Bán Tiên

Chương 1248: Công chúa (1)




Không giống như lần trước Tương Hải Hoa dẫn người tới du ngoạn Hổ Phách

thôn, cũng không giống như khi người chi tiền đến đây chọn người đẹp, khi

Trùng Nhi đến đây tham quan, nơi đây không có gõ chuông gọi toàn bộ Hổ

phách nữ ra ngoài.

Tuy nhiên, Trùng Nhi đã từng đến đây một lần, và lần trước cũng có cố ý nhớ

kỹ căn nhà mình đã vào thăm.

Cho nên, sau một hồi vòng vòng vèo vèo, ra ra vào vào một số căn nhà, gã mới

rẽ vào căn nhà mục tiêu.

Chủ nhân căn nhà vẫn chủ nhân vốn có, vẫn là phụ nhân gặp được lần trước. Bà

ta đang ngồi ở bên bàn thêu cái gì đó, nghe thấy tiếng động có người vào cửa,

bà ta ngẩng đầu nhìn ra, nhìn thấy đó một là một nữ tử dung nhan xinh đẹp, phát

hiện thấy nữ nhân này không mặc y phục của tộc nhân, bà ta thoáng sửng sốt.

Rồi nhận ra đây là khách ghé thăm, bà ta nhanh chóng bỏ thứ trên tay xuống,

đứng lên, rồi ngoan ngoãn khoanh tay chờ đợi nghe lời.

Chỉ là khi hai người đối diện nhau, nhìn rõ ràng khuôn mặt khách tới, bà ta ngây

ngẩn cả người, tinh thần dường như có chút hoảng hốt, rõ ràng đã bị thất thần,

không biết suy nghĩ cái gì.

Trùng Nhi phát hiện thấy sự khác thường của bà ta, cũng không suy nghĩ nhiều,

chỉ cho rằng bà ta đã nhận ra mình. Trùng Nhi liên tục quay đầu lại nhìn quanh

ngoài cửa, và còn đi đến bên cửa sổ âm thầm quan sát cẩn thận bên ngoài mấy

lần, sau đó mới bước nhanh đến bên cạnh phụ nhân, một tay lôi kéo tay bà ta,

kéo bà ta vào trong phòng ngủ, chính là phòng phủ lần trước bọn họ đã vào.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Trùng Nhi còn tựa bên cửa nhìn qua khe cửa

quan sát bên ngoài, khi quay đầu lại, phát hiện thấy phụ nhân vẫn còn đang ngơ

ngẩn nhìn mình, gã ta không khỏi có chút bối rối, đột ngột lật ngược kiểu ăn

mặc từ nam sang nữ này, chính gã cũng cảm thấy kỳ quặc huống chi là ngoại

nhân, gã lập tức cất lời giải thích, “Tình hình bất đắc dĩ.”

Đang ngây người ra nhìn, phụ nhân cũng tỉnh táo lại, bà ta cất lời cảm khái,

“Thật giống, dung mạo quả thực có chút tương tự.”

Trùng Nhi có phần bất ngờ, chẳng lẽ còn chưa nhận ra mình? Gã vô thức hỏi

lại, “Giống ai?”

Phụ nhân thở dài: “Giống một vị cố nhân của ta. Cô nương, ngươi thật là xinh

đẹp, đẹp như vị cố nhân đó của ta vậy.”

Cố nhân? Trùng Nhi xác nhận được mình đã hiểu lầm, lập tức chỉ vào mặt mình

giải thích: “Là ta, chúng ta đã gặp nhau rồi, gặp mặt lần trước, là ta a.”

Nghe đối phương nói như vậy, bà ta càng cảm thấy nhìn quen mắt, sau đó phụ

nhân nhớ tới vị khách lần trước đến đây một mực khóc ở trước mặt mình,

nhưng khi nhìn vành tai và cổ họng của đối phương, bà ta không khỏi nghi ngờ

hỏi: “Cô nương, ngươi là?”

Trùng Nhi thoáng sửng sốt rồi lập tức xoay người lại, nhấc tay véo véo cổ họng

mình, sau đó có thể thấy trái táo cổ nổi lên, giống như nam nhân, lúc này gã mới

xoay người lại, giọng nói đã không còn âm điệu của phụ nữ, âm điệu trở nên

lanh lảnh của một nam tử trẻ tuổi, đã trở lại giọng nói bình thường, cũng là

giọng nói của lần trước tới đây, “Lúc trước ta nhờ ngươi hỏi thăm giúp ta nơi cự

nhân nghỉ chân, là ta, nhớ được chưa? Ta đã nói ta sẽ trở lại.”

Phụ nhân sửng sốt, bởi vì những lời của đối phương, bởi vì giọng nói của đối

phương, bà ta vội vàng dõi mắt nhìn chăm chú vào cổ họng của gã, phát hiện

thấy lúc này trên cổ đối phương đã xuất hiện trái táo cổ mà vừa rồi không thấy.

Bà ta đột nhiên bước tới giữ lấy hai vai Trùng Nhi, rồi nhấc tay sờ vào cổ họng

của Trùng Nhi, khi đã xác nhận được trái táo cổ đó không phải đồ giả, bà ta

ngay tại chỗ cất giọng thất thanh, “Tẫn mẫu công!”

Bà ta kinh ngạc, liên tục lùi lại phía sau, hai tay bịt kín miệng mình, đôi mắt

tràn đầy khó tin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trùng Nhi.

