Dữu Khánh cũng nhận thấy được thần sắc khác thường của Bách Lý Tâm, ngay
tại trước mặt nhóm người Tam Tiên bảo hắn không tiện hỏi, lúc này đã ra khỏi
phòng, hắn không nhịn được, hỏi: “Sao rồi, giả có ổn hay không?”
Bách Lý Tâm dường như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng biến thành một
câu trả lời với giọng điệu dở khóc dở cười, “Tự ngươi đi xem đi.”
Trong lúc nói chuyện bọn hắn đã đến trước cửa vào căn phòng riêng kia. Dữu
Khánh không biết lời này của Bách Lý Tâm là có ý gì, hắn mang theo hoài nghi
thuận tay đẩy cửa ra, đảo mắt nhìn qua bên trong phòng, chỉ thấy trên bàn còn
đặt mấy thứ dùng để hóa trang như gương, lược, nơi cửa sở nhìn ra biển rộng có
một nữ nhân đứng đưa lưng về phía hắn.
Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, hắn cũng có thể cảm giác được sự câu nệ và
thấp thỏm của nữ nhân này, mặc dù không nhìn thấy được từ phía trước, vẫn có
thể cảm giác được hai tay của nữ nhân này đang loay hoay bối rối tại trước
người.
Mấu chốt là nhìn bóng lưng ăn mặc nữ nhân này rất có sự hấp dẫn của một mỹ
nhân, đây thứ được gọi là mỹ nhân từ trong xương mà ra, có một phong thái
duyên dáng và yêu kiều.
Mục Ngạo Thiết vừa theo vào cũng sửng sốt ngây người.
Dáng vẻ này, tư thái này, cho dù chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến Dữu Khánh có
chút không dám xác định, hắn quay đầu hỏi Bách Lý Tâm, “Là hắn sao?”
Thực sự là nhìn bóng lưng quá giống nữ nhân, hắn sợ mình nhầm lẫn, vạn nhất
mạo phạm nữ nhân khác, sẽ rất khó xử.
Bách Lý Tâm có vẻ buồn cười, “Còn có thể là ai?”
Dữu Khánh lúc này mới yên tâm thoải mái đi tới, tiện tay kéo chiếc ghế ngồi
xuống, bắt chéo chân, quát lên: “Nàng dâu xấu xí rốt cuộc cũng phải gặp cha
mẹ chồng, sợ cái gì, xoay người lại đi, để chúng ta nhìn xem hóa trang như thế
nào, để xem có thể qua ải hay không. Nếu như quá tệ thì thôi đi, đừng có đi tìm
rắc rối nữa.”
Hắn ngồi đó với bộ dạng chờ đợi được ngắm nhìn thưởng thức.
Trong hình dạng cải trang làm nữ, Trùng Nhi nhất thời khó thể xoay người lại,
gã ta cảm thấy căng thẳng, có cảm giác run rẩy nhưng không biết ở đâu.
Bộ dạng cả nửa ngày không chịu nghe lời này tức thì khiến Dữu Khánh không
vui, hắn bực bội nói: “Trùng Nhi, ngươi làm gì vậy, nếu cứ lề mề như vậy, nhà
hàng đưa đồ ăn lên bây giờ.”
Trùng Nhi cúi đầu thấp xuống, có lẽ là cảm thấy xấu hổ.
Để cho nhanh chóng, Bách Lý Tâm bước nhanh đến, nắm lấy bờ vai Trùng Nhi,
trực tiếp xoay người gã ta lại, mặt trước của Trùng Nhi lập tức xuất hiện trong
mắt.
Đang không còn kiên nhẫn, ánh mắt Dữu Khánh vừa nhìn thấy, lập tức trợn tròn
mắt nhìn sững sờ.
Mục Ngạo Thiết khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng vốn có trong nháy
mắt liền biến mất, tay khoanh trước người vô thức buông lỏng ra, hai tay không
biết nên làm gì, một tay chậm rãi cống lên tường, sững sờ, vẻ mặt có chút ngây
dại.
Phản ứng của hai người nam nhân đó là quá bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Nữ nhân xoay người lại ở trước mắt bọn hắn, giống như là minh châu đột nhiên
được bóc đi lớp bụi bặm bên ngoài, những sóng mây trên trời bên ngoài cửa sổ
dường như cũng vì vậy mà phập phồng, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn khiến
người ta kinh ngạc, dung nhan thanh tú tinh xảo như một đóa hoa sen e ấp hé nở
đung đưa trong hồng trần, trong trẻo mà không yêu dị, dáng vẻ thẹn thùng với
má lúm đồng tiền tựa như sự phản chiếu của ngọc bích và ráng mây đỏ, một vẻ
đẹp quyến rũ khó thể miêu tả được.
Có lẽ là bởi vì đã quá quen thuộc với Trùng Nhi, hai nam nhân không biết phải
diễn tả vẻ đẹp của nữ tử này như thế nào, cho đến hiện tại bọn hắn mới biết
được rằng thì ra sắc đẹp cũng có thể đem tới cho người ta cảm giác chấn động
lòng người, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lại có câu nói khuynh quốc khuynh
thành để đánh giá sắc đẹp mỹ nhân.
Nếu không phải có đường nét khuôn mặt quen thuộc của đối phương rõ ràng ra
đó, hai người thực sự khó thể tin được đây là một nam nhân cải trang làm nữ
nhân. Hai người cảm thấy chuyện này đã thành một trò đùa lớn rồi.
