Bán Tiên

Chương 1251: Muốn giúp thì giúp đi (1)




Cung thành Hải đô, tại một vị trí góc tường đối diện với Hổ Phách thôn, Tương

La Sách đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn Hổ Phách thôn, nhìn qua có vẻ

bình tĩnh, thực ra trong lòng không bình tĩnh chút nào, lão ta không còn tâm tình

chơi đùa với sở thích của mình, mà chỉ đứng ngây người tại trong một góc này.

Thông tin lão ta chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng tới, đầu lĩnh phụ trách truy tung

lướt đến, hạ xuống bên cạnh lão ta, chắp tay hành lễ, “Đảo chủ.”

Tương La Sách đơn giản, rõ ràng nói: “Báo cáo đi.”

Đầu lĩnh truy tung đáp:

“Sau khi rời khỏi nơi này, mục tiêu hành động kín đáo, đi theo con đường hẻo

lánh nhằm che giấu hành tung, sau đó trốn vào trong biển rời đi. Theo đường

thủy đi đến ‘Vọng hải lâu’ nơi bờ biển phía Tây. Sau khi trồi lên mặt nước, mục

tiêu nhảy vào một phòng ăn riêng hướng ra biển. Khi chúng ta xác định được

tình hình trong nhà hàng thì phát hiện mục tiêu đã biến mất.”

“Đã biến mất?” Đang chăm chú lắng nghe, Tương La Sách nghi hoặc, chậm rãi

quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ, “Ta đã nói rồi, để mất dấu mục tiêu thì

phải thế nào?”

Đầu lĩnh truy tung sợ hãi đáp: “Đảo chủ bớt giận, chuyện này có nguyên nhân,

chúng ta hoài nghi mục tiêu vẫn chưa biến mất, chỉ là đã dịch dung thành người

khác, chúng ta cũng đã khóa chặt mục tiêu, nhưng tình huống có chút quỷ dị,

thực sự rất khó hiểu, cho nên đặc biệt tới đây thỉnh sự sáng suốt của đảo chủ.”

“Quỷ dị?” Tương La Sách nghi hoặc, “Quỷ dị như thế nào?”

Đầu lĩnh truy tung nói: “Sau khi phát hiện mục tiêu tiến vào phòng ăn riêng đó,

chúng ta trước tiên can thiệp vào ‘Vọng hải lâu’. Lúc đó, mục tiêu vẫn chưa ra

khỏi phòng ăn riêng, nhân viên phục vụ phòng ăn đó cũng có thể chứng minh

điều này. Sau đó chúng ta đã xác nhận được lai lịch của thực khách trong căn

phòng đó, không phải ai khác, chính là nhóm người vị Thám Hoa lang nổi danh

khắp thiên hạ kia.”

“Thám Hoa lang?” Tương La Sách sửng sốt, hiển nhiên rất bất ngờ, tại sao lại

liên lụy tới người này.

“Vâng, chính là người được xưng là tài tử đệ nhất thiên hạ đó.”

“Nói tiếp đi.”

“Vâng. Chúng ta đã nhiều lần xác nhận với nhà hàng, nhóm người Thám Hoa

lang gồm hơn mười người đặt hai phòng riêng liền nhau. Khi bọn hắn ra vào

đều không có nữ tử xinh đẹp đó, điều này giải thích cho lí do vì sao không thấy

mục tiêu ra khỏi phòng ăn riêng. Ngoài ra, căn cứ vào thời gian nhóm người

Thám Hoa lang vào nhà hàng rồi rời đi, trùng hợp với thời gian mục tiêu tới Hổ

Phách thôn hành động.”

“Ý của ngươi là nói, nhóm người Thám Hoa lang cố ý yểm trợ cho mục tiêu?”

