“Nam béo?” Dữu Khánh có phần không hiểu rõ ý của nàng, “Hắn trốn làm gì?
Hắn vẫn một mực chữ bệnh tại Tích Lư sơn Đại Hoang Nguyên. Có vấn đề gì
sao?”
Vừa chậm rãi thưởng thức rượu, Hướng Lan Huyên nhìn chằm chằm vào hắn,
trong ánh mắt chậm rãi hiện lên nét không vui, “Thế nào, ngươi thật sự cho rằng
mắt ta mù sao?”
Dữu Khánh dở khóc dở cười, “Chuyện như vậy, ta có thể lừa được ngươi sao?
Với năng lực của ngươi, chỉ cần điều tra một chút là biết được hắn thật sự đang
dưỡng bệnh tại Tích Lư sơn.”
Hướng Lan Huyên cau mày, “Theo như lời ngươi nói, vậy tên Nam béo đang
lang thang khắp Hổ Phách hải mà chúng ta nhìn thấy đó là ma quỷ hay sao?”
Dữu Khánh nghẹn họng, hai mắt dần dần mở to nhìn nàng, kinh nghi hỏi: “Nam
béo đang ở Hổ Phách hải? Làm sao có thể?”
Vẫn đang một mực quan sát sắc mặt và lời nói của hắn, Hướng Lan Huyên xem
như đã nhìn ra được một chút manh mối, nghi hoặc nói: “Ngươi nghìn vạn lần
đừng có nói với ta là ngươi không biết nhé!”
“Không phải…” Dữu Khánh lại đứng lên, hỏi: “Hiện tại hắn ở đâu?”
Hướng Lan Huyên: “Hiện tại hắn đang ở trên đảo chính, ngay bên cạnh. Lúc
trước, khi chúng ta phát hiện hắn, hắn đang làm bốc vác trên bến tàu của Bích
Hải Thuyền Hành. Sau đó bị sa thải, từ đó hắn một mực lang thang khắp nơi
trên đường phố… Bến tàu của Bích Hải Thuyền Hành ngay ở gần đây, hắn cũng
đã nhiều lần lang thang đến Tri Hải các này. Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói,
đó chỉ là hiểu lầm, thực tế các ngươi chưa từng tiếp xúc với nhau.”
Dữu Khánh ngạc nhiên, “Ta không biết hắn ở đây. Hắn đến đây lúc nào?”
Hướng Lan Huyên: “Nếu như ta biết rõ ràng như vậy, ta có cần phải hỏi ngươi
nữa ư?”
Bộp! Đang nghĩ ngợi, Dữu Khánh đột nhiên nhấc tay vỗ trán, hắn nhớ tới một
chuyện, trong lần Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm trở về Đào Hoa cư lúc
trước, bên đó nói rằng Nam Trúc từng trở về một lần, còn hỏi xem bọn hắn đi
đâu. Thì ra Nam béo không trở lại Tích Lư sơn để dưỡng bệnh, mà trực tiếp
chạy đến nơi này.
Hướng Lan Huyên nheo mắt lạnh nhạt liếc hắn, hiện tại nàng đã nhìn ra được,
thì ra từ khi tới đây, mấy người này hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau.
Nháo ra việc này, chẳng phải Nam béo đã phá hỏng cơ hội làm phò mã gia của
huynh đệ nhà mình sao?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nở nụ cười, xem như cho qua việc này không đề
cập tới nữa, tiếp đó nàng hất hất cằm, ra hiệu về phía ly rượu đã rót sẵn, “Rượu
này không tệ.”
Dữu Khánh đưa mắt nhìn ly rượu, trong lòng có phần quái lạ, không hiểu tại sao
nữ nhân này đột nhiên có lòng tốt như vậy, lại chủ động rót rượu cho mình,
chẳng lẽ trong rượu này có vấn đề gì sao? Hắn lập tức làm ra vẻ không quan
tâm, lắc đầu nói: “Mới sáng sớm đã uống rượu, đây không phải là thói quen
tốt.”
Hướng Lan Huyên hừ một tiếng, “Rượu của ta không dễ uống, còn rượu cho
thêm gia vị của Triêu Dương công chúa thì dễ uống phải không?”
“Rượu thêm gia vị, cái gì vậy chứ?” Dữu Khánh đầu óc mờ mịt, phát hiện thấy
cách thức nói chuyện phiếm của người này thật sự rất mệt, đông một câu, tây
một câu, nghe không hiểu gì cả, nói cũng không chịu nói rõ ràng ra, cần phải
suy đoán.
Ánh mắt của Hướng Lan Huyên giống như đang nhìn một tên ngốc, xì một
tiếng khinh thường, nói đến đó lại thôi, không nói rõ ra, “Không uống thì thôi.
Nói đi, lần này chạy tới đây định làm gì? Không phải là đã phát hiện manh mối
gì khác về tiên phủ chứ?”
