Bán Tiên

Chương 1262: Độc thủ đứng sau màn (1)




Thanh Nha? Dữu Khánh rất kinh ngạc, hắn cảm thấy tên này rất không muốn

thân cận với mình, tại sao lần này lại chủ động tìm tới mình?

Ý nghĩ xoay chuyển, hắn cảm thấy trong đầu đã có đáp án, có lẽ là Lệ Nương

phái y tới, trong lòng hắn lập tức cảm thấy tò mò, y tới đây tìm mình làm gì?

Hướng Lan Huyên cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Tên địa đầu xà đó tìm ngươi làm

gì?”

Dữu Khánh giang tay, “Ta làm sao biết được, một người hoàn toàn không có

qua lại gì với nhau, ngươi xác định là tới tìm ta sao?” Hắn quay đầu hỏi người

tới.

Người tới nói: “Dù sao là đang gõ cửa phòng ngươi, không biết là cố ý hay là

tiện đường.”

Dữu Khánh lập tức làm bộ làm tịch chắp tay nói với Hướng Lan Huyên: “Đại

hành tẩu, nếu không có gì dặn dò, tại hạ cáo lui trước.”

“Thế nào, rượu nơi này không ngon hay là người nơi này không đẹp?” Hướng

Lan Huyên thản nhiên đi về phía hắn, trong lời nói bộc lộ rõ sự khiêu khích,

cũng không quan tâm bên cạnh có người khác.

Tiện thể, tay nàng đưa ra đung đưa ở phía trước, Dữu Khánh lập tức cảm thấy

đũng quần nhột nhạt, hắn theo bản năng lùi lại về sau một bước.

Người tới đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, âm thầm cảm thấy buồn cười,

không nghĩ tới vị Thám Hoa lang này lại sợ Đại hành tẩu đến như vậy, đã sinh

ra phản ứng trong tiềm thức.

Gã ta hoàn toàn là chưa trải qua nỗi khổ của người khác.

Hướng Lan Huyên cũng mỉm cười, bàn tay đung đưa thuận thế giơ lên, phất

phất tay, “Cút đi.”

Dữu Khánh rất bất đắc dĩ nói lời cáo từ, quay đầu lại nhặt lên một đống đồ, rồi

xách theo bao lớn bao nhỏ mà rời đi.

Vừa mới ra khỏi cửa, đồng bạn chờ ở bên ngoài lập tức tới đón, từng người lấy

lại của mình vật, Trùng Nhi tiện tay xách đồ cho Dữu Khánh.

“Bọn họ lục soát phòng của chúng ta ư?” Mục Ngạo Thiết hỏi một câu, ngụ ý là

muốn hỏi, có phải ngươi đồng ý hay không?

Dữu Khánh lắc đầu, ngay tại trước mặt đám người Đại Nghiệp ty, hắn không

muốn nhiều lời, “Trở về đi, có khách tới.”

“Có khách?” Mục Ngạo Thiết không hiểu, “Ai vậy?”

Dữu Khánh không có trả lời. Một đám người đi xuống lầu liền nhìn thấy mấy

người đứng tại trước cửa phòng mình, có nhân viên chủ chốt của Tri Hải các

đứng một bên nói chuyện bồi tiếp người cầm đầu, lịch sự và thận trọng, như

đang tiếp đãi khách quý.

Răng rắc răng rắc, âm thanh bóp vỡ vỏ thỉnh thoảng vang lên trong tay người

cầm đầu. Người đó bóc vỏ đậu phộng ném hạt vào trong miệng mình, trên mặt

mang theo nụ cười nhàn nhạt với vẻ lưu manh, mặc chiếc áo khoác ngắn cộc

tay, cõng một thanh đao trên lưng, chân trần đi đôi guốc gỗ, túi căng phồng,

dạng vẻ phóng túng không ràng buộc.

Thoạt nhìn chính là một người có thói quen sinh hoạt rất không tốt, tùy tiện ném

vỏ đậu phộng lung tung khắp nơi.

Người này, không phải là ai khác, chính là vị địa đầu xà tại Ảo Vọng kia.