“Đúng vậy, đây là phán đoán của chúng ta. Mục tiêu không thể đột nhiên biến

mất. Sau khi chúng ta kiểm tra và loại trừ tất cả các loại khả năng trong toàn bộ

‘Vọng hải lâu’, cuối cùng hoài nghi mục tiêu là do một người nào đó trong

nhóm người Thám Hoa cải trang. Trên đường bọn hắn trở về Tri Hải các, người

của chúng ta đã nhiều lần đi ngược lại đối mặt với bọn hắn, khi quan sát ở gần,

chúng ta thực sự phát hiện thấy một người trông tương tự như mục tiêu, nhưng

rất quái lạ, đó lại là một nam nhân.”

“Nam nhân?”

“Đúng vậy, hơn nữa đó còn là một nam nhân có dung mạo rất dễ nhìn, chính là

vị người làm tuấn tú của Đào Hoa cư. Vì thế, vừa rồi ta đã cố ý đến Hổ Phách

thôn một chuyến, tìm hai người lúc trước kiểm tra giới tính của mục tiêu. Cả hai

đều khẳng định rằng mục tiêu được kiểm tra lúc trước chắc chắn là nữ nhân, cả

hai đều có thi pháp kiểm tra thân thể, đều cam đoan tuyệt đối không sai.

Dựa theo đặc điểm hình dạng nữ tính của mục tiêu mà họ cung cấp, đem so

sánh với đối tượng bị tình nghi, một tình huống kỳ lạ xảy ra, rõ ràng đã khóa

chặt được mục tiêu, nhưng hình như lại xuất hiện sai lầm, đối tượng tình nghi

không có lỗ đeo khuyên tai, và lại có trái táo cổ. Tại trên đường đi, thừa dịp qua

chỗ đông người, chúng ta còn cố ý dàn cảnh va chạm với đối tượng, lợi dụng cơ

hội đó để kiểm tra đặc thù giới tính của đối tượng. Tóm lại, mục tiêu đến Hổ

Phách thôn khẳng định là nữ nhân, còn đối tượng tình nghi khẳng định là nam

nhân. Trong lúc nhất thời, chúng ta cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.”

Tương La Sách vẻ mặt thất thần, lẩm bẩm nói: “Tẫn mẫu công, nàng ta thật sự

đã trở về…”

“Cái gì?” Đầu lĩnh truy tung nghe không rõ, hỏi ngược lại.

Tương La Sách xua tay, “Không có việc gì, ngươi tiếp tục nói những gì phát

hiện được đi.”

“Vâng. Còn có một điểm, chúng ta phát hiện thấy mục tiêu có mối quan hệ cực

kỳ thân thiết với vị Thám Hoa lang kia, đều là nam nhân mà trên đường đi, hai

người cứ ôm ôm kéo kéo…”

“Cái gì?” Tương La Sách thất thanh cắt đứt, “Ngươi nói bọn hắn ôm nhau?”

Đầu lĩnh truy tung không biết vì sao lão ta thốt lên ngạc nhiên như vậy, thoáng

sửng sốt rồi đáp: “Đúng vậy, ôm ôm kéo kéo ngay trước mắt mọi người, có thể

nhận ra được, quan hệ rất thân mật. Hai bọn hắn kề vai sát cánh suốt đường đi,

bên cười bên nói trở về Tri Hải các. Tình hình đại khái là như vậy. Để ta triệu

tập các nhân viên theo dõi khác tìm hiểu quá trình chi tiết.”

Khóe miệng Tương La Sách kịch liệt co giật một cái, phất tay nói: “Đi gọi Đại

Siêu tới đây.”

“Vâng.” Đầu lĩnh truy tung nhận lệnh rời đi, trực tiếp từ trên đầu tường nhảy

xuống.

Tương La Sách thì chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên tường thành, bước chân

rất nhanh, có vẻ nỗi lòng cực kỳ không bình tĩnh.

Người được gọi là “Đại Siêu” chính là gã đầu lĩnh bảo vệ Hổ Phách thôn, gã ở

cách đây không xa, chẳng mấy chốc đã cùng người đi báo tin song song bay lên

tường thành.

“Đảo chủ.” Đầu lĩnh bảo vệ hành lễ.

