Bán Tiên

Chương 1257: Trốn




Nam nữ thụ thụ bất thân, một nam cùng một nữ thân mật ôm ôm quàng quàng

nhau, là quan hệ gì còn cần phải nói ra sao? Tương La Sách tạm dừng chuyện

của Triêu Dương công chúa, tự nhiên là bởi vì đã nhận thấy vấn đề trong đó.

Việc này không biết thì không sao, khi đã ý thức được, Lý Trừng Hổ chỉ cảm

thấy đầu óc ong ong như nổ tung, cái tên Thám Hoa lang này thực sự đã là

“Thám Hoa lang” tên đúng với thực rồi, trong khi có tiếng xấu với Vương phi

của mình, hắn cũng đang chế tạo ra nhân duyên với cháu gái của mình, bây giờ

lại còn…

Ông ta không dám suy nghĩ tiếp nữa, nếu còn suy nghĩ nhiều hơn, ông ta sợ

mình sẽ xuất huyết não.

Thực ra chuyện của Vương phi hay của cháu gái gì đó đều có thể bỏ qua một

bên, điều thực sự không thể chấp nhận được chính là vừa mới biết được Trùng

Nhi là ai, lại phát hiện đang bị một con heo rúc vào, ông ta không thể chấp nhận

được, tuyệt đối không thể chấp nhận.

Bây giờ, bất kể một nam nhân nào có quan hệ thân mật với Trùng Nhi, chỉ cần

chưa kết hôn thì tại trong mắt ông ta đó đều là một con heo không thể chấp nhận

được!

Vừa mới đứng lên, ông ta lại thả người ngồi rũ xuống ghế, ngực phập phồng

gấp gáp, sắc mặt khó coi.

Thấy ông ta như sắp chết vì tức giận, lão Trầm vội ho một tiếng, nhắc nhở:

“Vương gia, điều Tương La Sách nghi ngờ chỉ là thứ yếu, việc thực sự phiền

phức chính là hậu quả khi Lâm Long bộc lộ thân phận và giới tính nữ. Một khi

chuyện Thám Hoa lang và một nữ nhân ở chung với nhau được xác định, thể

diện của Địa Mẫu chưa chắc đã giữ được.

Chuyện Thám Hoa lang xuất hiện tại Hổ Phách hải, bệ hạ, phía Cẩm quốc, và cả

Thiên Lưu sơn chắc hẳn đều đang theo dõi, hẳn đều đang ngồi xem Thám Hoa

lang và Triêu Dương công chúa gặp nhau. Ty Nam phủ chậm chạp không có

phản ứng, nhất định phải có người đứng sau nhúng tay vào, nhất định là có

người đang quấy nhiễu tai mắt của Ty Nam phủ.

Trong thời điểm này, có một nữ nhân xuất hiện một chỗ với Thám Hoa lang,

đừng nói là Địa Mẫu không đồng ý, bệ hạ là người đầu tiên không thể khoan

dung, phía bên Cẩm quốc và Thiên Lưu sơn cũng sẽ không đồng ý. Một khi bọn

họ xuất thủ, Lâm Long sẽ rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm.”

Nghe được lời này, Lý Trừng Hổ nhanh chóng bình tĩnh lại từ trong cơn tức

giận mất kiểm soát, rồi rơi vào trạng thái thâm trầm đáng sợ nào đó, mắt nheo

nheo, ánh mắt lấp lóe, như một con mãnh hổ nửa ẩn giấu tại trong bóng tối, một

lúc lâu sau mới chậm rãi nói ra một câu, “Tên Thám Hoa lang đó có gì hay chứ?

Không biết rằng đi theo hắn sẽ có nguy hiểm sao?”

Lão Trầm suy nghĩ một chút, đáp: “Đúng là có nguy hiểm. Nhưng nói đi cũng

phải nói lại, nếu xem xét trong số nam nhân, tên Thám Hoa lang đó coi như là

sạch sẽ. Hắn không có những mối quan hệ nam nữ lộn xộn, xét về tài hoa cũng

không thể chê, luận về võ công, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà đã bước

vào cảnh giới Thượng Huyền rồi. Nếu là bất kỳ nam nhân nào khác có thành

tựu như vậy, không nói là tung hoành trong vạn hoa, nhưng có lẽ khó tránh khỏi

một người phong lưu, xung quanh mỹ nữ như mây.

