Bán Tiên

Chương 1250: Không có cách nào




Chờ cho Tương La Sách và các nhân viên tuần tra khác rời khỏi thôn, trong

thôn khôi phục lại yên tĩnh, Kỳ cô cô mới đi ra cửa, trực tiếp đi đến nhà của một

lão ma ma.

Đóng cửa lại, trốn ở trong phòng, sau khi kể lại chuyện công chúa lặng lẽ đến

đây, hai người ôm đầu cùng khóc nức nở, cuối cùng thậm chí còn cùng nhau

quỳ xuống cầu nguyện với ông trời…

Sau khi theo một con đường hẻo lánh đi đến bờ biển, Trùng Nhi quan sát xung

quanh một vòng rồi mới trốn vào trong biển nhanh chóng rời đi.

Khi đang ở trong nước, nàng tháo đôi bông tai ra, cầm lấy dáy tai vân vê một

chút, khi nàng buông tay ra, lỗ đeo khuyên ta đã biến mất một cách thần kỳ,

nàng lại ôm cổ họng nhào nặn một hồi, trái táo cổ lại thần kỳ xuất hiện, sau đó

nàng mới nhanh chóng rời đi.

Sau một thời gian lao nhanh trong nước, nàng trở về lại tửu lầu bên cạnh bờ

biển, nhô đầu ra khỏi mặt nước thoáng nhìn qua, nhìn thấy trên cửa sổ mở rộng

có đặt một cái bát, biết đó là tín hiệu có thể tiến vào, nàng lập tức phi thân ra

khỏi nước, xoay người bay vào căn phòng kia.

Ở trong phòng, Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đang ngồi bên

bàn chậm rãi ăn những thức ăn còn lại, nhóm người An Di đã ăn uống no đủ bị

mời ra ngoài, ba người ở trong phòng cũng đã ăn no uống đủ, nhưng vẫn chậm

chạp không rời đi chính là để chờ Trùng Nhi.

Lúc này, ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy Trùng

Nhi thuận lợi trở về, bọn hắn lập tức đứng lên.

“Thế nào rồi?” Dữu Khánh nhịn không được cất tiếng hỏi.

Trùng Nhi khẽ gật đầu, thể hiện có thu hoạch.

Dữu Khánh khá hưng phấn dùng quyền đấm một cái thay vỗ tay, hắn cũng biết

nơi đây không phải chỗ nói chuyện, liền phất tay ra hiệu, nói: “Ngươi nhanh

chóng thay quần áo đi.”

Bách Lý Tâm lấy túi đựng đồ lúc trước thay ra cất trong ngăn tủ bên cạnh, sau

đó thức thời mà đi ra ngoài trước, nàng không có hứng thú nhìn nam nhân thay

quần áo.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì lại rất có hứng thú nhìn xem Trùng Nhi thay

quần áo, bọn hắn muốn xem cái gì trên ngực nàng.

Như vậy sao được, Trùng Nhi nhất quyết không chịu, một mực thể hiện sự xấu

hổ, lúc đó mới đuổi được hai người ra ngoài.

Khi nàng đã khôi phục lại hình dạng nam nhân và bước ra cửa, Dữu Khánh lại

chủ động vơ lấy nàng, kề vai sát cánh cùng đi, trong miệng không nói lời có đạo

đức, cười hắc hắc nói với Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu, ngươi thấy sao, nếu như

trên lầu thật sự có một đại mỹ nhân như vậy thì tốt biết bao.”

Nói xong lại đưa tay nhéo một cái lên ngực Trùng Nhi, không còn bầu ngực

căng tròn, nam và nữ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, hắn cảm khái lắc đầu

tiếc nuối.

Mục Ngạo Thiết dùng khóe mắt khinh bỉ liếc hắn, phát hiện thấy hắn không có

chút phong thái nào của một người chưởng môn Linh Lung quan.

Trùng Nhi mặt lại đỏ bừng lên, bước chân lảo đảo một cái, nhưng rất nhanh lại

làm như không có gì xảy ra.

Trên thực tế, nàng từ lâu đã quá quen thuộc với hành động ôm ôm ấp ấp tương

tự của Dữu Khánh, khi hoàn cảnh không thuận tiện, hai người cũng đã ngủ

chung giường với nhau không biết bao nhiêu lần, nàng nhiều lần nhân cơ hội

ôm Dữu Khánh mà ngủ, Dữu Khánh cũng không biết đã đá mông nàng mấy lần

rồi.

Chỉ cần không vạch trần ra, đó chỉ là một thói quen.

