Bán Tiên

Chương 1261: Nỗi nhục trong đáy quần (2)




Hướng Lan Huyên: “Một trăm viên Nghiễm Linh đan đó của Chu Xá Linh

không phải đã bị ngươi lấy rồi chứ?”

Gót chân gần như lơ lửng trên không, Dữu Khánh cất tiếng kêu oan, “Ta cũng

rất muốn được vậy nha, nhưng phải có cơ hội a. Theo ta thấy, việc này ngươi

phải đi điều tra cha con Tương thị. Ta cảm thấy lô Nghiễm Linh đan đó có khả

năng lớn nhất là nằm trong tay cha con bọn họ. Giày vò thật lâu, cuối cùng bị

người chiếm lấy lợi ích, ta cũng không cam lòng nha. Ba tỷ của Tĩnh Viễn

thuyền hành cũng rơi vào trong tay bọn họ.”

Hướng Lan Huyên liếc nhìn những thứ nằm trên sàn, bàn tay chóp ở dưới lại

tiếp tục tăng thêm chút sức, “Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói với ta, ngươi

mang theo Linh căn này bên người chỉ là để đề phòng vạn nhất đụng phải tiên

phủ.”

“Quan hệ giữa chúng ta như thế nào chứ? Đó chỉ là đùa vui mà thôi. Kỳ thật

chính là ‘Cự Linh phủ’, là ‘Cự Linh phủ’ mà Dã Tiên đã nói tới. Ta tình cờ tìm

được manh mối có liên quan đến ‘Cự Linh phủ’. Lối vào rất có thể ở tại khu vực

Hổ Phách hải này.”

Dữu Khánh vội vàng giải thích mấy câu, thực sự là bởi vì hai bên nắm giữ quá

nhiều nhược điểm của nhau, một số chuyện không cần lo lắng sẽ bị bán đứng

sau khi tiết lộ, nếu không hắn cũng không có khả năng dễ dàng nói ra.

Đương nhiên, chuyện nào có thể giấu được thì hắn vẫn sẽ giấu, chỉ là vì đến lúc

này đã không thể giấu giếm được việc này, hắn đành phải thành thật nói ra.

Hướng Lan Huyên nhìn hắn với vẻ mặt khó thể tin nổi, quả thực không thể tin

được, tên Thám Hoa lang này là loài chó hay sao, mũi quá thính a, vậy mà lại để

cho hắn lần nữa tìm được manh mối về tiên phủ. Hết lần này đến lần khác, lần

này đã là lần thứ mấy rồi, có hết hay không chứ, so với tên này, mấy thế lực lớn

thật đúng là đã trở thành đồ trưng bày, chỉ biết ăn không biết làm.

Vô số người vậy mà không so được với mấy tên nghiệp dư này, lẽ nào đầu óc

của mọi người so với tên chết tiệt được gọi là tài tử đệ nhất thiên hạ này thực sự

có chênh lệch lớn như vậy sao?

Quan trọng là, tên cẩu Thám Hoa này vừa rồi còn lừa gạt mình, giải thích đầy lý

lẽ, rất thuyết phục, diễn quá sức chân thật, mình vậy mà đi tin vào chuyện ma

quỷ của hắn.

Bàn tay của nàng đột nhiên tăng sức bóp mạnh một cái, sau đó mới buông ra.

“Á…” Dữu Khánh trợn to hai mắt, co người lại, hai tay ôm lấy đũng quần, hai

chân khép chặt, cúi đầu khom lưng, có vẻ đứng thẳng không nổi.

Mọi chuyện vẫn còn chưa xong, Hướng Lan Huyên hận đến nghiến răng nghiến

lợi không có dễ dàng buông tha cho hắn, nhìn thấy cái cổ lắc lư tại trước mặt

mình, nàng liền há miệng cắn vào giữa vai và cổ hắn, cắn chặt không thả.

Há to mồm không thốt ra tiếng, Dữu Khánh mặt mày đầy đau đớn, muốn đẩy

nàng ta ra nhưng không thể đẩy ra được, tu vi không cao bằng người ta, cũng

không dám động thủ với nàng.

