Mỗi người lại lần nữa quay đầu nhìn nàng chằm chằm.
Cái kiểu lúc thế này lúc thế kia này có phần không giống phong cách của Trùng
Nhi, điều này đã lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Dữu
Khánh, hắn đã sớm phát hiện thấy nàng có chút khác thường kể từ khi đến nơi
đây, hiện tại rốt cuộc đã chịu đưa ra đáp án rồi sao?
Mọi người đều lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp, nhưng một hồi lâu vẫn
không thấy nàng mở miệng.
Đã bị kích thích sự tò mò, Dữu Khánh không chờ được nữa, thúc giục: “Ngươi
nói đi.”
Trùng Nhi nhìn chăm chú về phía Bách Lý Tâm, hơi lộ vẻ do dự.
Bách Lý Tâm lập tức hiểu được, thì ra là đáp án này không thể để cho người
ngoài như mình được nghe.
Nàng lập tức đứng dậy tránh đi, ra ngoài đóng cửa lại dựa vào tường chờ đợi,
trong lòng ít nhiều có chút nghi hoặc, mình đã biết quá nhiều bí mật về những
chuyện mấy người này đang làm, còn có điều gì là mình không thể nghe sao?
Ở trong phòng, Dữu Khánh lại thúc giục lần nữa, “Bây giờ đã có thể nói được
chưa?”
Trùng Nhi cố lấy can đảm nói: “Việc giúp đỡ những Hổ phách nữ đó thoát khốn
kỳ thực là ý của sư phụ ta. Khi rời khỏi U Giác phụ, ông ấy đã cố ý dặn dò ta.”
“Tiểu sư thúc?” Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đồng thanh thốt lên, bọn hắn
đều rất kinh ngạc.
Trùng Nhi gật đầu lia lịa, biểu thị đúng là như vậy.
Dữu Khánh nghi ngờ hỏi: “Tiểu sư thúc cứu những Hổ phách nữ đó làm gì?”
Trùng Nhi lắc đầu: “Không biết.”
Mục Ngạo Thiết: “Sư thúc dặn ngươi đi cứu những Hổ phách nữ đó một mình
ư?”
Trùng Nhi lại lắc đầu, “Thực ra là nói các huynh đi cứu, bảo ta chuyển lời cho
các huynh, tìm cơ hội giúp đỡ những Hổ phách nữ đó thoát khỏi khốn cảnh.”
Dữu Khánh lập tức mở miệng mắng, “Đánh rắm, bảo chúng ta cứu vì sao không
nói cho chúng ta, còn cần nhờ ngươi chuyển lời ư?”
Đã có những lời của sư phụ chống lưng, Trùng Nhi không sợ chút nào, “Ta cũng
không biết vì sao sư phụ phải làm như vậy, lúc đó ông ấy nói với ta, đây là
thưởng cho các ngươi một cơ hội cứu người tích đức, dặn ta nói với các huynh,
nếu dám từ chối, hoặc là đánh gãy chân các huynh, hoặc là để các huynh khỏa
thân bơi trong sông tại U Giác phụ, các huynh được quyền lựa chọn.”
Hai người Dữu, Mục đều nghẹn lời. Đúng là không phải nói, giọng điệu này quả
thực là của tiểu sư thúc, khiến bọn hắn im miệng.
Nhưng Dữu Khánh vẫn còn hoài nghi, “Nếu đã là ông ấy dặn ngươi nói cho
chúng ta biết, vậy vì sao ngươi không nói sớm, mà phải chờ tới khi chúng ta từ
chối mới nói ra?”
Vấn đề này không làm khó được Trùng Nhi, nàng lắc đầu đáp: “Không biết, dù
sao sư phụ ta dặn dò như thế. Các huynh không từ chối thì không nhắc tới ông
ấy, và cả chuyện cải trang làm nữ đi Hổ Phách thôn cũng là sư phụ dặn dò ta
làm.”
Một câu hỏi, ba không biết, có vấn đề gì cứ đẩy hết cho sư phụ, chỉ cần có sư
phụ gánh, việc này liền rất dễ ứng phó.
Hai người Dữu, Mục quay mặt nhìn nhau, lúc trước luôn cảm thấy việc Trùng
Nhi tích cực muốn giả nữ đến Hổ Phách thôn rất khả nghi, loay hoay nửa ngày
thì ra là tiểu sư thúc ở sau lưng giở trò quỷ.
Hai người đều có cảm giác bất chợt hiểu ra, không chút nào nghi ngờ Trùng Nhi
đang nói dối, thứ nhất là trong ấn tượng của bọn hắn, Trùng Nhi không phải là
loại người bịa đặt nói dối, huống chi còn là nói dối về một chuyện lớn như vậy,
thứ hai là kiểu nói dối này không thể nào qua mặt được, về sau chỉ cần gặp mặt
tiểu sư thúc là lộ tẩy ngay.
