Bán Tiên

Chương 1259: Đã tới rồi (2)




Khi đi tới cửa vào căn phòng Tương Hải Hoa, có thủ vệ lạ mặt chặn lại, sau đó

có người đi vào thông báo.

Khi quay ra, gã không cho những người khác vào, chỉ cho một mình Dữu

Khánh đi vào mà thôi.

Điều này cũng không sao, Dữu Khánh bảo mấy người của mình chờ một chút,

hắn một mình đi vào trước.

Vừa mới vào trong phòng, cánh cửa phía sau bỗng nhiên đóng lại, hắn quay đầu

lại nhìn một cái, không hiểu sao cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt nhanh

chóng quan sát trong phòng phía trước, tay cũng theo bản năng đặt lên chuôi

kiếm, dàng vẻ đề phòng rất rõ ràng.

Bên trong phòng yên tĩnh và sáng sủa, bài trí lịch sự và tao nhã, cửa sổ mở rộng,

thỉnh thoảng có gió biển ùa vào.

Hắn không phải lần đầu tiên vào trong phòng này, coi như không còn xa lạ, từng

bước một đi vào đại sảnh trong nhà, nhưng vẫn không nhìn thấy ai.

Tiếp tục đi tới mấy bước, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa tủ và sắp đặt đồ vật ở

nơi góc khuất một bên căn phòng phía trước, sau đó chính là tiếng bước chân đi

ra.

Ngay sau đó, một nữ nhân thân thể yểu điệu nhàn nhã đi ra, một tay xách bình

rượu, tay cầm chén rượu, chỉ hơi quay đầu nhìn hắn một cái, rất tùy ý nói một

câu, “Tới rồi à.”

Đây rõ ràng không phải là Tương Hải Hoa, ít nhất dung nhan xinh đẹp hơn

Tương Hải Hoa rất nhiều, và cả dáng người nữa.

Mấu chốt là, mặc dù đây không phải là Tương Hải Hoa, nhưng hắn cũng rất

quen thuộc người này, không phải ai khác, chính là Hướng Lan Huyên.

Hướng Lan Huyên trực tiếp ngồi ở một bên bàn, mở bình rót rượu.

Dữu Khánh hết sức kinh ngạc, mặt đầy vẻ bất ngờ, tay buông chuôi kiếm ra,

nhưng vẫn thận trọng đi tới trước, vươn đầu nhìn quanh căn phòng kia.

Sau khi rót xong hai ly rượu, Hướng Lan Huyên ngẩng đầu nhìn hành động của

hắn, “Làm gì giống như ăn trộm vậy hả? Trên đời này còn có chuyện gì khiến

cho Thám Hoa lang nhà ngươi sợ hay sao? Ở đây không có người ngoài, Tương

Hải Hoa cũng không có ở đây, nhưng ở đây trái lại có chút đồ tốt, rượu này

không tệ, tới đây nếm thử đi.”

“Không có ở đây?” Dữu Khánh làm như muốn xác minh thật hay giả, nhanh

chóng chạy đi, vội vàng nhìn khắp các gian phòng trong ngoài một lần, phát

hiện quả thực không có mặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi đến

trước mặt Hướng Lan Huyên, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở trong phòng cô ta? Cô ta

đi đâu rồi chứ?”

Hắn vẫn đang nghĩ về việc chia tiền.

Hướng Lan Huyên ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn hắn, “Đứng cao như vậy làm

gì? Ngươi có tư cách từ trên nhìn xuống chất vấn ta sao?”

Nghe nàng nói như vậy, Dữu Khánh có chút bối rối, nhưng ở đây không có

người ngoài, và dù sao đều là người quen đã lâu, hơn nữa còn từng cùng nhau

làm rất nhiều chuyện không thể công khai, hắn liền kéo ghế ngồi ở bên cạnh

bàn, hỏi: “Tương Hải Hoa đi đâu rồi?”