Nếu thật sự muốn xét về độ xứng đôi vừa lứa, lựa chọn nam nhân đồng lứa trên

khắp thiên hạ này, Thám Hoa lang e rằng đúng là lựa chọn số một. Không nói

việc Lâm Long có ánh mắt, bọn họ quả thực là bởi vì nhân duyên mà gặp gỡ,

khi duyên phận đến là không thể ngăn cản, chỉ là, xác thực không dễ giải thích

với bệ hạ.”

Dứt lời, trong lòng lão ta cũng thầm cười khổ, giữa nam và nữ đã phát triển

quan hệ đến mức ôm nhau rồi, còn có thể hối hận được sao? Lão ta còn có thể

nói gì nữa chứ, nói thêm cái gì có, cái gì không có cũng chỉ khiến Vương gia

thêm chán ghét.

Nghe nói như vậy, Lý Trừng Hổ suy nghĩ kỹ lại thấy rằng đúng là như vậy, tên

cẩu Thám Hoa đó đúng là một người văn võ toàn tài, hơn nữa còn là loại cả văn

lẫn võ đều đứng đầu, so sánh với thanh niên đồng lứa trong thiên hạ, dường như

không ai có thể sánh bằng hắn a, hơn nữa hắn còn vượt trội hơn rất nhiều.

Nếu như mình thật sự muốn giúp nàng lựa chọn lại, cho dù mình quyền thế

ngập trời, dường như tìm khắp thiên hạ này cũng không tìm được ai tốt hơn này,

chân chính là đệ nhất thiên hạ a!

Nghĩ đến đây, ông ta có phần bối rối, sau một hồi trầm mặc, ông ta trầm giọng

nói: “Giải thích? Cần cái thích cái gì? Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, tài

tử đệ nhất thiên hạ thì như thế nào, chẳng lẽ bệ hạ cảm thấy nữ nhi của bản

vương không xứng với tên Thám Hoa lang đó?”

Lão Trầm âm thầm cười khổ, nghĩ thầm, ngài thích nói thế nào mà chẳng được,

nhưng vẫn nhắc nhở: “Việc này có liên quan đến sự ổn định căn cơ của hoàng

quyền Lý thị, Vương gia là một thành viên của Lý thị, lại rất được bệ hạ tin cậy,

có một số việc nghĩa bất dung từ a.”

Lý Trừng Hổ lại rơi vào trầm mặc.

Đợi một lúc, thấy ông ta vẫn chưa thể đưa ra quyết định, lão Trầm lại nói tiếp:

“Nương nương mặc dù không đồng ý với rất nhiều hành động của bệ hạ, nhưng

dù sao giữa hai người vẫn có con cái chung. Nương nương tuy rằng cũng không

tán thành với nhiều hành động của Vương gia, nhưng vẫn có thể chịu đựng

được một số thủ đoạn mà Vương gia làm sau lưng, lại còn có thể dành cho

Vương gia một sự tôn trọng và kính nể thích hợp, là bởi vì nương nương sợ ngài

sao?

Không phải, là bởi vì nương nương biết rõ thiên hạ Ân quốc này sớm muộn gì

cũng thuộc về con trai mình, biết rõ vị trí đó sớm muộn gì cũng là để cho con

trai mình ngồi. Nương nương biết rất rõ, điều mà Vương gia dốc hết tâm huyết

bảo vệ chính là tương lai của con trai mình, bà ấy làm sao có thể bất kình với

Vương gia? Nhưng nếu như hành vi của Vương gia đi lệch hướng, không nói

đến việc bệ hạ có thể bỏ qua cho Vương gia hay không, nương nương là nhất

định không cho phép có cát trong mắt.”

Nghe nói như vậy, gương mặt Lý Trừng Hổ căng cứng hỏi: “Ý của ngươi là,

điều mà nữ nhi của bản vương muốn, bản vương không thể cho được?”

Lão Trầm: “Trong ngoài gì đều không ổn, Vương gia muốn đối địch với người

trong thiên hạ sao? Có thể thắng được sao? Với Lâm Long, Vương gia là

thương nàng, hay là muốn hại nàng?”

Lý Trừng Hổ lại trở nên trầm mặc.