Dữu Khánh thở vắn than dài nói: “Ta nói nha Đại hành tẩu, ngươi không khỏi
đánh giá chúng ta quá cao rồi đi. Làm gì có nhiều manh mối tiên phủ như vậy
để chúng ta phát hiện chứ? Chúng ta chỉ là ra ngoài chơi đùa, đi dạo một vòng
mà thôi.”
Hướng Lan Huyên nhíu mi, “Đánh rắm, mấy năm nay, ngoại trừ ra ngoài moi
móc tiên phủ ra, ngươi chỉ trốn ở U Giác phụ làm rùa đen rút đầu mà thôi. Ra
ngoài dạo chơi ư? Lừa gạt quỷ sao?”
Dữu Khánh vỗ tay kêu oan, “Ta đây chẳng phải vì đã đột phá tu vi đến Thượng
Huyền sao? Ta đã Thượng Huyền rồi, với thực lực của ta, đường đã rộng mở,
không cần phải sợ đám tôm tép, cá nhỏ kia nữa, còn cần phải làm rùa đen rút
đầu gì đó sao?”
Nghe hắn giải thích như thế, mày của Hướng Lan Huyên mới từ từ giãn ra, nghĩ
lại thấy cũng đúng, lúc trước luôn cảm thấy quái lạ, nếu bọn hắn thật sự muốn
ra ngoài tìm tiên phủ, sẽ không đến mức chạy đến Tam Tiên bảo làm ra chuyện
phô trương như vậy a.
“Đại hành tẩu, chẳng lẽ các thế lực lại cho rằng ta đang tìm tiên phủ sao? Lại đề
mắt đến ta rồi?” Dữu Khánh hỏi một câu thăm dò.
Hướng Lan Huyên bỏ ly rượu xuống, ngón tay chỉ chỉ, ra hiệu cho hắn rót rượu
cho mình.
Thám Hoa lang lập tức cúi đầu khom lưng tuân theo, rót xong dùng hai tay dâng
lên.
Cầm ly rượu vào tay xong, Hướng Lan Huyên hài lòng nói ra: “Tiện thể để mắt
đến ngươi là chuyện rất bình thường, nhưng lần này thật sự không có trực tiếp
liên tưởng ngươi với tiên phủ, đều nghĩ rằng ngươi bị Lý Trừng Hổ kéo đến đây,
chủ yếu là đến xem trò vui mà thôi.”
Dữu Khánh đang suy nghĩ việc mình đến đây thì có liên quan gì với Lý Trừng
Hổ, nói như vậy là có ý gì, chợt nghe Hướng Lan Huyên thay đổi chủ đề câu
chuyện, “Đối với ba nhà từng thủ tại lối ra trên Phượng đài, Thiên Vũ trường
sinh bất tử kia mới là điều bọn họ e ngại nhất, phần lớn tinh lực đều đổ dồn vào
việc tìm kiếm Thiên Vũ, tiên phủ ngược lại trở thành thứ yếu.”
Dữu Khánh đương nhiên biết rõ cái gọi là “Thiên Vũ” kia là chuyện gì xảy ra,
Thiên Vũ thực sự đã chết không thể chết lại lần nữa, hắn không khỏi bùi ngùi,
“Đại tộc trưởng hiện nay thế nào?”
Nhấp một ngụm rượu, Hướng Lan Huyên liếc hắn nói: “Có một số việc không
nên biết sẽ tốt hơn, biết quá nhiều sẽ có nghĩ tới, đối với ngươi không phải là
chuyện gì tốt.”
Đang nói, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Hướng Lan Huyên
cách không búng tay, kình khí đập vào trên cửa.
Cửa mở ra, bên ngoài có mấy người đi vào, xách theo mấy bọc hành lý, Dữu
Khánh nhìn có chút quen mắt, muốn thấy không quen cũng khó, trong đó có cả
chiếc hộp dài chứa cung tên của Bách Lý Tâm, hắn tức thì ý thức được mấy bọc
hành lý này là chuyện gì xảy ra, cả kinh hòi: “Các ngươi đã vào phòng ta?”
Hắn vụt quay đầu lại nhìn Hướng Lan Huyên, trầm giọng hỏi: “Đại hành tẩu,
đây là có ý gì?”
Hướng Lan Huyên không để ý tới hắn, ngoài việc tức giận và không vui ra, Dữu
Khánh còn có thể làm gì được chứ? Không thể làm gì được người ta.
Người cầm đầu nhóm người đi vào bẩm báo: “Đã lục soát kỹ càng rồi, tất cả
mọi thứ đều ở đây.”
Hướng Lan Huyên phất phất tay, mấy người đặt đồ xuống rồi lập tức xoay
người rời đi, còn không quên đóng cửa lại sau khi ra ngoài.
Hướng Lan Huyên đứng dậy, đi về phía đống đồ được xếp thành một hàng, Dữu
Khánh lập tức tiến tới ngăn nàng lại, “Đại hành tẩu, ngươi làm vậy là có ý gì?
Xé rách mặt mũi không tốt cho tất cả. Những chuyện ngươi đã làm cũng không
thể công khai.”