Bởi vì đối phương thốt ra ba chữ “Tẫn mẫu công”, Trùng Nhi cũng sững sờ tại

chỗ, nhìn chằm chằm đối phương với vẻ mặt phức tạp, dường như không ngờ

tới đối phương có thể nhận ra được.

Sau khi quan sát nhiều lần, phụ nhân chậm rãi bỏ bàn tay bịt miệng xuống,

dường như đã hiểu rõ tất cả, giọng nói có vẻ run rẩy: “Giống, quả thực giống,

cũng xinh đẹp như nữ vương vậy, ngươi… Ngươi… Ngươi là công chúa…” Bà

ta đột nhiên lại bước nhanh tới, hai tay lần nữa vịn lấy vai Trùng Nhi, “Công

chúa, ngươi đã trở về rồi sao?”

Hai mắt lúc này đã đẫm lệ.

Trùng Nhi đứng sững tại đó, dường như không biết nên trả lời như thế nào, đôi

mắt cũng ửng đỏ lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi nhận sai người rồi.”

Phụ nhân đau khổ lắc đầu, “Không thể nào, ‘Tẫn mẫu công’ chính là bí thuật

độc hữu của Hổ Phách tộc chúng ta, có thể coi là một môn đồng tử công, yêu

cầu đồng nữ luyện tập ngay từ khi còn nhỏ với sự hỗ trợ của người lớn, ngay cả

ta cũng không biết, chỉ có một số ít nhân vật cấp cao trong tộc ta mới thông

hiểu. Tuổi của ngươi xấp xỉ với công chúa. Hồi đó, trong đại kiếp nạn, khi bị

đội quân Hổ Lang vây quét, cơ bản không có ai ở độ tuổi như ngươi có thể chạy

thoát. Chỉ có công chúa là được người liều mạng hộ tống, bằng mọi giá đánh

giết xông ra ngoài. Hơn nữa, dung mạo của ngươi có bóng dáng của nữ vương.

Ta sẽ không sai.”

Nghe được những lời này, đôi môi Trùng Nhi run lên, nỗ lực khống chế bản

thân mình, nhưng vẫn không thể tránh được nước mắt trào ra trong im lặng.

Xem như đã thừa nhận mình là nữ nhi.

Thấy tình trạng này, cuối cùng phụ nhân đã hiểu được vì sao lần trước tới đây

đối phương lại khóc lóc thương tâm như vậy, thân thể run rẩy, hai chân bà ta

mềm nhũn, chậm rãi quỳ gối xuống đất lễ bái, “Công chúa…”

Trong nháy mắt đã khóc không thành tiếng, khóc đến tê tâm liệt phế, rồi lại

không dám khóc ra tiếng, cho nên hai tay lại nhấc lên bịt kín miệng mình, rất sợ

bị người bên ngoài nghe được. Bà ta quỳ rạp dưới chân Trùng Nhi, dáng vẻ

giống như Trùng Nhi lần trước khóc đến chết đi sống lại trong căn phòng này.

Trùng Nhi đứng ở nơi đó cũng lặng lẽ rơi lệ, nàng đã mất kiểm soát tâm tình,

nhưng sợi dây căng thẳng trong lòng vẫn nhắc nhở nàng, biết rằng lần này

không giống lần trước, lần trước là lấy tư cách đàn ông đến đây tìm hoan, nàn

lại lâu một chút cũng không sao, còn lần này là tới tham quan, không thích hợp

ở lại lâu trong căn nhà này.

Nàng lau nước mắt, quỳ xuống nâng người phụ nữ dậy, nói với giọng điệu nức

nở: “Kỳ cô cô, người hãy nghe đây, ta vào đây với thân phận này, không thể ở

lại lâu trong phòng ngươi, chúng ta nói ngắn gọn đi.”

Nghe được cách xưng hô này, đôi mắt phụ nhân đẫm lệ nhìn nàng, biết được

nàng đã sớm nhận ra mình và vẫn còn nhớ mình, nghe nhắc nhở như vậy, bà ta

ý thức được nguy hiểm, lập tức nhấc tay áo lau nước mắt, chụp lấy hai tay nàng,

hỏi: “Công chúa, A Lang đại cô đâu, là nàng nói ngươi tới đây sao? Nàng đã tới

đây rồi phải? Thực lực của nàng cao cường, chỉ cần có nàng ở đây, chúng ta còn

có hi vọng. Hồi đó, sau khi mang ngươi xông ra vòng vây rời khỏi đây, vì sao

nàng vẫn luôn không liên lạc với chúng ta?”

Cảm giác này của bà ta giống như là đã chụp được một cọng rơm cứu mạng

vậy.

Trùng Nhi thần sắc buồn bã, “Truy binh quá cường đại, một mực truy đuổi

chúng ta, bằng mọi cách để đẩy chúng ta vào chỗ chết. A Lang đại cô cũng bị

đánh trọng thương, nhưng vẫn liều mạng mang theo ta chạy đi rất xa. Sau đó,

khi thật sự không chạy nổi nữa, cô ấy liền chỉ một phương hướng để cho ta tự

chạy. Để giúp ta, cô ấy dẫn dắt truy binh rời đi hướng khác. Về sau, ta không

còn gặp lại cô ấy nữa. Với tình trạng bị thương như vậy, có lẽ cô ấy không thể

thoát khỏi kiếp nạn.” Nói đến đây, nhớ tới chuyện thương tâm, nàng lại cúi đầu

cất tiếng nức nở.

Phụ nhân nghe xong thì ngây người sửng sốt, sau đó nỉ non, “Lẽ nào ông trời

thật sự muốn Hổ Phách tộc ta trọn đời trầm luân sao?”