Nghe thấy tiếng bước chân, y quay đầu nhìn tới, nhìn thấy đám người Dữu

Khánh đang đi tới, y liền nở nụ cười.

Dữu Khánh chắp tay chào hỏi từ xa, “Thanh gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây

vậy?”

Thanh Nha cười ha hả nói: “Tiện đường, có việc tới đây, nghe nói ngươi ở đây

nện tiện đường ghé thăm. Các ngươi đây là?” Y chỉ chỉ vào mấy chiếc túi lớn

túi nhỏ của bọn hắn.

“Không có gì.” Dữu Khánh một câu nói lướt qua, nhanh chóng mở cửa, mời

khách vào bên trong ngồi chơi.

Gã nhân viên trụ cột của Tri Hải các cũng đi theo vào. Dữu Khánh cười nói dẫn

Thanh Nha đi vào trong, nhìn thấy căn phòng bị lục soát bừa bộn, lập tức không

vui, đứng lại quay đầu khiển trách, “Ta nói nha, Tri Hải các các ngươi đãi khách

như vậy sao, vậy mà lại để cho người ngoài xông vào phòng, tùy ý lục lọi đồ

đạc của chúng ta. Có khách sạn nào làm kinh doanh như vậy chứ?”

Gã nhân viên đó nở nụ cười khổ, thở dài xin bỏ qua, “Việc này là chúng ta

không đúng, nhưng đây là Đại Nghiệp ty nhúng tay, chúng ta thực sự không thể

làm gì khác. Để ta gọi người tới đây dọn dẹp giúp các vị.”

Thanh Nha: “Đại Nghiệp ty có chuyện gì sao?”

Dữu Khánh thấy y có vẻ thân quen với gã nhân viên chủ chốt này của Tri Hải

các, hỏi ngược lại: “Các ngươi quen biết nhau à?”

Gã nhân viên Tri Hải các lập tức cười nói: “Thông thường, khi Tri Hải các có

chuyện gì cần đến Ảo Vọng, ta thường được phái đi, đều là được Thanh gia

chiếu cố.”

Hóa ra là có chuyện như vậy, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, đến Ảo

Vọng nhờ vả Thanh Nha là chuyện rất bình thường, sau khi đã có hiểu rõ, Dữu

Khánh hừ một tiếng, thuận thế hạ nhiệt, “Hôm nay nể mặt Thanh gia, ta không

tính toán với các ngươi.”

Dù sao hắn cũng không làm gì được người ta, dứt khoát trước tiên cho Thanh

Nha thể diện.

Thanh Nha nghe vậy nở nụ cười, ai cũng thích nghe lời nói êm tai, sau khi đảo

mắt nhìn qua mọi người một lượt, y cười nói: “Ta và Thám Hoa lang xa cách đã

lâu mới gặp lại, muốn trò chuyện riêng mấy câu, chư vị tránh đi một chút, được

chứ?”

Có thể không được ư, mọi người tự nhiên đều thức thời mà rời đi.

Không còn người khác, Thanh Nha đi tới bên bàn và ngồi xuống.

Dữu Khánh thì trước tiên kiểm tra toàn bộ gian phòng một lần, đề phòng có tai

mắt, nhân tiện đi vào căn phòng của mình, nhìn thấy Tam Túc ô Tiểu Thanh

đứng nơi cửa sổ sẵn sàng trốn đi bất cứ lúc nào, hắn thuận tay đóng cửa lại đi

đến bên cạnh, thấp giọng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”

Tiểu Thanh mở miệng nói tiếng người, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì, bọn họ

đột nhiên xông vào, ta chỉ có thể tạm tránh ra ngoài.”

Cô ta không tiện bay lung tung khắp nơi, ở lại trong phòng trông đồ cũng tốt,

vạn nhất đồ vật bị trộm hay sao đó, ít nhất còn biết được là ai làm.

“Không sao thì tốt.” Dữu Khánh trấn an một câu rồi đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, hắn chỉ chỉ hiện trường bị lục soát bừa bộn, cũng đến ngồi

một bên, “Bị làm thành như vậy, chỉ có thể chiêu đãi không chu đáo, Thanh gia

thứ lỗi.”