Một lúc lâu sau, trong miệng đã nếm thấy vị mặn, Hướng Lan Huyên mới thả

ra, đã cắn vai Dữu Khánh đến chảy máu, môi nàng cũng dính máu, nàng thè đầu

lưỡi liếm liếm rồi nhổ ra một ngụm nước bọt, “Thật thối.”

Dữu Khánh không so đo tính toán với nàng, ôm đũng quần kẹo chân hơi khom

mình tập tễnh đi đến góc tường, chúi đầu vào vách tường đứng đó rên hừ hừ lại

hừ hừ.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cục bình thường trở lại, nhìn vết máu trên vai, lại quay

nhìn Hướng Lan Huyên đang ngồi trên ghế, lúc này nàng ta đang yêu kiều ngồi

bắt chéo chân, nhàn nhã nhấp rượu.

Được rồi, đánh không thắng người ta, chỉ có thể âm thầm chửi rủa ở trong lòng.

Hắn đi tới trước một hàng bọc đồ, sắp xếp lại đồ đạc, nhặt những thứ bị ném

xuống nhét vào lại trong người.

Nhìn bộ dạng ấm ức như một nàng dâu mới về nhà chồng của vị tài tử đệ nhất

thiên hạ này, Hướng Lan Huyên đột nhiên bật cười khúc khích, phần bất mãn và

bực tức còn lại trong lòng cũng tan thành mây khói, nàng phá vỡ sự im lặng,

hỏi: “Vì sao ngươi luôn có thể tìm được manh mối mà chúng ta mãi không tìm

được chứ? Manh mối lần này từ đâu có được?”

“Cũng không có gì, là Tiểu Hắc đến U Nhai chơi đùa rồi tiện tay cầm về một

cuốn sách…” Dữu Khánh kể lại đại khái sự việc, dáng vẻ như muốn nói nếu

như ngươi không tin, ta cũng đành chịu.

Hướng Lan Huyên nghe xong, cau mày, “Trùng hợp như thế ư?”

Dữu Khánh: “Nói thật, ta cũng cảm thấy quá trùng hợp, thậm chí còn hoài nghi

có phải đã bị người ta cố ý sắp xếp hay không, chính là vì như vậy, ta mới

nghênh ngang đến Tam Tiên bảo gây sự.”

Hóa ra là có chuyện như vậy, Hướng Lan Huyên trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

“Ngươi công khai gây rối tại Tam Tiên bảo là bởi vì trong lòng không chắc

chắn, muốn kéo mấy nhà khác tới kiềm chế nhau, đề phòng có chuyện sao?”

Dữu Khánh không có phủ nhận, đó quả thực là một chút tiểu xảo của hắn, thực

sự là việc bọn hắn có được manh mối này quá trùng hợp, trùng hợp đến mức

hắn không thể tin được.

Hướng Lan Huyên cầm chén rượu đứng dậy, sau một hồi đi qua đi lại, nàng

bỗng nhiên lắc đầu, nói: “Không đúng, ta cảm thấy U Nhai sẽ không cố ý sắp

xếp chuyện như vậy, thái độ của U Nhai luôn rất rõ ràng, hoàn toàn không có

hứng thú với loại chuyện này, từ trước tới nay đều không tham gia, huống chi

đến hiện tại đã có mấy tòa tiên phủ xuất hiện, nếu thật sự muốn nhúng tay, bọn

họ không cần phải chờ đến bây giờ.”

Ngồi xổm trên mặt đất thu nhặt đồ đạc, Dữu Khánh nói: “Quỷ mới biết rõ là

chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.”

Hướng Lan Huyên quay đầu lại nhìn hắn, “Đã đi qua mấy tòa tiên phủ, ngươi

hẳn phải biết rõ sự nguy hiểm ở trong đó, ngươi vẫn còn không chịu dừng tay

sao? Ngươi nhìn xem ba vị kia thông minh cỡ nào, cho dù tiên phủ đã mở ra,

cho dù dụ hoặc trong đó lớn cỡ nào, bọn họ cũng không dễ dàng bước vào.”

