Bán Tiên

Chương 1263: Độc thủ đứng sau màn (2)




Nhận lỗi? Dữu Khánh tức thì tinh thần tỉnh táo, ưỡn thẳng sống lưng, trừng mắt

nói:

“Có người muốn ám sát ta, ta suýt chút nữa đã mất mạng, ngươi lại nói với ta

đừng để ở trong lòng sao? Ngươi tự xét lương tâm mình mà xem, nếu là ngươi,

ngươi có thể không để ở trong lòng không? Nếu không thể cho ta một lời giải

thích thỏa đáng, chuyện này sẽ không xong đâu!”

Hai tay áo cũng được hắn xắn lên, mặt lộ vẻ đầy phẫn nộ.

Thanh Nha cũng là một kẻ lão làng đã lăn lộn lâu trên giang hồ, vừa nhìn bộ

dạng của hắn liền nhận ra được kỹ năng diễn xuất ở bên trong, y cười nhạt nói:

“Ta đã tra ra được độc thủ phía sau muốn giết ngươi là ai. Can nương nhờ ta

chuyển lời cho ngươi biết, người mà độc thủ phía sau màn muốn giết là ‘A Sĩ

Hành’ chân chính.” Khi nói ra lời này thì y cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.

Bởi vì y cũng rất khó hiểu, cái gì gọi là A Sĩ Hành chân chính, tên cẩu Thám

Hoa này không phải là A Sĩ Hành sao? Chẳng lẽ là giả mạo ư? Nhưng y đã điều

tra lai lịch của tên cẩu Thám Hoa này, không thể giả được, tuyệt đối là Thám

Hoa lang thực sự, trong lúc đại khảo đã có nhiều người gặp hắn, chữ viết tay tên

này lưu tại Kinh Hồng điện cũng là bút tích thực, không thể nghi ngờ.

Trong lòng Dữu Khánh chấn động, xem ra người đứng sau Bách Lý Tâm đã

nhắc nhở đúng, khí thế quật khởi của hắn đã khiến cho kẻ hồi đó diệt môn A gia

cảm thấy bất an, quả nhiên đã ra tay lần nữa, hắn lập tức truy hỏi: “Độc thủ phía

sau màn là ai?”

Thanh Nha: “Nếu như ngươi cảm thấy việc ta nói ra độc thủ đứng sau màn là

một lời giải thích thỏa đáng, ta sẽ lập tức nói ra, còn nếu như không tính, vậy thì

ta không nói nữa.

Tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở ngươi rằng, độc thủ sau màn hành sự cực kỳ cẩn

thận, lần này ta không phải dễ dàng điều tra ra được. Bọn họ sau khi liên hệ

xong với Thuyền hành liền trực tiếp cắt đứt đầu mối, trực tiếp diệt khẩu người

trung gian. Chỗ ta căn cứ vào một chút manh mối, vận dụng không ít lực lượng,

thậm chí còn nhờ sự hỗ trợ của cao thủ truy tung bên phía Yêu tu Thiên Lưu

sơn, lúc đó mới lần ra được mục tiêu, nếu không, căn bản tra không ra.

Ý của ta là, nếu không có bên ta, không có một số manh mối bên ta nắm giữ, chỉ

dựa vào các ngươi là không tra ra được độc thủ phía sau màn.

Mặt khác, nói tới quy tắc, quy ước trong nghể này là không thể bán đứng cố

chủ, nếu như ta để lộ tin tức về cố chủ cho ngươi, đó chính là vi phạm vào điều

tối kỵ, là hành vi đập phá chiêu bài nhà mình, nếu không phải Can nương lên

tiếng, ta sẽ không đi điều tra cố chủ là ai.”

Dữu Khánh xem như đã hiểu rồi, nhướng mày, đây là bắt chẹt hắn, đang suy

nghĩ có nên từ bỏ cơ hội gây khó dễ kiếm một khoản này hay không, chợt thần

sắc chấn động, trong nháy mắt liền hiểu ra điều gì đó, trực tiếp bật ra một câu

mắng, “Mẹ nó, Tĩnh Viễn thuyền hành là một tổ chức sát thủ, ngươi vậy mà lại

nắm một tổ chức sát thủ ở trong tay?”

Đến bây giờ hắn mới kịp hiểu ra, nước của vị địa đầu xà Ảo Vọng này quả thực

có phần sâu, thảo nào có thể hoành lâu như vậy.

Thanh Nha cầm hạt đậu phộng đảo qua đảo lại trước miệng, ra hiệu cho hắn nhỏ

giọng, xem như thừa nhận.

Dữu Khánh lập tức gãi gãi đầu, có một đống sát thủ nha, hắn cảm thấy người

bằng hữu này là có thể kết giao được, trong đầu xoay chuyển mấy vòng, sau đó

quyết đoán nói: “Thôi được, chắc chắn là phải cho Thanh gia ngươi mặt mũi

rồi. Nói đi, độc thủ phía sau màn là ai?”

Răng rắc bóp vỡ đậu phộng, nhét hạt vào trong miệng nhai nuốt, sau đó Thanh

Nha không nhanh không chậm nói: “Bên ta đã phải vận dụng đến lực lượng của

kỳ năng dị sĩ từ Yêu giới, cuối cùng tra được đến trên người quản gia Khổng

Thận của phủ Hữu Thừa tướng ở kinh thành Cẩm quốc. Sau khi tra đến đây thì

không tiện tiếp tục tra sâu hơn nữa, và cũng không cần phải tiếp tục tra nữa.”

“Hữu Thừa tướng…” Dữu Khánh nghi hoặc lẩm bẩm, hắn cố gắng hồi ức lại

chuyện cũ ở kinh thành, nhưng không có ấn tượng gì.