Tuy nhiên, sau khi đi ra khỏi tửu lâu, trên đường đi dạo, Trùng Nhi vẫn hạ thấp

giọng hỏi thử, “Công tử, hóa trang thật sự trông đẹp lắm sao?”

“Xinh đẹp như tiên nữ.” Bàn tay Dữu Khánh khoác trên vai nàng thuận thế nhấc

lên vỗ vỗ má bên kia của nàng, cảm khái nói: “Đẹp thì có ích lợi gì, thấy được

ăn không được.”

Trùng Nhi nhếch nhếch khóe miệng, thử hỏi thêm một câu, “So với Thiết nương

tử, ai đẹp hơn?”

Người khác có lẽ không biết “Thiết nương tử” là nói về ai, Dữu Khánh lại rất rõ

ràng. Hắn phát hiện thấy chỉ cần nói tới sắc đẹp, tên này liền thích lấy Thiết

Diệu Thanh ra làm tiêu chuẩn, bàn tay vỗ vỗ má nàng liền biến thành véo vào

má, “Đã qua bao nhiêu năm, tuổi còn chưa lớn mà cứ mơ tưởng sắc đẹp, đã là

vợ của người ta rồi, ngươi đừng có mơ tưởng đến nữa. Tu luyện cho tốt đi, có

thực lực, muốn kiểu gì cũng có.”

Không nhận được câu trả lời mình muốn, Trùng Nhi hơi bĩu bĩu môi thể hiện sự

bất mãn, thuận thế nhấc cánh tay sát bên cạnh lên ôm lấy eo Dữu Khánh, tay

của nàng cũng không thành thật, hai người lại giống như huynh đệ tốt như mọi

khi.

Một người toàn thân đầy mùi rượu, một người trông có vẻ nhỏ gầy, tựa vào

nhau bước đi trong biển người đông đúc.

Uống rượu hơi say, Dữu Khánh dùng Trùng Nhi như một cây gậy chống quay

trở về Tri Hải các. Sau khi vào trong phòng, đã có thể nói chuyện riêng, Dữu

Khánh lập tức nàng ra, hỏi chuyện chính sự, “Nói nhanh đi, tình hình thế nào?”

Trùng Nhi đặt túi đồ xuống trước, “Đã quá lâu rồi, cho dù là người lớn tuổi nhất

trong tộc cũng không biết rõ.”

Dữu Khánh phun ra một hơi rượu, trừng mắt hỏi: “Không biết rõ? Không biết rõ

thì ngươi gật đầu làm gì?”

Trùng Nhi xua tay, ra hiệu cho hắn đừng có gấp gáp, cất lời giải thích: “Bọn họ

không biết rõ, nhưng bọn họ có manh mối. Theo lời các thế hệ trước trong tộc

nói lại, phía dưới cung thành Hải đô có các dạng như mật thất, trên tường của

mật thất có điêu khắc các loại thần thoại và truyền thuyết xa xưa của Hổ Phách

tộc. Hẳn là có thể tìm được manh mối từ trong đó.”

Mấy người ở trong phòng quay nhìn nhau, sau đó Mục Ngạo Thiết trầm giọng

nói: “Đó là sào huyệt của Tương La Sách, hơn nữa còn được canh phòng

nghiêm ngặt, đột nhập vào đã khó, càng không cần phải nói đi vào tìm kiếm mật

thất.”

Dữu Khánh chắp tay sau lưng đi tới đi lui gật đầu đồng ý, “Xem ra chỉ có thể

suy nghĩ biện pháp từ Tương Hải Hoa. Cô ta chắc hẳn có thể dẫn chúng ta đi

vào dạo một vòng. Nếu như có thể nghĩ cách ngủ lại trong đó một đêm thì càng

tốt. Có lẽ phải liên hệ với vị công chúa kia, để nàng cùng phối hợp một chút.”

Nhìn kiểu ánh mắt lấp lóe của hắn, dường như đã có ý nghĩ gì đó.

Trong mắt Trùng Nhi cũng lấp lóe sáng, nói ra: “Chắc không cần phải phiền

phức như vậy, bên phía Hổ Phách tộc nói rằng, phía dưới cung thành thực ra có

một cái mật đạo thông ra biển, chỉ cần có thể tìm được mật đạo đó, có thể lặng

lẽ đi vào xem điêu khắc trên tường, hoàn toàn không cần kinh động người bên

trên.”

“…” Mấy người đồng loạt nhìn về phía nàng, hiển nhiên không ngờ được

chuyến đi vội vã của nàng lại có hiệu quả tốt như thế, ngay cả bí mật như vậy

mà cũng có thể tìm hiểu ra được.

