Dữu Khánh: “Ngày khác đi, hôm nay có không ít chuyện, cần phải xử lý chuyện
tên Hoắc Lãng kia, và tối nay còn có hẹn với Tương Hải Hoa.”
Trùng Nhi lộ vẻ nghi ngờ, thử hỏi: “Công tử, Tương Hải Hoa đó tại sao cứ
muốn hẹn hò với ngươi vậy? Không phải đã nhìn trúng ngươi rồi chứ?”
“Liên quan cái rắm gì đến ngươi. Tuổi còn trẻ mà cứ luôn nghĩ đến chuyện nam
nữ vớ vẩn, tương lai của ngươi chỉ vậy thôi hả?” Dữu Khánh cất lời răn dạy, sau
đó đi tới trước bản đồ, quay lại vấn đề chính, “Ngươi có thể xác định vị trí lối
vào mật đạo không?”
“Đây là bí mật mà chỉ có những người cấp cao của Hổ Phách tộc mới biết được,
các Hổ phách nữ đó cũng không biết rõ lắm vị trí chính xác, bọn họ cũng chỉ
nghe được từ những người già nói lại trước lúc lâm chung.” Trùng Nhi tìm cớ
bù đắp thiếu sót, sau đó cũng chúi người vào bản đồ chỉ tay nói: “Theo bọn họ
nói, đại khái nằm ở giữa ba hòn đảo san hô ở phía nam này, cần phải đích thân
tới hiện trường chậm rãi tìm kiếm mới được.”
Dữu Khánh do dự nói: “Vậy thì ngày mai đi. Ngày mai tìm một chiếc thuyền,
lấy cớ gì đó ra khơi chơi.”
Trên một con thuyền lớn neo đậu trên bến tàu bên bờ biển, chấp sự Hữu Lăng
La của Bích Hải Thuyền Hành vừa mới ra khỏi khoang thuyền, lại nhanh chóng
lùi trở lại, nấp bên cạnh một khung cửa sổ lén nhìn ra bên ngoài.
Một đám người đi theo quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy vị chấp sự này lén lén
lút lút giống như ăn trộm, không biết đang làm gì.
Có người quay lại, nhỏ giọng hỏi thăm, “Tiên sinh, ngài đây là?”
Hữu Lăng La bĩu môi hướng ra phía ngoài, “Trên bến tàu, tên mập mạp đang
khuân vác đồ đó, là chuyện gì vậy?”
Mập mạp? Người hỏi lập tức quay nhìn ra phía ngoài, vừa nhìn liền thấy được
Nam Trúc đang bận rộn lui tới khuân vác, thực sự là vóc người của gã quá dễ
nhận ra, gã quay đầu lại hỏi: “Tiên sinh, có vấn đề gì sao?”
Hữu Lăng La: “Đi tìm hiểu xem, hỏi xem tên mập mạp đó tại sao lại đến đây
làm việc.”
“Được.” Người này lập tức nhận lệnh rời đi.
Hữu Lăng La lại phất tay với đám người đang ở bên ngoài nhìn mình, ra hiệu
cho bọn họ có việc gì thì đi làm việc của mình đi.
Lúc này mọi người mới giải tán.
Sự việc cũng đơn giản, chẳng bao lâu sau người đi tìm hiểu thông tin kia đã trở
về, “Tiên sinh, tên mập mạp đó tự xưng là ‘Cao Sĩ Nghi’, tu sĩ cảnh giới Sơ
Huyền, hiện tại trong túi eo hẹp, nên mới nhận làm khuân vác cho Thuyền hành,
không phát hiện thấy có điều gì lạ thường.”
Hữu Lăng La cau mày, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói: “Ta mặc kệ hắn có
biểu hiện lạ thường gì hay không, không thể dùng người này, lập tức tìm lí do
đuổi việc đi, sau này đừng có thuê hắn nữa.”
Lão ta chẳng quan tâm nhiều như vậy, trước đây không biết sâu cạn đi dính
dáng với mấy người tên mập mạp này, cho nên đã tự làm hại mình, về sau mới
biết được là chọc giận hoàng hậu Yến Y, nếu không phải Thuyền hành nể tình
mình làm việc vất vả, có công lao lại không biết tình hình, lão ta còn không biết
mình sẽ phải gánh kết cục gì.
Đã có bài học lần trước, lão ta sao còn dám dính dáng đến mấy sư huynh đệ
Nam Trúc, trốn còn trốn không kịp chứ.
Vì vậy, Nam Trúc vừa mới bốc xếp xong một thuyền hàng liền bị người phụ
trách bến tàu gọi tới một bên, trực tiếp sa thải, trả ngay tại chỗ cho gã gấp rưỡi
tiền công.
Cầm lấy ngân phiếu, Nam Trúc nhìn những người khác vẫn làm việc bình
thường, không hiểu được, hỏi: “Vì sao đuổi việc ta? Ta có tu vi Huyền cấp, làm
việc tốt hơn hẳn mấy tên Võ cấp đó a.”
