Bán Tiên

Chương 1252: Muốn giúp thì giúp đi (2)




“Lên lầu, rẽ phải, đi nhanh tới cuối rẽ phải xuống lầu, cầm theo tờ giấy mang đi,

sư phụ.”

Ở trong Tri Hải các, Trùng Nhi đi tới địa điểm gặp mặt nhưng không thấy sư

phụ đâu, ngược lại nhìn thấy một tờ giấy, bên trên là chữ viết màu đỏ, không

biết viết bằng cái gì, nàng nhìn quanh một vòng rồi làm theo.

Một mạch chạy đến địa điểm chỉ định viết trên giấy, vẫn không thấy sư phụ đâu,

lại nhìn thấy một tờ giấy khác, trên tờ giấy này viết: “Đi thẳng lên hai tầng, rẽ

phải đi đến cuối, rồi xuống ba tầng, đi nhanh lên một chút.”

Nàng không biết sư phụ đang làm trò quỷ gì, tiếp tục chấp hành theo.

Cứ như vậy, sau khi thu thập năm tờ giấy trên đường đi, nàng mới nhìn thấy sư

phụ đang đứng bên cửa sổ ở một góc hành lang.

Trên đường đi nàng còn hoài nghi không biết có phải mình lầm hay không, đến

khi nhìn thấy đích thân sư phụ, nàng mới hoàn toàn yên tâm, lễ là phải làm,

trước tiên hành lễ bái kiến, sau đó mở mấy tờ giấy ra, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ,

mấy thứ này là thế nào?”

Tiểu sư thúc cười bình thản, mỉm cười nói: “Con bị người theo dõi, không cắt

đuôi được người ta, chúng ta làm sao gặp mặt được? Hủy mấy thứ này đi.”

“A!” Trùng Nhi thất kinh, vội vàng nhìn xung quanh.

“Yên tâm, đã cắt đuôi được rồi. Còn con, ban ngày ban mặt lại hẹn gặp ta, có

chuyện gì sao?”

Trùng Nhi kinh nghi bất định, không biết sư phụ làm sao biết được có người

đang theo dõi, đứng ở đây làm thế nào xác định được đã cắt đuôi người ta, dù

vậy, nàng vẫn tuân lệnh thi pháp chà xát mấy tờ giấy thành bột mịn rồi thổi bay

ra ngoài cửa sổ, sau đó mới chột dạ trả lời: “Đến đây báo cáo với sư phụ, hôm

nay con đã đến Hổ Phách thôn rồi, đã tuân theo ý sư phụ, cải trang làm nữ

nhân.”

Tiểu sư thúc à một tiếng, “Có tìm được tin tức hữu dụng không?”

Trùng Nhi gật đầu, “Đã tìm được rồi, đặc biệt tới báo cho sư phụ biết.”

Tiểu sư thúc xòe chiết phiến ra nhẹ nhàng lay động, cười mỉm nói: “Ta đã nói

không cần báo cho ta, nói cho lão Thập Ngũ là được rồi. Người làm việc là hắn,

hắn sẽ xem xét tình hình để làm việc.”

“A, vâng.” Trùng Nhi lại gật đầu, sau đó có vẻ do dự muốn nói gì đó.

Tiểu sư thúc liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh xoay người nói: “Nếu không còn

chuyện gì khác, ta đi đây.”

“Sư phụ…” Trùng Nhi bỗng nhiên gọi lại.

Đang chuẩn bị bước lên lầu, tiểu sư thúc dừng bước lại quay lưng về phía nàng,

chậm rãi phe phẩy cây quạt, “Có việc gì?”

Trùng Nhi mặt đầy do dự và bối rối, nhưng mà vì tộc nhân, nàng vẫn cố gắng

lấy can đảm nói ra, “Sư phụ, ta cảm thấy những Hổ phách nữ tại Hổ Phách thôn

thật đáng thương.”

Tiểu sư thúc vẫn không quay đầu lại, “Vậy thì thế nào?”

“Người ta đã giúp chúng ta, ta cũng muốn giúp bọn họ thoát khốn.” Trùng Nhi

yếu ớt cúi đầu.

Tiểu sư thúc tùy ý nói: “Muốn giúp thì giúp đi.”

“Hả…” Trùng Nhi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi, không ngờ sư

phụ lại dễ nói chuyện như vậy, do dự nói: “Con không biết phải giúp thế nào,

nên đến đây xin sư phụ chỉ giáo.”