Vẫn đang nhai đậu phộng, Thanh Nha ồm ồm nhắc nhở: “Mai Tang Hải, khi

ngươi ở kinh thành Cẩm quốc thì lão ta vẫn đang là thượng thư Công bộ. Lão ta

vốn là thuộc hạ cũ của cha ngươi.”

“Mai Tang Hải…” Dữu Khánh lẩm bẩm, trong đầu có một chút ấn tượng về

nhân vật này, hắn nhớ mang máng mình có nói chuyện với lão ta lúc ở trong

hoàng cung, nghe lão ta nói là bạn cũ của A Tiết Chương, sẽ chiếu cố tới mình.

Lão ta chính là độc thủ phía sau màn ư?

“Can nương dặn ta chuyển lời cho ngươi, nói rằng có khả năng ngươi không rõ

ràng lắm sự việc trong đó, ngươi chỉ cần nói lại tình huống cho Bách Lý Tâm

bên cạnh ngươi biết, người phía sau nàng tự nhiên sẽ biết là chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, ngươi cũng không tiện đến Cẩm quốc kinh thành làm gì, thực lực của

ngươi ở tại Cẩm quốc kinh thành vẫn là non một chút. Đó cũng không phải là

nơi mặc cho ngươi dương oai. Ngươi đến đó, nhiều khi còn có khả năng khiến

sự việc sinh biến, mà người phía sau Bách Lý Tâm là có thực lực giải quyết

chuyện này.”

Trong lòng Dữu Khánh vừa kinh ngạc vừa nghi vấn, nhận ra rằng Lệ Nương dù

bị vây khốn tại Minh Hải nhưng hiển nhiên lại biết rõ người phía sau Bách Lý

Tâm là ai.

“Can nương nói rằng, hồi đó khi A Tiết Chương gặp phải kiếp nạn diệt môn thì

từng có người nhờ nàng hỗ trợ tra tìm độc thủ đứng sau, nhưng mà độc thủ đó

ẩn giấu quá sâu, nếu người ta một mực ẩn mà không phát, thật đúng là rất khó

lôi ra được. Có lẽ sự thật của đoạn chuyện cũ đó sẽ bị chôn vùi. Nói đến việc

này, còn là bởi vì lần này ngươi làm ra động tĩnh tại Tam Tiên bảo, khiến độc

thủ phía sau ngồi không yên, ra tay lần nữa, chúng ta mới có cơ hội lần ra hắn.”

Dữu Khánh đầy nghi vấn, hỏi: “Ai là người phía sau Bách Lý Tâm?”

Thanh Nha ngạc nhiên, “Ngươi cũng không biết ư? Ta làm sao biết được, Can

nương không nói.”

Dữu Khánh hỏi tiếp: “Ngươi nói ngươi đi chuyến này không phải vì ta?”

Ngụ ý là, không phải người đến đây để nói với ta những việc này?

Thanh Nha nhướng mày, “Tên Hoắc Lãng ngu ngốc đó đem Tĩnh Viễn thuyền

hành đi thế chấp để vay ba tỷ, đó không phải là tiền của hắn, sản nghiệp Tĩnh

Viễn thuyền hành này, ba tỷ đó sao có thể nói bỏ là bỏ. Những ông chủ công

khai bên ngoài của Thuyền hành không thể phát huy được tác dụng gì tại trước

mặt cha con Tương thị, họ liền ‘Nhờ cậy’ ta đến đây xử lý. Tại Ảo Vọng, cha

con Tương thị có không ít chuyện đều cần nhờ ta hỗ trợ, ta đứng ra, bọn họ ít

nhiều sẽ cho chút thể diện.”

Dữu Khánh đã hiểu rồi, việc các ông chủ Thuyền hành “Nhờ cậy” là để che

giấu, thực tế chính là đại lão bản thực sự của Thuyền hành ra mặt giải quyết vấn

đề. Nói trắng ra chính là đến đây để đòi lại ba tỷ đó.

Khoản tiền này có một nửa là của hắn, Tĩnh Viễn thuyền hành muốn lấy lại, hắn

lập tức có chút không vui, liền lấy lời của Hướng Lan Huyên ra nói: “Khoản

tiền đó, không được Lý Trừng Hổ gật đầu, Tương thị phụ nữ sợ là không làm

chủ được.”

“Phía sau bọn họ có Lý Trừng Hổ, phía sau ta có Lương gia, luận bối cảnh

không kém hơn bọn họ, vấn đề hiện tại là phía bên Thuyền hành thua lí, bị

người ta nắm được nhược điểm, nhưng nếu như đương sự có thể không truy

cứu, người khác cũng không tiện giữ mà không trả.” Thanh Nha ý vị sâu xa

nhìn chằm chằm Dữu Khánh.

Dữu Khánh trong lòng thầm cười ha hả, cuối cùng đã biết tên này vì sao đột

nhiên tới bái phỏng hắn, hắn tạm thời không tiếp tục vấn đề này, bày ra bộ dạng

hứng thú với việc khác, nói: “Thanh gia, đúng lúc ta muốn ra biển, có hứng thú

dạo biển với ta hay không?”

Lúc trước hắn ít nhiều có chút lo lắng khi ra biển sẽ bị ám sát, bây giờ thì hay

rồi, có lão đại của tổ chức sát thủ theo bên người, ổn thỏa rồi.

Đương nhiên, hắn càng muốn kéo Thanh Nha cùng nhau đi tìm tiên phủ, người

ta vừa có Lương gia lại còn là tổ chức sát thủ, thế lực không nhỏ, ngu sao mà

không cần. Mấu chốt là có Lệ Nương ở sau, hắn không sợ Thanh Nha để lộ tin

tức, coi như thay Hướng Chân thành Thanh Nha.