Mục Ngạo Thiết đầu óc mờ mịt, không hiểu ra sao, “Lão Thập Ngũ, ngươi nói
thử xem, tiểu sư thúc đang làm trò gì vậy?”
Dữu Khánh vuốt vuốt chút ria mép của mình, “Quỷ mới biết rõ ông ấy đang
chơi trò gì, nhưng lần này trước khi xuất phát, ta đã cảm thấy ông ấy không
thích hợp. Ông ấy vậy mà lại biết được một số bí mật trong của những người
cấp cao trong Hổ Phách tộc, hơn nữa còn muốn chúng ta mang Trùng Nhi cùng
đi theo.”
Nói đến đây, hắn càng thêm cảm thấy nghi hoặc, theo bản năng quay đầu lại
nhìn Trùng Nhi, hắn nhớ tiểu sư thúc từng dặn bọn hắn giấu giếm Trùng Nhi
chuyện sẽ đến Hổ Phách hải, dặn đừng cho Trùng Nhi biết trước khi đến Hổ
Phách hải, tại sao còn âm thầm dặn dò Trùng Nhi phải làm gì tại Hổ Phách hải,
sự sắp xếp này tại sao lại mâu thuẫn như vậy?
Nghĩ đến đây, hắn hỏi lại Trùng Nhi, “Sư phụ ngươi còn dặn dò ngươi điều gì?”
Trùng Nhi lắc đầu, định nói không còn gì nữa, nhưng khi lời đã đến trên môi thì
chuyển thành, “Khi chưa gặp chuyện, sư phụ không cho nói.”
Nàng lưu lại cho mình một chút chỗ trống để quay đầu, lỡ như lại xảy ra chuyện
thì phải làm sao, lỡ như về sau lại cần lấy sư phụ ra chống lưng thì sao bây giờ,
không thể tự cắt đường lui.
“Hừ!” Dữu Khánh vừa nghe nói vậy liền nổi cáu, hai tay áo xắn lên, bộ dáng
giống như chuẩn bị đánh nàng một trận.
“Thôi được rồi, có thách hắn cũng không dám lợi dụng danh nghĩa sư phụ hắn
để lừa gạt.” Mục Ngạo Thiết đưa tay kéo một cái, ra hiệu cho Dữu Khánh bỏ
qua.
Thực sự là không dễ dàng trêu chọc tới tiểu sư thúc, khi muốn trừng trị bọn hắn,
muốn phân rõ lí lẽ thì phân rõ lí lẽ, không muốn nói lý thì không nói lý, không
thể đánh được người ta, bối phận của người ta đặt tại đó, khi giở trò vô sỉ thì chỉ
có hơn chứ không kém bọn hắn.
Khoản tiền kiếm được sau khi ra khỏi Tiểu Vân gian bị tiểu sư thúc lấy đi một
khoản lớn, y còn có thể lén lấy bản nháp luyện thư pháp của Dữu Khánh ở Linh
Lung quan ra bán kiếm tiền, người như vậy, giới hạn đạo đức thực sự thấp,
trưởng bối như vậy không đánh giá cũng được.
Dữu Khánh hừ hừ hai tiếng, rồi cũng đành phải bỏ qua, nhưng vẫn nhấc chân
cho Trùng Nhi một cước vào mông, để nhấn mạnh rằng mình mới là chưởng
môn Linh Lung quan, sẽ không e sợ uy nghiêm của bất kỳ ai.
Trùng Nhi xoa mông đứng sang một bên, còn len lén bĩu môi như muốn nói
ngươi có thể làm khó được ta ư.
Đã có dặn dò, Mục Ngạo Thiết không thể không đối mặt với hiện thực, đoán
rằng tiểu sư thúc làm như vậy nhất định phải có lí do, y liền hỏi Dữu Khánh,
“Làm sao cứu được những Hổ phách nữ đó?”
Dữu Khánh: “Còn cảm thấy chưa đủ nhiều chuyện sao? Dù sao cũng phải biết
phân biệt chuyện nặng chuyện nhẹ. Nếu tiểu sư thúc đã không đưa ra yêu cầu
gì, đó có nghĩa là để cho chúng ta nhìn tình mà làm. Trước tiên, hãy giải quyết
vấn đề trong tay đã. Chuyện Hổ phách nữ thì khi có cơ hội rồi tính tiếp.”
Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Trùng Nhi. Với việc này,
Trùng Nhi cũng không có ý kiến gì cưỡng ép, nàng cũng sẽ không vì tộc nhân
của mình mà bất chấp tính mạng mọi người nơi đây.
Trùng Nhi ngược lại thể hiện sự tích cực, nói: “Vậy thì trước tiên để ta đi tìm
mật đạo dưới biển thông tới cung thành đi.”