Dữu Khánh ít nhiều có chút nghi ngờ, hỏi: “Trùng Nhi, ngươi nói ngươi tìm

hiểu một số truyền thuyết cổ đại thì không có gì, nhưng các Hổ phách nữ đó làm

sao có thể nói cho ngươi biết cả bí mật trong tộc bọn họ chứ? Lần trước chỉ tiếp

xúc một lần trong thời gian ngắn ngủi, mỹ nam kế của ngươi liền thành công

như vậy ư?”

Nếu không phải đây là đệ tử được tiểu sư thúc tán thành, hắn thật sự sẽ nghi ngờ

Trùng Nhi có vấn đề, bởi vì kể từ khi đi tới Hổ Phách hải, hắn luôn cảm thấy

Trùng Nhi không được bình thường.

Người của Linh Lung quan tu luyện Âm Tự quyết mạnh mẽ thế nào, người khác

không biết, nhưng hắn thì rõ ràng, có thể nói là kinh khủng.

Mọi người đều nói con người, tri nhân tri diện bất tri tâm, nhưng nếu bị người

tu luyện Âm Tự quyết theo dõi, căn bản không tồn tại chuyện đó, không trốn

qua được kiểm tra.

Chính là bởi vì tu luyện Âm Tự quyết mạnh mẽ, cho nên từ trước đến nay Linh

Lung quan đều để cho đệ tử tu luyện Âm Tự quyết chủ trì tất cả sự vụ bên

ngoài, coi như là phụ trách phần việc nguy hiểm nhất, bởi vì họ có khả năng tự

bảo vệ mình và năng lực ứng đối rất tốt.

Và hắn cũng có thể nhận thấy được, sự không bình thường của Trùng Nhi rõ

ràng có liên quan liên với tiểu sư thúc, chính là tiểu sư thúc ra sức đề nghị để

cho Trùng Nhi cùng đi theo, thậm chí còn nói rằng có thể giúp đỡ hắn, nếu

không phải như thế, với những sự bất thường đó của Trùng Nhi, hắn đã sớm hạ

thủ rồi.

Lúc này, Trùng Nhi có chút chột dạ rướn cổ lên nói: “Bởi vì ta đã đồng ý bọn họ

một chuyện.”

“Cái gì?”

“Ta đồng ý với bọn họ rằng, chỉ cần chuyện của chúng ta được xử lý ổn thỏa,

chúng ta sẽ cứu giúp bọn họ, sẽ nghĩ biện pháp giúp bọn họ thoát khỏi khốn

cảnh hiện nay.”

“…” Mấy người đều nghẹn lời không nói gì nhìn chằm chằm nàng, dường như

đều đang hỏi, đây là chuyện mà ngươi có thể đồng ý khi chưa bàn bạc với

chúng ta ư?

Dữu Khánh gãi gãi đầu, có phần muốn nổi điên, hắn nỗ lực ổn định tâm tình

nói: “Ta biết rồi, ngươi chỉ là hứa hẹn cho có mà thôi, trước tiên lấy được thông

tin đã rồi tính tiếp.”

Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Hắn đã hứa hẹn với người ta từ lần trước rồi,

đây là lần thứ hai đến đó. Nói cách khác, lần trước chúng ta đi cùng với nhau,

nếu như nuốt lời, tất cả chúng ta đều sẽ bại lộ.”

Trùng Nhi không để ý tới những lập luận này, nàng nói thẳng: “Bọn họ thật sự

quá đáng thương, ta là thật sự muốn giúp đỡ bọn họ.” Nàng đi tới kéo cánh tay

Dữu Khánh, nói với dáng vẻ cầu xin: “Công tử, chúng ta giúp đỡ bọn họ đi.”

“Chúng ta cũng rất đáng thương nha, vậy ai sẽ giúp chúng ta?” Dữu Khánh

không vui mà hất tay nàng ra.

Trùng Nhi lại làm mặt dày mà đưa tay ra, giật giật ống tay áo của hắn, tiếp tục

khẩn cầu, “Công tử, ngươi nhất định có cách, giúp đỡ bọn họ đi.”

Dữu Khánh lại vung tay, hất tay nàng ra, lần này dứt khoát tránh xa nàng một

chút, đi qua phía bên kia bàn, dùng cái bàn để ngăn nàng lại, vì vậy, hai người

bắt đầu vòng vòng quanh cái bàn, “Ta có biện pháp cái rắm nào chứ, việc này

có nhờ Tương Hải Hoa hỗ trợ có lẽ cũng không được ích lợi gì, chỉ sợ ngay cả

Tương La Sách cũng không làm chủ được. Những Hổ phách nữ đó là bị Lý

Trừng Hổ giam cầm, việc này mọi người đều biết.

