Bán Tiên

Chương 1256: Mật báo (2)




Cô ta rất rõ ràng, bên trên duy trì thế lực lớn như vậy, cần phải tốn rất nhiều

tiền, ở mức độ nào đó mà nói cũng là đếm ngón tay sống qua ngày, số vật tư cần

thiết cho đại quân tu sĩ, thủ hạ của Lý Trừng Hổ, không phải chút tiền thuế triều

đình thu từ đám người phàm nghèo khổ đó có thể nuôi dưỡng được, nếu không

rộng rãi thu nạp tài nguyên của Tu hành giới là không thể duy trì.

Cha con Tương thị bọn họ có thể được giao quản lý nơi này là đã cho họ một lợi

ích thật lớn, cùng với đó là phải gánh đường kiếm tiền cho bên trên, bọn họ có

thể phát tài, nhưng không thể độc chiếm, cũng không dám độc chiếm, nếu

không chính là tìm chết.

“Chuyện tiền bạc dễ thương lượng, chuyện người mới khó làm. Không được, ta

phải tạm trốn một thời gian. Ngươi đi nói với công chúa và Thám Hoa lang, nói

là cha ta có việc gấp bảo ta đi làm, bữa tiệc tối nay sẽ bị hủy bỏ.”

Tương Hải Hoa thở vắn than dài, phía bên Thám Hoa lang thì dễ đuổi, mấu chốt

là chỗ công chúa, nàng ta có chút tùy hứng, và cũng không thể đắc tội nàng,

không dám đổi ý, chỉ có thể là trốn.

Phụ nhân mập mạp gật đầu, nhắc nhở thêm: “Các chủ, vấn đề là chỉ sợ công

chúa chủ động đi tìm Thám Hoa lang.”

“Đành phải lừa gạt được bao lâu thì kéo dài bấy lâu, ngươi thông báo cho hộ vệ

bên cạnh công chúa, nói là khả năng có người sẽ gây bất lợi cho công chúa, dặn

bọn họ trông chừng công chúa, tạm thời đừng để công chúa đi lung tung.”

“Được rồi, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.”

Nhận được tin hủy bỏ buổi tiệc tối nay, mặc dù có chút bất ngờ nhưng Dữu

Khánh không quá đặt nặng, tuy vậy, hắn vẫn hỏi một chút về khoản tiền của

Hoắc Lãng, dưới hắn có một đống người, và cũng có người theo dõi sát sao hộp

tiền của Hoắc Lãng, đó là đề nghị do hắn đưa ra, hắn tự nhiên biết rõ bên này đã

lấy được tiền.

Phụ nhân mập mạp chỉ nói một câu, chờ Các chủ trở về rồi nói tiếp.

Nếu là người ta có việc phải làm, Dữu Khánh cũng không có tư cách cưỡng ép,

hắn chỉ có thể kiên trì chờ đợi.

Ánh đèn rực rỡ dần tắt, sự ồn ào và náo nhiệt của toàn bộ kinh thành Ân quốc

cũng dần dần kết thúc.

Khi lão Trầm, tổng quản Vương phủ, vội vã đi tới cửa thư phòng thì đúng lúc

gặp Tôn Bình bưng canh nóng đến, lão ta liền thả chậm bước chân, kiềm chế

tâm tình cùng đi vào trong.

Bên trong phòng, Lý Trừng Hổ đang ngồi sau bàn xử lý một đống công vụ.

Tôn Bình đi tới trước bàn, cung kính nói: “Vương gia, chén canh này là do đích

thân Vương phi nấu cho ngài, mời ngài tranh thủ uống khi còn nóng.”

Lão Trầm cùng đi vào nghe vậy mỉm cười, lão ta biết rõ tất cả sự việc lớn nhỏ

trong Vương phủ, biết rằng người phụ nữ bên cạnh Vương phi này hầu hạ

Vương gia còn chú tâm hơn cả Vương phi, chỉ cần Vương gia ở tại vương phủ,

mỗi đêm đều sẽ có canh nóng dâng lên với danh nghĩa của Vương phi, coi như

đã rất tận lực giữ gìn tình cảm giữa Vương gia và Vương phi.

Lý Trừng Hổ ngước mắt nhìn chén canh trong khay, ông ta cũng biết rõ ràng,

nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đặt ở đó đi.”

Sau khi bỏ xuống khay xuống, Tôn Bình lại cung kính nói: “Vương gia, ngài

đừng có làm việc quá muộn, Vương phi nhắn ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được, bản vương biết rồi.” Lý Trừng Hổ cười gật đầu.

Đợi cho Tôn Bình lui ra, ông ta quay nhìn tổng quản của nhà mình, người đã ở

chung nhiều năm, có khi chỉ cần nhìn vẻ mặt hay là một ánh mắt là có thể nhận

ra được có chuyện hay không.

Lão Trầm lấy ra một tài liệu mật đã được kiểm tra, dâng lên, “Vương gia, phía

bên Tương La Sách gởi thư tới, ở chỗ Hổ Phách thôn, tâm huyết của ngài không

có uổng phí, người mà ngài chờ đợi nhiều năm cuối cùng đã xuất hiện. Đã tìm

được rồi.”

Vốn trời long đất lở cũng có thể không đổi sắc mặt, lúc này Đoan thân vương

lại giống như tâm tình rối loạn, ông ta nhấc tay chụp lấy tài liệu kia, rất nhanh

mở ra xem nội dung trong đó.