Tương La Sách: “Ta hỏi ngươi, lần trước Hải Hoa mang mấy người đến Hổ

Phách thôn du ngoạn, trong đó có một tiểu tử rất tuấn tú, ngươi có ấn tượng hay

không?”

Đầu lĩnh bảo vệ mặc dù có chút không rõ vì sao lão ta lại hỏi vấn đề này, nhưng

cũng không suy nghĩ nhiều gật đầu đáp: “Nhớ rõ, tiểu tử tuấn tú như vậy quả

thực hiếm thấy, ta có ấn tượng.”

Tương La Sách: “Lần trước hắn đến đây du ngoạn có điều gì đặc biệt hay

không?”

Đầu lĩnh bảo vệ: “Điểm đặc biệt? Nếu nói có điều gì đặc biệt, đó chính là hắn

tuổi còn trẻ nhưng lại thích nữ nhân lớn tuổi. À đúng rồi, nữ nhân hắn đến thăm

chính là căn nhà mà nữ khách hôm nay có tới.” Thấy bộ dạng quả nhiên là thế

của Tương La Sách, gã không khỏi ngẩn ra hỏi: “Đảo chủ, có vấn đề gì hay

sao?”

“Không có việc gì, ngươi về trước đi.” Tương La Sách phất tay.

Thủ lĩnh hộ vệ lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lệnh lui ra ngoài.

Tiếp theo, Tương La Sách lại hạ lệnh với một người khác: “Ngươi đến Tri Hải

các một chuyến, gọi Hải Hoa đến đây, ngay lập tức!”

“Vâng.” Đầu lĩnh truy tung cũng nhận lệnh rời đi.

Về phần Tương La Sách thì phi thân bay lên, trực tiếp bay thẳng về chỗ sâu

trong hậu cung, bước nhanh vào thư phòng, nhấc bút suy nghĩ một lúc, sau đó

viết xuống một phong mật tín, niêm phong lại, giao cho người hỏa tốc chuyển

đến kinh thành Ân quốc.

Làm xong việc này, lão ta mới đi đến khu đình viện chế tạo đồ chơi kia, sắc mặt

nghiêm trọng mà đi vào trong căn phòng đang đặt mẫu vật con cá lớn, chậm rãi

đi lui đi tới ở trong đó.

Không biết loanh quanh trầm tư bao lâu, chợt có tiếng bước chân làm xáo trộn

suy nghĩ của lão ta, lão ta ngước mắt nhìn lên, không phải ai khác, chính là nữ

nhi Tương Hải Hoa đã tới.

Tương Hải Hoa có chút quái lạ, vừa đến nơi liền hỏi: “Cha, cha không phải

không biết con đang có việc, có chuyện gì mà gọi con đến đây gấp như vậy?”

Tương La Sách đè đè tay xuống, “Con tạm dừng chuyện bên đó lại đi.”

Tương Hải Hoa kinh ngạc, “Không theo dõi tên Hoắc Lãng của Tĩnh Viễn

thuyền hành nữa sao?”

Tương La Sách: “Ta đang nói về chuyện Thám Hoa lang và Triêu Dương công

chúa. Việc này tạm dừng lại đã, có tiếp tục hay không hãy chờ ta thông báo. Nói

chung, trước tiên tạm gác lại đã.”

Tương Hải Hoa trợn tròn mắt, “Cha, Triêu Dương công chúa đang rất sốt ruột

muốn động phòng a, còn gấp gáp thúc giục con. Con đã có hẹn với Thám Hoa

lang đêm nay. Ngài cũng giục con xúc tiến nhanh chóng hết sức có thể, bây giờ

đột nhiên dừng lại là sao? Con phải giải thích với Triêu Dương công chúa thế

nào bây giờ?”

“Có gì mà không giải thích được, chút chuyện vặt vãnh như vậy còn cần hỏi ta

sao? Con tự nghĩ biện pháp đi.”