Lão Trầm lại nhẹ giọng nói: “Vì để duy trì quyền lực thế tập, Bệ hạ còn muốn

ủy khuất mình, hi sinh công chúa.”

Lý Trừng Hổ liếc nhìn lão ta, “Triều Dương vội vội vàng vàng đoạt nam nhân,

ủy khuất cái rắm!”

Lão Trầm tức thì vẻ mặt bối rối, biết rằng vị này đang cảm thấy ấm ức cho nữ

nhi của mình, có cảm giác tự lấy đá ghè chân mình.

Nhưng Lý Trừng Hổ rất nhanh lại cất một tiếng thở dài, “Tương La Sách quản

lý Hổ Phách hải xem như xứng chức, chuyện của Triêu Dương, bảo hắn tiếp tục

chấp hành đi.”

“Vâng.” Lão Trầm hơi khom người, hỏi thăm dò: “Còn Lâm Long thì sao?”

Lý Trừng Hổ hít sâu một hơi, nghẹn một hồi rồi mới chậm rãi thở ra, “Có lẽ

không bộc lộ thân phận của nó mới là cách bảo hộ nó lớn nhất. Còn việc tên kia

của Tĩnh Viễn thuyền hành ám sát Thám Hoa lang, kết quả điều tra thế nào

rồi?”

Lão Trầm: “Đang muốn báo cáo với Vương gia việc này. Tĩnh Viễn thuyền

hành cùng tổ chức sát thủ thần bí ‘Yên’ kia hẳn là có quan hệ phối hợp.”

Lý Trừng Hổ: “Không thể để Thám Hoa lang xảy ra chuyện, hãy xóa việc này

đi.”

Lão Trầm: “Việc này đúng là không dễ làm. Qua điều tra, Tĩnh Viễn thuyền

hành do rất nhiều người hợp tác với nhau làm chủ, mà phía sau lại có rất nhiều

liên quan với Lương gia của Thiên Lưu sơn.”

“Lấy danh nghĩa của ta bắt chuyện với Thiên Lưu sơn, bên đó chắc hẳn sẽ tham

gia giải quyết.”

“Vâng.”

Đúng vào lúc này, một chiếc chuông nhỏ trong phòng đinh đương vang lên, lão

Trầm lập tức bước nhanh ra ngoài.

Một lúc sau, lão ta bước nhanh trở lại, thần sắc khác thường, cấp báo: “Vương

gia, trong cung đã xảy ra chuyện, nương nương đang đại khai sát giới!”

Lý Trừng Hổ từ từ đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt đại biến, lão Trầm bô bô nói: “Bệ hạ sai người khẩn cấp báo tin, nói

rằng nương nương đã biết chuyện Thám Hoa lang đang ở Hổ Phách hải, đã

nhận thức được chuyến đi của Triêu Dương công chúa đến Hổ Phách hải có vấn

đề, liền thiết kế ra một tin tức từ Hổ Phách hải truyền đến, kết quả bị người chặn

lại thay đổi nội dung. Nương nương biết được tai mắt của mình bị người che

mắt, nổ trận lôi đình, sau khi tra rõ, đầu người lăn cuồn cuộn.”

Lý Trừng Hổ kinh ngạc, “Hoàng huynh đang nắm giữ rất tốt, tại sao lại đột

nhiên bị lộ chứ?”

“Là tin tức kèm trong báo cáo kinh doanh do Bích Hải Thuyền Hành truyền

đến. Ngài biết đó, Bích Hải Thuyền Hành là hoạt động kinh doanh trong tay

nương nương, thông tin kinh doanh qua lại quá thường xuyên, người khác cũng

không chú ý đến mấy thứ này, kết quả để lọt thông tin.”

“Tương La Sách làm ăn cái gì vậy chứ? Đã quản lý, tổ chức địa bàn lâu như

vậy, che mắt Bích Hải Thuyền Hành một đoạn thời gian cũng không che nổi

sao?”