Cầm ly rượu lên vừa định nhấp một ngụm, Hướng Lan Huyên nghe vậy dừng

lại, dường như có chút không vui, “Chúng ta coi như đã lâu không gặp, bỗng

nhiên gau nhau ở đây, ngươi chỉ đến thăm Tương Hải Hoa, không có chút hứng

thú nào hỏi xem vì sao ta đến đây ư?”

Thôi được, Dữu Khánh cũng là người co được dãn được, rất thức thời, lập tức

thay đổi lời nói, hơn nữa còn thay đổi rất tự nhiên, “Ngươi thế nào lại tới đây?”

Hướng Lan Huyên liếc mắt lườm hắn, rượu ngon trong tay dường như không

còn ngon nữa rồi, trầm muộn nhấp một ngụm rồi mới trả lời: “Tương Hải Hoa

bỏ chạy rồi, ta đến đây để bắt cô ta.”

“Bỏ chạy?” Dữu Khánh cả kinh, nghĩ đến khoản tiền của mình cũng chạy mất,

có chút nôn nóng đứng lên, “Lẽ nào ôm tiền bỏ chạy hay sao…” Lời này vừa

nói ra khỏi miệng, hắn lại cảm thấy không đúng, Tương thị ở đây nhà lớn

nghiệp lớn, tài sản trong tay đâu chỉ có ba tỷ, không đáng bỏ chạy chỉ vì chút

tiền đó, vì vậy hắn sửa lại lời nói: “Bắt cô ta? Cô ta làm gì vậy?”

Hướng Lan Huyên giơ chân hất váy lên, nhấc chân ngồi bắt chéo, nghiêng

người ngồi lên tay vịn của ghế, lắc lư ly rượu ngào ngạt hương rượu trong tay,

vẻ mặt giễu cợt hỏi: “Nghe nói ngươi rất biết cách kiếm tiền nha, liên thủ với cô

ta lừa gạt Tĩnh Viễn thuyền hành ba tỷ?”

Khi đến đây, nàng cố tình chú ý đến tình hình của Dữu Khánh, sau khi thẩm vấn

nhân viên nòng cốt của Tương thị mới biết được việc này.

“Ôi!” Dữu Khánh xem như đã phục nữ nhân này, nói chuyện thường xuyên

đông một câu, tây một câu, lúc nào cũng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cái kiểu

này thật sự khó thể nói chuyện nổi, suýt chút nữa đã bật thốt ra ‘tôi lạy bà’, hắn

đang rất nóng lòng muốn biết có thể lấy lại được tiền của mình hay không, nên

thở vắn than dài nói: “Ta nói nha Hướng đại hành tẩu, nếu cô cứ muốn nói rằng

ta lừa gạt, vậy ta cũng không thể nói được gì, nhưng ta đã thỏa thuận rồi, khoản

tiền đó có một nửa là của ta. Cô ta đã bỏ chạy, còn tiền của ta thì phải làm sao

bây giờ?”

“Một nửa? Một tỷ rưỡi?” Hướng Lan Huyên hỏi, thấy hắn gật đầu, hơi nhíu

mày nói: “Một tỷ rưỡi không phải là số tiền nhỏ, nói Lý Trừng Hổ có tiền đúng

là có tiền, nói nghèo quả thực cũng nghèo. Hắn cần phải chi tiền cho quá nhiều

thứ, Hổ Phách hải chính là một túi tiền mà hắn tạo ra. Một số tiền lớn như vậy,

Tương Hải Hoa sao dám dễ dàng đồng ý cho ngươi? Không thể nào như vậy?”

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, khẽ gật đầu, “Nếu chuyện của Triêu

Dương công chúa thành công, quả thực có khả năng sẽ cho ngươi, nhưng bây

giờ Lý Triêu Dương đã về kinh, việc đó không thể hoàn thành. Cho nên, đại

khái là không thể cho ngươi một khoản tiền lớn như vậy, bởi vì ngươi không có

thực lực để đòi.”

Cái gì khác, Dữu Khánh tạm thời không quan tâm, hắn vội la lên: “Có một nửa

của ta, vì sao không đưa cho ta?”

