Mặt trời vừa mới mọc, biển rộng lấp loáng ánh nắng, Tri Hải các dưới bầu trời
mây trắng bồng bềnh.
Rầm! Cửa một căn phòng bị người tung cước đá bật mở ra, phá vỡ bầu không
khí im ắng của tầng này, mấy người xông vào trong phòng, lục soát khắp nơi.
Hướng Lan Huyên trang điểm xinh đẹp chầm chậm bước vào, vòng eo uốn éo
theo bước chân của nàng, phía sau có mấy người cùng đi theo, áp giải một nhân
viên chủ chốt của Tri Hải các.
Giống như Hướng Lan Huyên, nhóm người đột nhiên phá cửa xông vào này đều
là nhân viên của Đại Nghiệp ty khẩn cấp chạy đến đây trong đêm.
Chuyện lần này, bên phía Hổ Phách hải chơi đùa có phần lớn chuyện, có ý đồ
với Triêu Dương công chúa chỉ là thứ yếu, Đại Nghiệp ty phát hiện thấy cha con
Tương thị quả thực là đã ăn tim gan mật gấu, dám dựa vào thế lực và ảnh hưởng
tại Hổ Phách hải để ngăn chặn tin tức qua lại của Đại Nghiệp ty, dám che đậy
tai mắt của Đại Nghiệp ty, khi biết chuyện, Địa sư rất tức giận, liền cử một vị
đại hành tẩu đích thân đến tọa trấn xử lý.
Tương La Sách với tu vi Cao Huyền đặt tại đó, nếu không phái một cao thủ thực
lực tương ứng có thể trấn áp được lão ta, một khi để cho Tương La Sách chó
cùng rứt giậu, có khả năng sẽ đánh mặt Đại Nghiệp ty.
Không gian trong phòng này rõ ràng tốt hơn nhiều so với các phòng khách sạn
khác, bài trí và hoàn cảnh đều lịch sự tao nhã hơn rất nhiều, còn có hai tấm màn
lụa trắng ở hai phía đông, tây.
Trên một cái bàn dài có đặt một cây hương đã cháy quá nửa, khói nhẹ lượn lờ,
mùi đàn hương dễ chịu, Hướng Lan Huyên đưa tay đến gần, ngón tay xinh đẹp
nhàn nhã xoay tròn đùa giỡn với làn khói hương dâng lên. Bóng người qua lại
tìm kiếm cẩn thận khắp nơi, âm thanh lục lọi, tiếng các hộc đựng va chạm lốp
cốp xung quanh giống như không liên quan gì đến nàng.
Một lúc lâu sau, một gã thủ hạ đi đến trước mặt nàng báo cáo: “Đại hành tẩu, đã
lục soát, không có ai, không người nào ở đây.”
Hướng Lan Huyên giơ ngón trỏ lên quấn quấn làn khói xanh rồi đưa lên mũi hít
nhẹ thưởng thức, sau khó cười khẽ, nói: “Hương tốt thượng thượng đẳng. Tên
tiểu bạch kiểm kia đâu? Không phải nói hắn đang ở trong phòng sao?”
“Tiểu bạch kiểm” trong miệng nàng không phải ai khác, chính là tiểu sư thúc
gần đây thân thiết với Tương Hải Hoa.
Một số tình huống không thể trực tiếp tìm hiểu chi tiết từ đương sự, thì nhất
định phải tìm hiểu từ những người xung quanh mục tiêu, tiểu sư thúc có quan hệ
thân mật ới Tương Hải Hoa ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của nhân viên Đại
Nghiệp ty.
Hướng Lan Huyên cũng muốn gặp trực tiếp tiểu sư thúc, để xem tên tiểu bạch
kiểm ăn cơm nhuyễn đó đến cùng có sức thu hút như thế nào mà có thể giải
quyết loại nữ nhân như Tương Hải Hoa. Nàng tương đối hiểu rõ về tính tình của
Tương Hải Hoa, không biết là có thích nam nhân nào khác hay không, ít nhất bề
ngoài Tương Hải Hoa luôn biểu hiện ra vẻ thanh cao xa cách, cho dù có tình ý
cũng sẽ giữ vẻ dè dặt, tốc độ thân thiết như thế khiến cho nàng có phần kinh
ngạc, tự nhiên cũng sinh lòng hiếu kỳ.
Khi nghe nàng hỏi câu này, tên nhân viên chủ chốt của Tri Hải các lập tức bị
người đẩy đến trước mặt nàng.
Trông nàng có vẻ yêu kiều quyến rũ, nhưng tại trong mắt rất nhiều người, nhất
cử nhất động của nàng đều toát ra vẻ không giận tự uy.
Tên nhân viên nòng cốt đó không dám đưa mắt nhìn nàng, có một số việc danh
tiếng rõ ràng bên ngoài, mọi người thường nói sự độc ác tàn nhẫn của Hướng
đại hành tẩu có thể khiến trẻ nhỏ nín khóc, nổi tiếng là mỹ nhân rắn rết, huống
chi còn có thân phận và địa vị ở đó.
Tương La Sách và người ta tuy rằng đều có cảnh giới Cao Huyền, nhưng trong
cảnh giới này cũng không phải bằng phẳng như mặt nước, là có phân chia cao
thấp, Tương La Sách là người của Lý Trừng Hổ, trong khi Hướng đại hành tẩu
lại là người của Địa sư, hai người hoàn toàn không ở trên cùng một cấp độ.
Gã nhân viên nòng cốt này biết rất rõ, tại trong mắt người khác, Tương La Sách
có lẽ rất ghê gớm, nhưng tại trong mắt người như Hướng Lan Huyên, nếu
không phải có Lý Trừng Hổ chống lưng, lão ta hoàn toàn không là gì cả.
