Bán Tiên

Chương 1249: Công chúa (2)




Trùng Nhi chợt ngẩng đầu hỏi: “Có một chuyện ta nghĩ mãi không rõ, vì sao hồi

đó Lý Trừng Hổ lại muốn phái binh huyết tẩy Hổ Phách hải chứ? Mấy năm nay

ta đã cố gắng tìm hiểu, nhưng vẫn không thể tìm hiểu được nguồn gốc của ân

oán này.”

Phụ nhân lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng. Những tộc nhân còn may mắn sống

sót ở nơi này cũng rất khó hiểu về việc đó. Trước khi sự việc xảy ra, mối quan

hệ giữa Lý Trừng Hổ và Hổ Phách hải vẫn luôn rất tốt. Tổ tiên của Lý thị quật

khởi từ thân thể Bán Tiên. Từ sau khi thành lập Ân quốc, Hổ Phách hải vẫn

luôn ra sức ủng hộ đối với hoàng quyền Ân quốc của Lý thị. Về việc vì sao lại

đột nhiên phái đội quân Hổ Lang bao vây huyết tẩy, ngoại trừ Nữ vương ra, có

lẽ chỉ có A Lang đại cô biết được nội tình. Nàng không nói cho ngươi biết ư?”

Trùng Nhi lắc đầu, “A Lang đại cô quả thực có khả năng biết được. Trên đường

chạy trốn, ta đã khóc hỏi cô ấy, nhưng cô ấy không có nói cho ta biết. Lúc chia

tay, cô ấy còn cố ý dặn dò ta, nói rằng có một số ân oán không nên do ta phân

định đúng sai, dặn ta hãy mai danh ẩn tích để sống sót, nếu có cơ hội thì khôi

phục Hổ Phách tộc, nhưng đừng nên nghĩ đến việc báo thù. Cho đến nay ta vẫn

không thể hiểu được, Lý Trừng Hổ giết chết nhiều tộc nhân của chúng ta như

vậy, vì sao A Lang đại cô phải liên tục căn dặn ta không nên báo thù chứ?”

“Không nên báo thù…” Phụ nhân ngẩn ngơ, tựa hồ cũng không hiểu được vì

sao, “Máu chảy thành sông, lửa cháy tận trời, ngay cả nước biển đều nhuộm đỏ,

xác chết trôi khắp nơi, đâu đâu cũng thấy cá mập lượn lờ ăn thịt. Ta vĩnh viễn

không thể quên được cảnh tượng đó. Vì sao không báo thù? Vì sao? Công chúa,

có phải ngươi đã nghe lầm, hay nhớ lầm rồi hay không?”

Bà ta có vẻ nghi ngờ lí do thoái thác này, bà ta cho rằng A Lang đại cô đó không

có khả năng nói ra lời như vậy.

Trùng Nhi buồn bã đáp: “Ta không có nhớ lầm. Ta cũng không hiểu được.” Rồi

nàng chợt ngẩng đầu lên, “Đúng rồi, Kỳ cô cô, mẹ ta đâu, bà ấy chết như thế

nào, cũng là bị Lý Trừng Hổ giết ư?”

Nói đến việc này, phụ nhân được xưng là Kỳ cô cô lại rơi lệ, “Nữ vương vốn

không cần phải chết, nàng dẫn dắt chúng ta tử chiến đến cùng. Chúng ta bị đại

quân bao vây vào một góc, mấy trăm Đại tiễn sư chĩa mũi tên vào chúng ta,

chúng ta đã khó thể tránh tai kiếp. Khi đó, Nữ vương hét to với Lý Trừng Hổ,

nói Lý Trừng Hổ có điều gì bất mãn thì có thể trách tội một mình nàng, nói Lý

Trừng Hổ hãy nể tình giao hảo trước kia mà buông tha cho tộc nhân của nàng.

Nàng lại nói với chúng ta, để sự việc xảy ra như thế này, nàng không còn mặt

mũi nào đối mặt với tộc nhân. Sau đó… Sau đó nàng vung kiếm tự sát, muốn

dùng tính mạng của mình để cứu chúng ta.”

Nói đến đây, bà ta lại bắt đầu nức nở khóc, nghẹn ngào nói tiếp, “Sau đó Lý

Trừng Hổ quả thực không tiếp tục giết chúng ta, nhưng ngươi cũng đã nhìn thấy

kết quả rồi đó, hắn giam cầm chúng ta ở chỗ này, còn tàn nhẫn hơn cả giết chết

chúng ta, hành hạ, nhục nhã chúng ta hết ngày này đến ngày khác. Thật sự

không rõ vì sao hắn lại oán hận Hổ Phách tộc chúng ta như thế, lại đối xử với

chúng ta như vậy.”

Có lẽ là nhớ tới mẫu thân, Trùng Nhi lại cất tiếng khóc, nhưng nàng cũng biết

không thể để lỡ công việc, nàng vừa khóc vừa lau nước mắt, “Kỳ cô cô, ta

không thể ở lại lâu, chúng ta nói chuyện quan trọng trước đi, chuyện ta nhờ, cô

cô đã hỏi thăm được chưa?”

Kỳ cô cô cũng lau nước mắt, không hiểu, hỏi: “Công chúa, ngươi hỏi thăm việc

đó làm gì?”