Nàng thực sự không có bao nhiêu kinh nghiệm giang hồ, đặc biệt là chuyện lớn

như vậy, liên quan tới những nhân vật không tầm thường, hoàn toàn không biết

phải bắt đầu từ đâu.

“Thỉnh giáo ta làm gì? Mấy vị sư huynh đó của con cũng không phải chỉ để

trưng bày, nhất là lão Thập Ngũ. Bọn hắn đã trải qua nhiều chuyện lớn, cũng

không chỉ một hai lần làm ra chuyện động trời, đối với loại chuyện này bọn hắn

đều rất có kinh nghiệm. Chỉ là một việc nhỏ như vậy còn không cần ta phải ra

tay. Bên cạnh con đã có sẵn nhân thủ, con cũng không thể hầu hạ không công

cho bọn hắn, có việc gì cứ việc yêu cầu bọn hắn làm là được.”

Y nói rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Trùng Nhi lại rịn mồ hôi, hơi chu miệng

lẩm bẩm: “Lúc trước mới nói với Thập Ngũ sư huynh rồi, hắn không chịu

giúp…”

Rồi sau đó lầm bầm kể lại đại khái câu chuyện.

Nhưng mà sư phụ của nàng trả lời vẫn rất ung dung, “Việc này đơn giản, con cứ

nói là ý của ta, là ta đã dặn dò con trước lúc rời U Giác phụ, chuyện con cải

trang làm nữ đi tìm hiểu tin tức cũng có thể đẩy cho ta, cứ nói rằng đều là ta dặn

dò con trước khi rời U Giác phụ. Nhân tiện cũng cảnh cáo bọn hắn, cứ nói như

ta nói, thưởng cho bọn hắn một cơ hội cứu người tích đức, nếu dám từ chối,

hoặc là bị đánh gãy chân, hoặc là bọn hắn khỏa thân bơi trong sông U Giác phụ.

Bọn hắn được quyền lựa chọn.”

Nghe vậy, hai mắt Trùng Nhi sáng lên, vâng vâng dạ dạ gật đầu lia lịa, nàng

biết, không rõ sư phụ mình có tà môn gì, chỉ biết mấy sư huynh đều rất sợ sư

phụ của nàng, chỉ cần lấy sư phụ ra, ngay cả Thập Ngũ sư huynh cứng đầu cũng

không dám không theo.

Trong đầu nàng còn hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, có vẻ để cho Thập Ngũ sư

huynh khỏa thân bơi sông cũng rất thú vị.

Nhưng rất nhanh nàng lại dẹp mớ ý nghĩ rối loạn đó ra ngoài, đương nhiên cứu

người vẫn là quan trọng nhất.

Nàng vẫn còn rất khó hiểu, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Sư phụ, nếu

ngài đã tới đây, vì sao không gặp mặt các sư huynh, có chuyện gì dặn dò trực

tiếp không phải càng tiện hơn sao?”

Tiểu sư thúc xì một tiếng, “Ngươi cho rằng lão Thập Ngũ là thứ gì tốt hay sao?

Ta nhìn hắn lớn lên từ khi còn mặc tã, với đức tính của hắn, nếu ta dám lộ mặt,

hắn liền dám giày vò ta. Trùng Nhi, vị sư huynh đó của con trêu chọc tới người

quá lợi hại, chỉ cần ta lộ diện, ta sẽ rất khó chạy thoát khỏi tầm mắt bọn họ. Hắn

da dày thịt béo, chịu đựng được giày vò. Ta thì chịu không nổi. Nói chung,

không thể gom hết trứng gà vào trong một rổ, vẫn nên ngoài sáng trong tối phối

hợp với nhau mới thích hợp.”

Trùng Nhi nghe vậy liền hiểu, lần nữa vâng dạ gật đầu.

“Về đi.” Tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười cười phe phẩy quạt

bước chân đi lên lầu.

Trùng Nhi chắp tay cung kính đưa tiễn. Nhìn theo bóng lưng tiêu sái của sư phụ

rời đi, nghĩ đến việc sư phụ luôn luôn đối xử với mình rất tốt, trong lòng nàng

cảm thấy ấm áp. Đó là một loại cảm giác hạnh phúc, giúp nàng tràn đầy lực

lượng và có cảm giác an toàn. Nàng vốn cảm thấy mình không có kinh nghiệm

và cũng không biết gì, rất thấp thỏm khi làm việc, nhưng bây giờ nàng đột nhiên

cảm thấy mình không sợ bất cứ điều gì nữa.

Sau đó nàng cũng vui vẻ mà rời đi…

“Cái gì? Đã bị mất dấu? Mấy người các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Có nhiều

người như vậy cho các ngươi điều động, vậy mà có thể để mất dấu một thanh

niên không đầu óc như vậy sao?”