Hướng Lan Huyên phất tay áo, một luồng pháp lực cường đại lập tức cuốn lấy
Dữu Khánh nhấc lên, dời hắn đi như dời một bức tượng, không thèm để ý đến
lời hăm dọa đó của hắn.
Nàng đi tới trước chiếc hộp dài của Bách Lý Tâm, nhìn thấy chiếc hộp không có
gió vẫn tự động mở ra, mấy thứ cung tên bên trong bộc lộ ra rõ ràng.
Nàng dịch bước đến trước bọc đồ, tình hình cũng như trước, tự động mở ra, để
lộ một đống đồ tắm rửa và thay đổi ra ngoài.
Từng bọc từng bọc được mở ra, có cái bên trong chứa hắc hồ lô, có bọc bên
trong cất viên kim châu, như vậy cũng không có gì, khi bó “Củ cải trắng” lấy
được từ Chư Yêu chi cảnh cũng bộc lộ ra, lông mày Hướng Lan Huyên kịch liệt
co giật mấy cái, lông mày hai bên nhướng lên, không ngừng hừ hừ cười nhạt.
Dữu Khánh ở bên cạnh thực sự rất bối rối, người ta biết rõ tác dụng của cây cải
củ này, lời lừa dối có hay đến đâu cũng không che giấu được một vật chứng này,
không xong rồi.
Nam Trúc đến Tích Lư sơn dưỡng bệnh, không tiện một mình mang theo nhiều
bảo bối đến địa bàn của người khác, ngoại trừ cây Định Hồn trâm cài trên mái
tóc ra, những thứ khác đều để lại Đào Hoa cư, cây Linh căn này được trồng tại
Đào Hoa cư, lần này lại bị đào lên mang đi.
“Nghe nói ngươi có rất nhiều tiền, không có nhiều người có thể một lần lấy ra
ba tỷ tiền mặt nha. Ba tỷ ngân phiếu đó đâu rồi?” Hướng Lan Huyên quay đầu
sang hỏi.
Nàng sai người đi lục soát đồ đạc của mấy người Dữu Khánh, một là làm cho
người ngoài xem, một mặt khác chính là nhắm vào số tiền lớn mà hắn đem đi
giao dịch với Chu Xá Linh, nhưng mà sau khi đã mở hết những bọc đồ này ra,
nàng vẫn không nhìn thấy đống ngân phiếu đó, thậm chí cũng không thấy hóa
đơn gửi tiền vào tiền trang.
Dữu Khánh cười khán nói: “Đại hành tẩu hiểu lầm rồi, làm gì có ba tỷ.”
Hướng Lan Huyên trừng mắt lạnh lùng, tay áo vung lên, năm ngón cách không
chụp một cái, Dữu Khánh trong nháy mắt bị kéo lướt ngang đến trước mặt nàng.
Nàng không chút khách khí đưa tay chụp vào đũng quần một cái.
Dữu Khánh “Oa” một tiếng, hai tròng mắt thiếu một chút lồi cả ra ngoài, cả
người trong nháy mắt cũng vươn cao lên không ít, kiễng mũi chân đứng thẳng,
căn bản không dám hạ gót chân xuống.
Trong lòng hắn đang ân cần thăm hỏi tổ tông của nữ nhân này, động một chút là
chụp vào chỗ đó, đồ không biết xấu hổ, còn có phẩm hạnh gì của một nữ nhân
hay không hả?
Ngoài mặt hắn vẫn phải cố gắng nặn ra nét mặt tươi cười, nói: “Đại hành tẩu,
chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta là bằng hữu lâu rồi, có việc gì cũng dễ
thương lượng.”
Hướng Lan Huyên lười nói lời vô dụng với hắn, một tay kia trực tiếp lục soát
khắp người hắn, rất nhanh liền lôi ra được tấm Thiên Dực lệnh kia, thuận tay
ném nó đi như đồ bỏ, một số vật linh tinh hành tẩu giang hồ cũng bị ném đi, lật
nhìn hơn hai trăm triệu ngân phiếu xong cũng ném xuống sàn nhà.
Sau khi lục soát khắp toàn thân hắn vẫn không tìm được biên nhận gửi tiền
trang, nàng ép hỏi: “Ba tỷ kia đâu rồi?”
Bàn tay nắm chặt dưới đũng quần khẽ tăng lực, Dữu Khánh nỗ lực rướn hai
chân lên thật cao, đồng thời vội vàng nói: “Hoàn toàn không có ba tỷ nào cả,
thực ra đó chỉ là một rương giấy trắng, kẹp một số ngân phiếu ở ngoài để lừa gạt
Chu Xá Linh mà thôi. Ý định của ta là muốn hắc ăn hắc, ai ngờ tên khốn khiếp
Chu Xá Linh đó không có đem Nghiễm Linh đan đến, phí công giày vò một
trận.”
Giải thích rất rõ ràng lưu loát, nhưng lời vẫn không thành thật.