Hướng Lan Huyên ấn ly rượu trên tay xuống, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau

đó mới dùng vẻ mặt trào phúng nói: “Dựa vào đâu nói là của ngươi, và dựa vào

đâu để đưa cho ngươi. Không đưa cho ngươi, thì ngươi có thể làm gì chứ?”

Dữu Khánh tức thì nghẹn họng không nói nên lời, đúng là không phải nói, nếu

người ta không đưa, hắn quả thực không thể làm được gì.

Nhấp xong một ngụm rượu, Hướng Lan Huyên lại đùa cợt nói: “Nếu như ta mở

miệng, việc này sẽ khác. Vừa vặn chuyện này được giao cho ta, quyền xử lý

cũng vừa vặn nằm trong tay ta. Muốn qua một cửa này, cha con Tương thị phải

nhìn sắc mặt của ta. Cho dù là Lý Trừng Hổ, lúc này cũng không dám khiến ta

không thoải mái. Nếu như ta nói chuyện giúp ngươi, người ta không đáng vì

nhỏ mất lớn, đại khái là sẽ đưa cho ngươi.”

Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, vẻ nôn nóng không còn nữa, trong ánh mắt nhìn

đối phương đột nhiên lộ ra vẻ lấy lòng, nhưng hắn cũng biết nữ nhân này rất

độc, cho nên cũng không vội vã cầu người ta. Lần này hắn là thực sự tò mò, “Ý

của ngươi là cha con Tương thị đều đã xảy ra chuyện, cho nên ngay cả ngươi

cũng được điều động xử lý. Bọn họ làm sao vậy?”

Hướng Lan Huyên lắc lư chân ly rượu, giọng chế nhạo: “Ngươi đang ở đây chơi

đùa vui vẻ, hỏi ta làm gì?”

Dữu Khánh không nói nên lời, cuối cùng chỉ vào mũi mình, “Cô đừng có nói là

việc này có liên quan tới ta nha? Trời đất chứng giám, ta không có làm gì cả,

ngay cả mặt mũi Tương La Sách như thế nào, ta còn chưa thấy qua.”

Hướng Lan Huyên lăn lăn vành ly rượu trên bờ môi đỏ mọng của mình, khinh

thường nói:

“Thật là ngốc, vậy mà còn không có tự hiểu lấy mình, so chiêu chơi đùa với

hạng Tam Tiên bảo còn được, ngươi cho rằng mình là cái gì nha, cứ thích thò

chân tới trước, đó là chuyện ngươi có thể xen vào sao? Ngươi còn không ôm

chân mình lại được, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị đạp chết cũng không biết

mình chết như thế nào. Nếu không phải vì vị hôn thê trước đây của ngươi có

mặt mũi lớn, nếu không phải ngươi được hưởng lợi từ bối cảnh của nàng, các

phương thế lực đều có ý dung túng cho ngươi, mầm tai họa như ngươi đã phải

chết không biết bao nhiêu lần rồi.”

Dữu Khánh hoài nghi, “Có ý gì?”

Hướng Lan Huyên cười ha hả một tiếng, “Lần này tới đây, ta giả vờ muốn giải

quyết ngươi cho rồi, kết quả Địa sư cố ý dặn dò, nói lưu mạng lại cho ngươi,

còn nói cái gì mà chuyện của tiểu bối người lớn không nên can thiệp quá nhiều,

nhiều lời khiến răng ta cũng muốn rớt cả ra. Ai! Ta phát hiện ra trước đây ta thật

ngốc, vậy mà cố nghĩ cách bảo vệ tính mạng cho ngươi, kết quả trái lại có thể

khiến cho người khác nghi ngờ. Bây giờ ta xem như đã hiểu rồi, luôn muốn chơi

đùa chết ngươi mới là thượng sách.”

Nói xong lại nhấp một ngụm rượu, nhìn thấy vẻ mặt đối phương hiểu như

không, thôi quên đi, nàng cũng lười nhiều lời nữa, nói nhiều mình cũng thấy

khó chịu, nàng hỏi ngược lại: “Nói đi, lần này Nam béo làm cách nào tránh

thoát được sự chú ý của các bên?