Tại một góc hẻo lánh bên trong Tri Hải các, gã thủ lĩnh truy tung đối diện với

mấy tên thủ hạ làm nhiệm vụ theo dõi Trùng Nhi, không thể kìm được cơn giận.

May mà đã xác nhận được lai lịch của đối tượng cần theo dõi, nếu không, theo

như lời Tương La Sách nói lúc trước, nếu để mất dấu mục tiêu, bọn họ sẽ phải

gánh chịu hậu quả thế nào?

Đó không phải là lời nói đùa, đảo chủ sẽ không nói đùa kiểu như vậy, chỉ nghĩ

thôi gã đã thấy rợn cả người.

Mấy người đứng thành một hàng cũng rất xấu hổ, có một người trong đó cất lời

giải thích: “Không biết chuyện gì xảy ra, hắn cứ đi lang thang chỗ này chỗ kia,

dường như chỉ là đi dạo loanh quanh không có mục, nhưng mà rất trùng hợp,

những điểm theo dõi chúng ta bố trí trước dựa theo hướng đi của hắn luôn luôn

bị sai lầm, hắn luôn có thể đúng lúc tránh khỏi điểm bố trí của chúng ta, luôn

luồn qua được chỗ trống giữa chúng ta, chúng ta khẩn cấp điều động nhân thủ

lấp chỗ trống nhưng không kịp, bị hắn làm cho luống cuống chân tay, chúng ta

rối loạn, nên để mất dấu hắn.”

Thủ lĩnh truy tung cả giận nói: “Các ngươi đừng có tìm cớ biện hộ cho sự kém

cỏi của mình. Hắn không thể một mực đoán trước được tất cả các dự tính của

các ngươi? Tất cả các bố trí đều được đưa ra ngay lúc đó, cho dù trong chúng ta

có nội gián mật báo cũng không kịp. Một đám ngu xuẩn!”

Vào lúc này, lại có người chạy tới, khẩn cấp báo cáo: “Mục tiêu đã xuất hiện lại

rồi.”

Truy tung đầu lĩnh lập tức nghiến răng mắng: “Còn ngây ra đó làm gì, không

nhanh đi bố trí nhân thủ theo dõi đi!”

“Vâng.” Một đám người lập tức giải tán.

Trùng Nhi khoan khoái thoải mái dạo bước trong vui vẻ, thỉnh thoảng còn tung

tăng nhảy những bước nhỏ, đôi khi lại ngâm nga một vài làn điệu cùng tiếng

cười hừ hừ nho nhỏ, khi gặp các cửa hàng bên trong hấp dẫn thì còn vào dạo

xem một chút, trong túi không có tiền, hôm nay cơ bản đã tiêu hết, chỉ nhìn xem

không mua cũng không gây trở ngại tâm trạng vui vẻ của nàng.

Sau một hồi loanh quanh đi dạo, nàng cũng không dám rời khỏi mấy người Dữu

Khánh quá lâu, lo lắng bên bọn hắn xảy ra chuyện, cho nên quay trở về.

Trở lại trong phòng, mấy người Dữu Khánh đang chụm lại một chỗ nhìn xem

bản đồ Hổ Phách hải, đồng thời xem các thông tin do nhóm người Tam tiên bảo

tìm hiểu được.

Nghe tiếng mở cửa đóng cửa, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn, thấy là nàng, thuận

miệng hỏi, “Bị thế giới phồn hoa làm lóa mắt rồi phải không, đi lang thang ở

đâu vậy?”

Trùng Nhi chắp tay sau lưng bước đến, vẻ mặt đắc ý nói: “Không lang thang

đâu cả, chỉ là tùy tiện đi một vòng, để xem có thể nghĩ ra biện pháp nào cứu

người hay không.”

Mấy người lập tức đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, phát hiện thấy

tên này điên rồi, vậy mà lại định một mình đi cứu người, đây không phải là đi

tìm chết sao?

Dữu Khánh không vui hừ một tiếng, “Rồi ngươi có nghĩ ra biện pháp nào hay

chưa?”

Trùng Nhi lắc đầu dứt khoát, “Chưa.”

Dữu Khánh khịt mũi một tiếng mỉa mai, vừa mới quay đầu lại tiếp tục xem

thông tin thu thập trên tay, chợt nghe tiếng Trùng Nhi cất lên: “Cho nên ta quyết

định nghe lời công tử, nói cho công tử biết sự thật.”