Nội dung trong thư khiến cho thần sắc ông ta thay đổi liên tục, hô hấp dồn dập,

càng xem càng không giữ được bình tĩnh, ngực phập phồng gấp gáp, cuối cùng

cau mày, hỏi: “Lâm Long, nhân viên của Đào Hoa cư, tại sao lại là hắn? Vương

phi chắc hẳn cũng biết hắn. Có chắc chắn hay không?”

Lão Trầm: “Chỗ chúng ta đều có thông tin đại khái tương ứng với các thành

viên của Đào Hoa cư. Sau khi nhận được bức mật tín này, ta lập tức lật xem hồ

sơ về Lâm Long này. Hắn vốn không có tên, chỉ có một cái tên gọi tương tự

‘Cẩu tử’. Gọi là ‘Trùng Nhi’ khi làm thư đồng cho một người tên là Hứa Phí.

Quen biết và gắn bó với A Sĩ Hành trên đường đi thi.

Theo ghi chép trong hồ sơ lưu trữ, khi Trùng Nhi vào Hứa gia làm thư đồng thì

độ tuổi khớp với tuổi của công chúa Hổ Phách tộc lúc thất lạc, hơn nữa ngoài

hình dạng tướng mạo, còn biết ‘Tẫn mẫu công’. Vương gia, những người Hổ

Phách tộc sống sót bị giam giữ mà biết ‘Tẫn mẫu công’, lúc đó ngài đã hạ lệnh

chém giết hết rồi.

Xem xét hết thảy các manh mối đó, chắc hẳn là nàng đã trở về. Bố cục của

Vương gia đã có hiệu quả, chắc hẳn không có sai.

Nàng lưu lạc bên ngoài nhiều năm, cũng đã phải chịu nhiều khổ cực, theo

những gì Hứa gia nói, khi nàng gia nhập vào Hứa gia thì gầy đến mức chì còn

da bọc xương, không thành hình người.”

Trong đôi mắt hổ của Lý Trừng Hổ đã ngập nước mắt, “Ta nhớ được trên đường

A Sĩ Hành vào kinh đi thi còn xảy ra một chuyện lớn, phải không?”

Sở dĩ ông ta nhớ rõ việc này là bởi vì nghe Thiết Diệu Thanh kể, hồi đó Thiết

Diệu Thanh sở dĩ quen biết Thám Hoa lang cũng là vì tình cờ gặp gỡ khi bọn

hắn lâm nạn.

Lão Trầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, suýt chút nữa đã mất

mạng. Quả thực có thể nói là phúc lớn mạng lớn, tìm được đường sống trong

chỗ chết. Nói đến việc này, nàng còn là được Thám Hoa lang cứu.”

Ngửa mặt lên trời chậm rãi nhắm mắt lại, Lý Trừng Hổ cất tiếng lẩm bẩm,

“Làm thư đồng hầu hạ người ta… Vốn luôn luôn là người khác hầu hạ nàng,

nàng làm sao lại có thể hầu hạ người khác chứ. Điều này là phải chịu đau khổ

đến cỡ nào a…”

Hai dòng nước mắt chợt lăn dài trên khuôn mặt, ông ta hít sâu một hơi, gằn từng

chữ một: “Điều tra kỹ càng xem có bị ngược đãi hay không. Nếu như có, diệt

tam tộc Hứa gia!”

Trong lời nói lộ ra sự sát phạt quyết đoán đầy khí thế máu tanh.

“Vâng.” Lão Trầm khom người nhận lệnh.

Lý Trừng Hổ lại mở mắt ra, “Chuẩn bị đi, lập tức lên đường đến Hổ Phách hải!”

Lão Trầm ngẩng đầu, không có đồng ý, trái lại khuyên can:

“Vương gia, ngài suy nghĩ kỹ lại đi, đêm hôm khuya khoắt không thuận tiện là

một chuyện, ngài đột nhiên rời kinh sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, e rằng sẽ

khiến mọi người kinh nghi, một khi bị người cố ý quan tâm phát hiện, điều này

chưa hẳn là chuyện tốt cho nàng. Nếu muốn đi, nên thu xếp tốt mọi chuyện

trong tay trước đã rồi hãy đi. Đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, không nên vội

vàng nhất thời. Ngoài ra, hiện nay điều quan trọng nhất chỉ sợ là cái này, Tương

La Sách khó thể quyết đoán, đang đợi Vương gia hồi đáp.”

Lão ta chỉ vào đoạn nội dung cuối cùng trên bản mật tín trong tay Lý Trừng Hổ,

đoạn này nói về việc Dữu Khánh và Trùng Nhi quàng quàng ôm ôm quan hệ

thân mật, sau đó Tương La Sách tạm dừng lại chuyện Triêu Dương công chúa,

hỏi thời điểm này có nên tiếp tục chuyện đó hay không.

Lý Trừng Hổ cúi đầu xem lại, lúc này mới ý thức được mình quá quan tâm nên

rối loạn, thực ra ẩn ý của Tương La Sách trong đoạn này đã được thể hiện rất rõ

ràng.

Nguyên nhân chính là vì đã hiểu được, nhìn chằm chằm vào đoạn nội dung Dữu

Khánh và Trùng Nhi quàng quàng ôm ôm nhau, tròng mắt của ông ta như muốn

rớt cả ra, gân xanh nhảy nhảy nổi rõ trên trán, quai hàm vặn vẹo, sắp nhe hết cả

răng ra, bộ dạng như muốn cắn người, thần sắc nổi giận không thể kiềm chế, lửa

giận như sắp nổ tung.