Gã đầy thận trọng mở miệng nói, “Vừa rồi vẫn còn ở đây, hắn chỉ vừa mới về
phòng một khắc trước, khẳng định còn chưa có đi ra. Ta cũng không biết vì sao
lại không thấy nữa
Đúng lúc này, một cơn gió thổi tới, cuốn những tấm màn che trong phòng tung
bay lên.
Hướng Lan Huyên xoay người đi đến bên khung cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời
từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt thanh tú của nàng, tấm lụa trắng bay lên
theo gió thỉnh thoảng phất qua trước mặt nàng, ánh nắng và bóng râm từ tấm lụa
trắng luân phiên lấp loáng trên khuôn mặt với bờ môi đỏ mọng rực lửa của
nàng, tay áo phất phơ theo gió, dõi mắt nhìn biển xanh sóng biếc bao la bên
ngoài, đôi mắt sáng ngời trở nên có phần sâu xa…
Bên trong, bên ngoài Tri Hải các thoạt nhìn vẫn như thường lệ, ít nhất tại trong
mắt những người không biết tình hình thì không có bất kỳ điều gì khác thường,
bất kể như thế nào, nơi này coi như là địa bàn của người khác, người từ kinh
thành tới đây xác thực không cần phải đập sân bãi người ta.
Vì vậy mà Dữu Khánh hoàn toàn không biết gì cả, hắn đi lên lầu như bình
thường.
Hôm nay cần ra biển tìm kiếm mật đạo kia, hắn muốn tìm Tương Hải Hoa
mượn một chiếc thuyền, đương nhiên, mượn thuyền chỉ là thứ yếu, tại Hổ
Phách hải, thứ không thiếu nhất chính là thuyền, quan trọng là hắn muốn hỏi
thăm về chuyện chia tiền, trong ba tỷ đó có một nửa của hắn.
Một nhóm người đi đến tầng cao nhất, nơi không dành cho người ngoài vào ở,
lập tức phát hiện thấy tình hình có vẻ không thích hợp, phát hiện thấy có một số
thủ vệ lạ mặt phân tán ở xung quanh, ngay cả cách ăn mặc cũng không giống
người Tri Hải các, những người lạ mặt cũng đang quan sát bọn hắn.
Đúng lúc này, cửa phòng Lý Triêu Dương đột nhiên mở ra, Lý Triêu Dương đi
ra ngoài, theo sau là một đám người, ngoại trừ tùy tùng của nàng ta còn có
những người lạ mặt khác.
Bộ dạng của Lý Triêu Dương có vẻ chán nản, rõ ràng là không vui, Dữu Khánh
đang định chào hỏi, Lý Triêu Dương cũng đã nhìn thấy hắn, lập tức phất tay
gọi: “Dữu huynh cứu ta.”
Cái quái gì vậy? Dữu Khánh vô thức đưa tay sờ lên vỏ kiếm, có cơ hội để bợ đỡ
vị công chúa Ân quốc này, hắn tự nhiên sẽ nghĩa bất dung từ.
Nào ngờ người ở phía sau Triêu Dương trực tiếp xuất thủ, trực tiếp điểm cho Lý
Triêu Dương hôn mê bất tỉnh, sau đó khiên nàng ta lên rời đi.
Dữu Khánh kinh hãi, dám tập kích Ân quốc công chúa ngay trước mặt mọi
người, quả thực là cả gan làm loạn, kiếm trong tay hắn đã rút ra một nửa, nhưng
lại tinh ý nhận thấy không đúng, hắn phát hiện thấy những hộ vệ và thiếp thân
thị nữ đi theo Lý Triêu Dương vậy mà không có bất kỳ phản ứng gì, ngoan
ngoãn để mặc cho người khác bất kính với công chúa.
Nhìn thấy đám người này đi tới, kiếm trong tay hắn lại chậm rãi đè về trong vỏ,
mấy người Mục Ngạo Thiết đi theo cũng là như thế.
Khi một đoàn người đi qua bên cạnh, Dữu Khánh nhịn không được hỏi,
“Chuyện này là thế nào? Đi đâu vậy?”
Một gã thị nữ của Triêu Dương đáp: “Về kinh.” Sau khi đi thêm hai bước, cô ta
dừng lại quay đầu nhìn hắn chăm chú, hỏi: “Ngươi chính là vị Thám Hoa lang
đại danh đỉnh đỉnh kia ư?”
Dữu Khánh có chút nghi hoặc, “Thế nhân khen nhầm, không đáng nhắc, không
đáng nhắc. Ách…” Mới nói được phân nửa hắn liền cảm thấy không đúng, Lý
Triêu Dương biết rõ hắn là ai nha, làm sao còn phải hỏi điều này, lẽ nào Lý
Triêu Dương không nói cho những người bên cạnh mình biết sao?
Sắc mặt thị nữ đó không quá dễ coi, nhưng vẫn lễ phép hơi khom người chào,
dường như muốn nhớ thật kỹ bộ dáng của hắn, sau đó mới xoay người sải bước
đuổi theo đội ngũ rời đi.
“Chuyện gì vậy chứ?” Mục Ngạo Thiết vừa hỏi vừa quan sát xung quanh, cảm
thấy bầu không khí không thích hợp.
Dữu Khánh nhún vai, “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
Trước tiên không quản những chuyện này, hắn cũng không quan tâm Lý Triêu
Dương có trở về kinh thành hay không, hắn chỉ quan tâm đến chuyện chia tiền
của hắn, nếu đã không có ai ngăn cản, bọn hắn liền tiếp tục lên đường.