Chúng ta đã hỏi thăm tình huống, ngươi cũng đã nghe nói rồi, hồi đó chính là

thù hận diệt tộc, ngay cả nước biển cũng bị nhuộm đỏ máu. Lý Trừng Hổ không

trảm thảo trừ căn nhằm tuyệt hậu hoạn đã là hạ thủ lưu tình, thâm cừu đại hận

như thế, ông ta làm sao có thể thả tự do cho những Hổ phách nữ này?

Nếu là trước đây, dựa vào sự sủng ái của Lý Trừng Hổ với Thiết Diệu Thanh, có

lẽ chúng ta có thể tìm Thiết Diệu Thanh nhờ hỗ trợ dàn xếp. Nhưng chính ngươi

cũng biết rõ chuyện sau đó, Thiết Diệu Thanh không còn muốn qua lại với

chúng ta nữa, rõ ràng đã phân rõ ranh giới. Ta cũng đã nhận tiền của người ta,

không thể lại đến tìm người ta nữa. Cho nên, về việc này ta thật sự không có

cách nào. Tự ngươi đồng ý việc này, chính ngươi nghĩ cách đi.”

“Công tử, ta không có cách nào.” Trùng Nhi trực tiếp thừa nhận mình bất lực,

một bộ ta không quan tâm, ta cứ muốn dựa vào ngươi, rồi tiếp tục vòng quanh

bàn đuổi theo hắn.

Vòng vòng hoài có phần chóng mặt, Dữu Khánh trực tiếp nhảy lên bàn.

Trùng Nhi cũng nhào lên trên bàn, hai tay ôm lấy chân hắn không chịu buông

ra.

Dữu Khánh có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tên này giở trò lưu

manh với mình, hắn kinh nghi hỏi: “Ta nói nha, không phải là ngươi làm bụng

người ta to lên rồi chứ?” Vừa nói ra lời này, chính hắn đều cảm thấy vô lý, vì

vậy nhấc tay vỗ vỗ miệng mình.

Đám người Bách Lý Tâm cũng dở khóc dở cười, bụng đâu có nhanh to như vậy.

Chúi người ôm lấy chân hắn, Trùng Nhi ngước đầu lên cao, nói: “Công tử, ta

chưa từng cầu xin ngươi cái gì, ngươi coi như là đang giúp ta có được hay

không? Chỉ cần giúp ta lần này, về sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho

ngươi, được không?”

“…” Dữu Khánh sửng sốt, không nghĩ tới tên gia hỏa này lại vì người ngoài mà

nói ra những lời như vậy, suy nghĩ lại, cho tới nay tên này đều không ngại gian

khổ, trên cơ bản chưa từng yêu cầu mình điều gì, ăn ít tiêu ít, làm lại là nhiều

nhất, thậm chí còn mặc cho hắn đánh mắng.

Suy nghĩ như thế, hắn cũng cảm thấy không đành lòng, chậm rãi ngồi xổm

xuống, cuối cùng dứt khoát ngồi ở trên bàn, nghiêm túc nói: “Lão Thập Lục,

không phải là ta không giúp ngươi, mà ta thấy trong việc này ngươi có chút

không thích hợp. Có muốn giúp, ta cũng không thể giúp trong mơ hồ như vậy,

thật sự không biết rõ thì làm sao hạ thủ được chứ?

Hơn nữa, nơi này là nơi nào, ngươi cũng biết rõ vì sao mọi người đến đây, chỉ

cần có chút bất trắc sẽ liên quan đến tính mạng của mọi người. Lí do của ngươi

cảm giác chỉ là mượn cớ. Ngươi nói xem làm sao ta có thể giúp? Lão Thập Lục,

nói thật, ta cảm thấy ngươi có chuyện gì đó giấu giếm chúng ta, nếu như ngươi

có thể nói ra một lí do thuyết phục được ta, hoặc là nói rõ ràng nguyên nhân

thực sự, ta không còn gì để nói, có thể dốc toàn lực giúp ngươi một lần.”

Nửa nằm úp sấp trên bàn, Trùng Nhi trở nên trầm mặc, cuối cùng chậm rãi

buông hai chân hắn ra, không biết nên giải thích như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui

chỉ có thể đi cầu sư phụ. Nói chung, nàng nhất định phải cứu những người Hổ

Phách tộc đó.