanh rời đi, nàng ta đi liên hệ với mạng lưới liên lạc của mình.
Dữu Khánh quay đầu lại mắng vốn với Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi: “Mẹ nó,
Nam béo đã rời khỏi Tích Lư sơn, đang ở tại Hổ Phách hải, đã đến đây một
khoảng thời gian rồi, chắc chắn là đến tìm chúng ta.”
“Hả?” Hai người kinh ngạc.
Trùng Nhi: “Ở đâu, để ta đi tìm hắn.”
Dữu Khánh nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra trong tình hình hiện tại, và
nghi ngờ Nam Trúc đến đây là muốn được chia tiền, lập tức từ từ chối, “Tìm cái
rắm, mặc kệ hắn, để cho hắn chơi đùa một mình đi.”