“Không phải, vì sao a? Dù sao cũng phải có lí do gì chứ? Vội vội vàng vàng

giục đi sớm làm gì, chân bước đến cửa đột nhiên gọi dừng lại, chuyện gì vậy

chứ?”

“Khi cần con biết tự nhiên sẽ nói cho con biết, chuyện con không nên biết thì

không nên hỏi nhiều. Đúng rồi, tên nhân viên tuấn tú bên cạnh Thám Hoa lang

kia, chính là tên nhân viên Đào Hoa cư đó, con biết hắn chứ?”

“Biết, tên là Lâm Long gì đó, ngoại hình quả thực rất dễ nhìn, nếu là nữ nhân,

có lẽ đều không nhịn được nhìn hắn mấy lần.”

“Đúng rồi, chính là tên Lâm Long đó. Con hãy nhớ kỹ, quan tâm tới hắn một

chút, đặc biệt là sự an toàn của hắn. Hắn ở chỗ của con, con cần phải chú ý

nhiều hơn, tuyệt đối đừng để cho hắn xảy ra chuyện gì, đây là mục đích ta gọi

con tới căn dặn trực tiếp.”

Tương Hải Hoa thoáng sửng sốt, ánh mắt lại lấp lóe một hồi, rồi nghi hoặc hỏi:

“Cha, con đã bị cha làm cho bối rối rồi, chỉ là một tên nhân viên mà thôi, có cần

như vậy không? Con thừa nhận tướng mạo của hắn rất khiến nữ nhân động tâm,

nhưng thân phận và địa vị của hắn rõ ràng ra đó, nếu cần bảo vệ cũng phải là

bảo vệ Thám Hoa lang a. Chẳng lẽ hắn được nữ nhân quyền thế nào đó nhìn

trúng rồi ư?”

Tương La Sách có phần không vui nhấc tay chọc chọc vào trán cô ta, răn dạy:

“Nói lung tung gì vậy. Ta nói con nha, trong đầu ngoại trừ chuyện trai gái ra còn

có thể suy nghĩ chuyện khác hay không hả? Hải Hoa, con hãy nghe cho kỹ đây,

hoặc là ta nói thẳng với con như vậy đi, nếu như Triêu Dương công chúa và hắn

cùng lúc gặp phải nguy hiểm gì đó, nếu như chỉ có thể cứu được một người, vậy

thì nhất định phải là hắn, con có hiểu được ý của ta không?”

Những lời này vừa được nói ra, thực sự đã khiến cho Tương Hải Hoa phải há

hốc mồm, có chuyện gì vậy chứ, Triêu Dương công chúa không chỉ là nữ nhi

của hoàng đế Ân quốc, mà còn là nữ nhi của sư muội Địa sư, có thể tưởng

tượng được thân phận và địa vị của nàng ta tôn quý như thế nào, lập tức nghi

hoặc hỏi: “Cha, tên Lâm Long này đến cùng là ai vậy? Lẽ nào còn cao quý hơn

cả Triêu Dương công chúa hay sao? Nếu có người như vậy, con làm sao có khả

năng chưa từng nghe nói tới.”

Tương La Sách nghiêm túc nói: “Hải Hoa, có một số việc được quyết định

không phải dựa trên thân phận và địa vị cao thấp, mà là lập trường, đứng ở lập

trường nào sẽ suy nghĩ vì lập trường đó. Thay đổi lập trường tới lui là điều tối

kỵ, cuối cùng sẽ khiến người ta không còn chỗ đứng, thậm chí là chết không có

chỗ chôn.”

Lập trường? Tương Hải Hoa chỉ biết phụ thân là người của Lý Trừng Hổ, vì vậy

thử hỏi: “Chuyện này có liên quan với Đoan thân vương phải không?”

Tương La Sách phất tay đuổi khách, “Được rồi, đến lúc con nên biết tự nhiên sẽ

cho con biết. Nhớ kỹ lời ta dặn. Về đi.”

Tương Hải Hoa chỉ có thể rời đi với một bụng nghi vấn…