Người phụ trách: “Ngươi nhìn lại chính mình đi, rồi nhìn xem tư thái của những
người khác, ngươi cảm thấy ngươi giống với những người làm việc khuân vác
tại bến tàu sao? Nhìn bản mặt của ngươi đảo qua đảo lại trên bến tàu thực sự là
chướng mắt, ta nhịn cho tới hôm nay thực sự là nhịn không được nữa rồi. Tôn
giá còn là đi tìm công việc khác tốt hơn đi.”
Cái gì? Nam Trúc kinh ngạc sửng sốt, thực sự là bởi vì nguyên nhân này ư? Đó
chẳng phải là nhục nhã người ta sao? Gã tức giận không thể kìm được, ngay tại
chỗ tranh cãi với người ta, nhưng cũng chỉ có thể làm ầm ĩ mấy câu, gã vẫn biết
một chút về thế lực của Bích Hải Thuyền Hành, gã cũng không thể đắc tội, làm
quá mức chính là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cuối cùng gã
chỉ có thể phất tay áo bỏ đi trong sự tức giận và xấu hổ.
Nhìn thấy bóng dáng gã biến mất, Hữu Lăng La thở phào nhẹ nhõm bước ra
khoang thuyền, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lão ta lại quay vào bên trong,
ngồi vào bàn, nhấc bút viết mật tín, lựa chọn tình huống phát hiện Nam Trúc để
báo cáo.
Bên trong Hổ Phách hải tiền trang, Hoắc Lãng vừa đi ra khỏi phòng vừa trò
chuyện vui vẻ với chưởng quỹ tiền trang ở đây, trên tay mang theo một cái hộp.
Chưởng quỹ tiền tranh đích thân đưa tiễn y đến cửa vào, tận mắt nhìn thấy Hoắc
Lãng lên xe rời đi mới quay đầu đi vào, rõ ràng là tiếp đãi khách hàng lớn rất
trọng hậu.
Bên trong xe, Hồng Cơ hỏi: “Bao nhiêu?”
Hoắc Lãng ném hộp tiền cho cô ta, “Thế chấp nhiều thứ như vậy, gom góp ba
chục cũng không thành vấn đề. Tình hình bên ngoài thế nào?”
Hồng Cơ đáp: “Quả thực là có người đang theo dõi chúng ta, hẳn là đồng bọn
của Chu Xá Linh.”
Hoắc Lãng bĩu bĩu môi về chiếc hộp chứa ngân phiếu, “Ổn thỏa một chút, thả
tin tức thế chấp vay tiền ra đi.”
“Vâng.” Hồng Cơ đáp lời, sau đó mở hộp ra, bộc lộ một đống ngân phiếu, cô ta
đích thân kiểm kê lại một lần.
Bên trong Tri Hải các, Tương Hải Hoa ngồi ở trong phòng của Lý Triêu Dương,
mặt mỉm cười, cũng có thể nói là miễn cưỡng vui cười, nhìn Lý Triêu Dương
thay hết bộ quần áo này đến bộ y phục khác.
Ở trong phòng, thay xong một bộ quần áo hoa lệ, Lý Triêu Dương lại mở cửa
nhảy ra, xoay vòng vòng dò hỏi, “Bộ này thế nào?”
Nàng ta đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay với Thám Hoa lang, rõ ràng là rất
chú ý cẩn thận trang điểm.
Tương Hải Hoa gật đầu, “Rất đẹp, rất đẹp! Công chúa có sẵn nền tảng, mặc cái
gì cũng đẹp.”
Miệng nói vậy nhưng trong lòng đang âm thầm cười khổ, không thể thay đổi
quyết định của phụ thân, nên cô ta có phần không biết phải ăn nói với Lý Triêu
Dương như thế nào.
“Thám Hoa lang có thể thích kiểu hoa lệ như thế này không?” Lý Triêu Dương
xoay chuyển mấy vòng trước gương, sau đó lại xách váy chạy vào trong phòng,
thay đổi một bộ khác.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, một lát sau, hộ vệ tùy tùng của công chúa đi vào
thông báo, có người tìm Tương Hải Hoa.
Tương Hải Hoa đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài là vị phụ nhân mập mạp trắng
trẻo kia.
Hai người đi đến một bên, phụ nhân mập mạp nhỏ giọng thông báo, “Hoắc
Lãng dùng bến tàu và một số sản nghiệp của Tĩnh Viễn thuyền hành ở đây làm
thế chấp để vay tiền trang ba tỷ, kỳ hạn trả nợ là ba tháng.”
Tương Hải Hoa hừ một tiếng, “Xem ra trong lòng y thực sự có quỷ.”
Phụ nhân mập mạp nói: “Chính y cũng đang rải ra tin tức mình thế chấp vay
tiền, không biết đang làm trò quỷ gì.”
Tương Hải Hoa: “Bất kể y làm trò gì, tiền vừa vào tay, lập tức nói phái bên Ngũ
Đỉnh sơn tống Chu Xá Linh về tông môn đi. Ta trái lại muốn nhìn xem phía sau
Hoắc Lãng đến cùng là trò trống gì.”