“Ngươi đã biết nguy cơ tiềm ẩn trên người chúng ta rồi đó. Nam béo sở dĩ phải

đến Tích Lư sơn để dưỡng thương là bởi vì sau lần bị thương lúc trước, hắn mãi

không thể khỏi hẳn, vết thương luôn luôn lở loét không thể khép lại. Nguy cơ ẩn

trong cơ thể chúng ta đã bắt đầu lộ ra, thời gian không đợi người a. Dã Tiên đã

nói rồi, Nhân tuyền tại Cự Linh phủ.”

Nghe được lời này, Hướng Lan Huyên trầm mặc.

Thu nhặt xong mọi thứ, Dữu Khánh đứng lên, hỏi: “Cha con Tương thị có thể

tránh thoát tai kiếp lần này không?”

Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói:

“Cũng chỉ là làm cho có mà thôi, sẽ không có chuyện gì. Dù sao bọn họ cũng có

Lý Trừng Hổ chống lưng. Đừng thấy lửa giận của Yến Y rất lớn, Lý thị huynh

đệ cũng phải cúi đầu trước mặt cô ta, kì thật hai huynh đệ bọn họ rất lợi hại,

kiềm chế cô ta rất gắt gao, là phu thê còn có con cái. Ai! Yến Y đi gây khó dễ

Chưởng lệnh chúng ta, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, nhưng

chúng ta lại không thể nói gì, bằng không Chưởng lệnh của chúng ta còn sẽ nổi

giận. Có khả năng đây là điều mà người ta thường nói, không có người hoàn

hảo. Nói chung chút chuyện này, Lý Trừng Hổ vẫn có thể xử lý ổn thỏa.”

Dữu Khánh mặc dù vẫn còn sợ hãi không dám đến gần đối phương, nhưng vẫn

đổi sang khuôn mặt tươi cười, nói: “Vậy làm phiền Đại hành tẩu, Tương Hải

Hoa đã đồng ý chia cho ta một nửa trong ba tỷ đó, ngươi nói giúp ta một câu,

được chứ?”

Hướng Lan Huyên đi trở về bên ghế, ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Được, dựa vào

quan hệ giữa chúng ta, ta không thể để cho Lý Trừng Hổ nuốt số tiền đó, ta nhất

định sẽ đòi tiền giúp ngươi…”

Nghe nàng nói như vậy, mặt mày Dữu Khánh tươi roi rói, không so đo tính toán

nỗi nhục dưới đáy quần vừa rồi nữa, hắn vừa mới định nói lời cảm tạ lại bởi vì

lời nói sau đó của nàng mà thay đổi sắc mặt, “Nhưng giao số tiền này cho ngươi

sẽ dễ dàng khiến người ta nghi ngờ. Ngươi nghĩ mà xem, ta giúp ngươi lấy số

tiền này, mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa ta và ngươi, cùng với những

chuyện trước đây, nói không chừng sẽ bị lật ra lại làm gia tăng nghi ngờ. Cho

nên, số tiền đó đặt ở trong tay ta đi. Nhân cơ hội này, ta kiếm lấy khoản tiền đó,

không ai nói được lời nào.”

Dữu Khánh hóa đá tại chỗ.

Hướng Lan Huyên quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có ý kiến gì sao?”

Dữu Khánh cúi đầu một hồi, không tiếp lời này, nói sang chuyện khác: “Ta

muốn ra biển dò xét manh mối về Cự Linh phủ, sắp xếp giùm một chiếc thuyền

đi.”

Hướng Lan Huyên lắc đầu, “Quan hệ giữa chúng ta có vẻ thân cận quá sẽ không

tốt. Hổ Phách hải có rất nhiều thuyền, số ngân phiếu trên người ngươi cũng đủ

dùng rồi.”

Dữu Khánh dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm tổ tông nhà nàng.

Đúng vào lúc này, lại có người gõ cửa, sau khi cho phép đi vào, khi đi ngang

qua bên cạnh Dữu Khánh, người này còn đưa mắt nhìn hắn một chút, sau đó

mới bẩm báo với Hướng Lan Huyên: “Đại hành tẩu, Thanh Nha đã tới. Tên địa

đầu xà Ảo Vọng đó đang gõ cửa phòng hắn, hẳn là đến tìm hắn.” Gã chỉ vào

Dữu Khánh.