“Vương gia, việc này thực sự không trách được Tương La Sách, căn cứ vào bản

báo cáo kinh doanh đó, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, một gã chấp sự của

Thuyền hành tình cờ phát hiện ra Nam béo của Đào Hoa cư đang làm bốc vác

trên bến tàu, liền tiện thể báo cáo việc này lên trên. Mấy người Đào Hoa cư

thường lang thang chung với nhau, nương nương vừa thấy tên Nam Trúc này ở

tại Hổ Phách hải, lập tức nghi ngờ Thám Hoa lang có thể cũng ở đó, rồi cũng

liên tưởng đến chuyện Triêu Dương công chúa đi Hổ Phách hải là có người cố ý

thiết kế. Vì vậy, nàng liền thiết kế một tin tức có liên quan tới Thám Hoa lang từ

Hổ Phách hải truyền về trong cung, sự thật lập tức bộc lộ, đã xác minh được suy

đoán của nương nương. Bệ hạ đã trốn tới Đại Nghiệp ty chơi cờ với Địa sư rồi,

dặn Vương gia cũng cần cẩn thận một chút.”

“Vậy còn không phải là vấn đề của Tương La Sách ư? Trong nhóm người Thám

Hoa lang, tên Nam béo đó dễ nhận biết như vậy, làm sao có thể không nhìn

thấy?”

“Vương gia, chuyện này có gì đó kỳ lạ, tai mắt của Tương La Sách không phát

hiện ra, tai mắt của bệ hạ cũng không phát hiện, nếu như tai mắt của Cẩm quốc

và Thiên Lưu sơn phát hiện được, nhất định sẽ thông báo cho chúng ta biết.

Theo lý thuyết, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, chỉ cần Thám Hoa lang

có một chút xíu qua lại với gã, Bích Hải Thuyền Hành không có khả năng kèm

tin tức này vào trong báo cáo kinh doanh để đưa vào cung. Có thể giấu giếm

được tai mắt của các bên, quả thực không đơn giản.

Đúng rồi, Vương gia, bởi nương nương lên tiếng, Đại Nghiệp ty đã nhanh

chóng phái người cùng đi tới can thiệp. Sợ rằng chuyện giữa Triêu Dương công

chúa và Thám Hoa lang phải thất bại.”

Lý Trừng Hổ sững sờ, cất tiếng lẩm bẩm, “Nếu thực sự là thiên ý, lão Trầm,

ngươi nói xem nếu như Chung Nhược Thần kia xảy ra tai nạn gì đó chết đi, thì

mọi việc có phải sẽ…”

Lão Trầm thở dài ngắt lời, nói: “Vương gia, thủ đoạn nhằm vào nương nương

lần này là đã có phần khinh người quá đáng, nương nương cực kỳ giận dữ, đã

đại khai sát giới, cha con Tương La Sách sẽ có nguy hiểm, rất có thể sẽ bị giết

gà dọa khỉ. Chúng ta phải thừa dịp người được nương nương phái đi còn chưa

kịp nắm rõ tình huống, bảo vệ bọn họ.”

Lý Trừng Hổ: “Không có gì ghê gớm, truyền tin cho cha con bọn họ, bảo bọn

họ trước tiên trốn đi. Ta sẽ nhanh chóng hết sức xử lý hậu quả.”

“Được.” Lão Trầm lập tức xách lên trường sam chạy ra ngoài.

Cất bước ra khỏi bàn, Lý Trừng Hổ quay đầu lại, nhìn chén canh đặt trên bàn,

đến gần đưa tay chạm vào, phát hiện canh đã nguội, ông ta nhẹ nhàng thở dài,

không còn lòng dạ xử lý công việc.

Không lâu sau, lão Trầm lại vội vã chạy đến, khẩn cấp báo nguy, “Vương gia,

không tốt rồi, nương nương phái thiếp thân nữ quan tới, tuyên triệu ngài vào

cung, nói là nương nương muốn gặp ngài. Người của chúng ta không ngăn

được, đang đi thẳng đến đây.”

“Nói là vào hậu cung trong đêm tối không hợp lễ nghi, bản vương cũng đang có

việc với Vương phi, người nào dám quấy nhiễu giết không tha. Có chuyện gì để

ngày mai nói.” Lý Trừng Hổ nói xong lời này liền bỏ chạy, không phải đi ra cửa

chính, mà là nhảy qua cửa sổ phía sau rời đi.

Ông ta vừa mới đi không bao lâu liền nhìn thấy mấy người mặc trang phục nữ

quan trong cung cường thế xông vào. Lão Trầm bất lực buông tay trước mặt bọn

họ.