Thanh Nha xua tay áo, biểu thị không sao cả, dựa vào lưng ghế, đặt đại đao lên

bàn, hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Dữu Khánh cười ha hả, “Còn có thể là chuyện gì, bị người của Đại Nghiệp ty

lục soát.”

Thanh Nha: “Đang yên đang lành đi lục đồ của ngươi làm gì, không có việc gì

làm sao?”

Dữu Khánh: “Quỷ mới biết rõ bọn họ muốn làm gì, nếu có chuyện gì, ngươi ta

còn có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm sao? Đúng rồi, sao ngươi lại tới đây,

Can nương phái ngươi tới ư?”

Thanh Nha suy nghĩ một chút, “Phải mà cũng không phải. Lần này ta đến đây

không phải vì ngươi, nhưng cũng có chút liên quan đến ngươi.”

Dữu Khánh không biết hôm nay không phải ngày tốt, hay là đầu óc mình có vấn

đề, tại sao mọi người nói chuyện đều khó hiểu như thế, hắn không cần gì khách

khí với Thanh Nha, hỏi thẳng: “Cái gì mà có liên quan lại không liên quan. Rốt

cuộc đó là chuyện gì?”

Thanh Nha nhàn nhạt trả lời, “Ở một mức độ nào đó mà nói, phía sau Tĩnh Viễn

thuyền hành là ta.” Nói xong lại bóc một củ đậu phộng lấy hạt ném vào trong

miệng nhai.

Bị chấn động với thông tin này, Dữu Khánh sửng sốt, “Ngươi là ông chủ lớn

đứng đằng sau Tĩnh Viễn thuyền hành ư?”

“Không được sao? Ngươi sẽ không cho rằng ta chỉ là một tên thủ lĩnh bang phái

tại Ảo Vọng, ngoại trừ cậy mạnh ra không còn làm gì khác chứ?”

“Không đến mức như vậy, ta nghĩ ngươi nhất định còn có một số con đường

kiếm tiền hoặc công khai hoặc bí mật.”

“Kiếm tiền là một chuyện, trong tay ít nhiều cũng cần phải có một chút lực

lượng. Nếu không, chạy ra khỏi Ảo Vọng sẽ dễ dàng bị người không đếm xỉa

tới, sẽ không ai sợ ngươi?”

“Có ý gì chứ, ghi hận ta sao? Tên Hoắc Lãng đó ám sát ta, không phải là do

ngươi sai khiến chứ?”

Lần này đến lượt Thanh Nha ngạc nhiên, y quan sát Dữu Khánh từ trên xuống

dưới với ánh mắt cổ quái, y cho rằng lời mình nói đã rất rõ ràng, bây giờ xem

ra, con đường tin tức của tên cẩu Thám Hoa này cũng không nhanh nhạy, dường

như cũng không biết điều gì phía sau Tĩnh Viễn thuyền hành.

Nếu đã như vậy, y cũng lười nói rõ hơn nữa, có thể hiểu thì hiểu, không thể hiểu

thì thôi, y trả lời: “Thám Hoa lang nói đùa, ta làm sao có thể sai người giết

ngươi, việc này hoàn toàn là do hiểu lầm, mà cũng không thể nói là hiểu lầm,

mỗi nhà đều có quy tắc riêng của mình, mặc dù ta đứng sau Tĩnh Viễn thuyền

hành này, nhưng mọi chuyện phía dưới đều do người phía dưới tự xử lý, mọi

người cứ làm việc theo quy tắc là được, không phải chuyện gì cũng cần ta phải

nhúng tay vào.

Về chuyện ám sát ngươi, là có người bỏ ra năm trăm triệu mua tính mạng của

ngươi, người phía dưới không nhịn được lòng tham, sau này ta mới biết được lũ

lụt xông vào miếu Long vương, người của mình lại động đến người của mình,

vì vậy ta đặc biệt đến đây nhận lỗi. Chắc hẳn Thám Hoa lang sẽ không để ở

trong lòng chứ?”