Trùng Nhi đáp: “Ta muốn giải cứu tộc nhân nhưng ta thực sự quá yếu ớt, tuy

nhiên ta gặp được một tốt nhất và thông minh nhất, hắn rất lợi hại, chỉ cần hắn

đồng ý giúp ta, nhất định sẽ được. Nhưng hiện tại bọn hắn gặp phải một chút

phiền phức, ta muốn giúp bọn hắn giải quyết. Chỉ có giúp bọn hắn, ta mới tiện

mở miệng cầu bọn hắn hỗ trợ, nếu không, bọn hắn cũng không có lòng giải

quyết chuyện của Hổ Phách tộc chúng ta.”

Hóa ra là vì giải cứu tộc nhân, Kỳ cô cô tức thì vô cùng cảm động, ôm lấy

Trùng Nhi nghẹn ngào không thôi, trong lòng vô cùng vui mừng, nức nở nói,

“Ta biết công chúa sẽ bỏ rơi chúng ta…”

Trùng Nhi đẩy bà ta ra, nhắc nhở: “Ta lấy thân phận nữ nhân đề tới đây, ở lại

trong phòng cô cô đã quá lâu rồi.”

Kỳ cô cô nhanh chóng gạt lệ nói: “Mặc dù không biết vì sao con muốn nghe

ngóng về chuyện này, nhưng ta cũng đã hỏi qua một số tộc nhân, mọi người đều

không biết nhiều lắm về những truyền thuyết xa xưa kia, tuy nhiên, Hoa ma ma

lại biết được một ít manh mối. Bà ấy nói rằng, dưới cung thành Hải đô có mật

thất và mật đạo, nói rằng trên vách tường ở đó hình như có khắc một số thần

thoại truyền thuyết của Hổ Phách tộc chúng ta, trong đó giống như có truyền

thuyết về cự nhân và ghế ngồi Thất thải trân châu. Cụ thể là điêu khắc nội dung

gì thì bà ấy cũng không biết rõ.”

“Mật đạo và mật thất trong cung thành ư…” Trùng Nhi cúi đầu trầm ngâm, rồi

tựa hồ nhớ tới cái gì đó, nàng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: “Được, ta biết

rồi. Ta không thể tiếp tục ở lại đây. Ta đi trước đây.”

Kỳ cô cô gật đầu ừ một tiếng, “Công chúa vạn lần cẩn thận, chúng ta đã đợi

nhiều năm như vậy, chờ thêm một đoạn thời gian cũng không sao. Ngài bảo

trọng tốt bản thân mới là quan trọng nhất.”

Trùng Nhi lau đi vết nước mắt của mình, vuốt cổ họng làm phẳng yết hầu, rồi

thi pháp khôi phục lại đôi mắt đẫm lệ, sau đó mới làm bộ như không có gì rời

khỏi nơi đây.

Nàng cũng không ngốc, vẫn là có chút đề phòng, sau khi ra ngoài, nàng không

có vội vã rời đi, giả vờ tiếp tục đi dạo, đảo qua một số căn nhà khác trong thôn.

Nhưng mà, ngay khi nàng đi ra khỏi cửa nhà, Tương La Sách nấp nơi kín đáo đã

nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, sau khi nhìn kỹ hơn một chút, lão ta hít vào

một hơi, tiếp tục quan sát thêm một lúc rồi xoay người tựa ở sau thân cây, cất

tiếng lẩm bẩm: “Đúng là khá giống. Chờ đợi nhiều năm như vậy, lẽ nào nàng ta

thật sự đã trở về rồi sao?”

Sau đó lão ta lại tiếp tục ẩn nấp rình coi, đường đường là tu sĩ Cao huyền nhưng

vẫn không dám tới gần.

Trùng Nhi cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo, nàng giả vờ tham quan thêm

một lúc rồi rời đi.

Khi Tương La Sách đi theo đến ngoài thôn thì có thêm mấy người đến bên cạnh

lão. Nhìn theo thân ảnh đó rời đi, lão ta chậm rãi nói: “Các ngươi hãy nghe kỹ

đây, bất kể là dùng cách nào, bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất hay là bơi lặn

trong nước, nhất định phải theo sát nàng ta, đừng để cho nàng ta phát hiện, có

thể điều động tất cả lực lượng có thể sử dụng, bằng bất cứ giá nào phải điều tra

ra chi tiết về nàng ta. Nếu như để mất dấu nàng, các ngươi cũng không cần sống

nữa!”

“Vâng.” Mấy người nhanh chóng nhận lệnh rời đi.

Còn Tương La Sách thì xoay người đi trở về thôn, cũng bắt đầu đi dạo, sau đó

thuận tiện đi vào trong căn nhà của Kỳ cô cô.

Đang ở trong phòng với đầy cảm xúc, đột nhiên nhìn thấy lão ta xuất hiện, Kỳ

cô cô giật nảy mình, vội vàng bái kiến.

Tương La Sách quan sát bà ta, có thể nhận ra bà ta vừa mới khóc xong, trong

lòng càng thêm khó thể bình tĩnh, nhưng mặt ngoài cũng không có biểu hiện ra

bất kỳ phản ứng gì. Lão ta dạo qua một vòng rồi đi ra ngoài.

Kỳ cô cô lặng lẽ tới cửa nhìn trộm, thấy lão ta tựa như chỉ đi kiểm tra theo lệ

thường, nỗi lòng căng thẳng mới thả lỏng xuống.