Trước đây chỉ biết Trùng Nhi trông đẹp, nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới
một nam nhân giả làm nữ lại còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
Nhìn bộ dạng sững sờ của hai người, Bách Lý Tâm ở bên cạnh cười khổ nói:
“Không ngờ được phải không? Còn xinh đẹp hơn cả đa số mỹ nữ. Lúc đầu khi
vừa nhìn thấy, ta cũng nhìn ngây người. Đây là còn chưa có hóa trang gì nhiều,
chỉ mới thay đổi trang phục nữ nhi, và hơi trang điểm một chút mà thôi. Quả
nhiên như người ta nói vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp chân chính là bẩm
sinh, không phải do trang điểm tạo ra. Các ngươi nhìn xem, thực sự là dáng dấp,
phong thái gì đều có.”
Trùng Nhi vốn đang cực kỳ ngượng ngùng, đã vậy ánh mắt của Dữu Khánh và
Mục Ngạo Thiết còn đồng thời dán chặt vào bộ ngực nhô lên của gã.
“Hắc hắc.” Dữu Khánh bỗng nhiên cười vui vẻ, không ngồi yên nữa, đứng dậy,
đi đến bên cạnh, trực tiếp duỗi tay móc qua cổ Trùng Nhi, kề vai sát cánh ôm
lấy gã đồng thời tay kia cũng không yên phận, trực tiếp nhấc chiếc cằm trắng
mịn của Trùng Nhi lên nhìn kỹ, “Trùng Nhi, không ngờ được nha, ngươi quả
thực là yêu nghiệt a, sau này nếu có cơ hội để ngươi thi hành mỹ nhân kế nhất
định là hiệu quả cực kỳ. Không đúng, ngươi là yêu nghiệt đa năng, mỹ nam kế
hay mỹ nhân kế gì đều tuyệt.”
Nghe được lời này, Trùng Nhi ngẩn ngơ, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Ánh mắt Dữu Khánh hạ xuống, nhìn chằm chằm vào ngực gã ta, buông cằm gã
ra, trực tiếp nhấc tay chụp vào một bên ngực bóp bóp mấy cái.
Trùng Nhi ngay lập tức như bị sét đánh, hai mắt mở to ngây dại, gương mặt
cũng thoáng cái đỏ bừng lên như mông khỉ.
Vẫn chưa hết, Dữu Khánh lại nhấc tay khác, tiếp tục bóp mấy cái trên ngọn núi
còn lại, hắc hắc cười nói, “A! Cảm giác này giả rất giống nha. Độn cái gì ở
trong đó vậy?”
Hắn nhấc tay, kéo cổ áo Trùng Nhi, vươn đầu tới, ước gì con mắt mình có thể rẽ
ngoặt, muốn xé mở cổ áo của Trùng Nhi ra để nhìn xem bên trong đệm cái gì.
Mục Ngạo Thiết bị lời hắn nói khơi dậy lòng hiếu kỳ, y cũng tiến đến bên cạnh,
nhấc tay, cũng muốn bóp xem chỗ ngực lồi lên của Trùng Nhi có cảm giác như
thế nào.
Bách Lý Tâm ngây người tại chỗ, mắt trợn tròn, thực sự chịu không nổi với đức
hạnh của hai người này, khiến cho nàng cũng có cảm giác không an toàn.
Hành động của hai tên đực rựa này khiến cho Trùng Nhi hoảng hốt, cuống quýt
hất cánh tay Dữu Khánh ra, hai tay ôm chặt ngực mình lùi vội ra sau, một mực
lùi lại đến khi đụng vào cửa sổ, thực sự không thể lui được nữa, nếu còn lùi nữa
gã sẽ phải nhảy xuống biển, gã đứng đó cuống quýt lắc đầu, “Không đệm gì cả,
chỉ đệm hai cái bánh bao.”
Thấy gã không cho nhìn, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng không tiện ép
buộc gã ngay trước mặt nữ nhân Bách Lý Tâm này.
Nhưng vẫn chưa xong, Dữu Khánh lại nhấc tay sờ lên ngực mình, tự bóp bóp
nhéo nhéo mình hai cái, sau đó lại vươn tay tới nhéo vào ngực Mục Ngạo Thiết
hai cái, bị Mục Ngạo Thiết vung tay hất ra, hắn liền quay đầu lại nhìn bộ ngực
nhô lên của Bách Lý Tâm, tựa như cũng muốn so sánh thử xem.
Bách Lý Tâm cả kinh, vô thức lùi về phía sau một bước, đồng thời cất tiếng
quát, “Cút!”
“Đừng nghĩ méo mó, ta không có ý gì khác.” Dữu Khánh cất tiếng cười khan,
sau đó lại quay nhìn Trùng Nhi, tặc lưỡi nói: “Với hình dạng này, chắc hẳn
không có vấn đề, không biết có thể vượt qua kiểm tra hay không. Được rồi,
ngươi đã từng đến đó, nhớ rõ đúng không? Đi nhanh về nhanh. Ta ở đây tận lực
kéo dài thời gian.”
Trùng Nhi đằng hắng gật đầu, ổn định lại tâm tình. Khi gã vừa định nhảy qua
cửa sổ độn vào trong biển rời đi.
Dữu Khánh chợt khẩn cấp nhắc nhở, “Nếu không thể trà trộn vào được, hoặc là
bị phát hiện, một khi không thoát thân được, ngươi cũng không cần phải che
giấu, cứ nói thẳng ngươi là người của ta, nói là làm theo lệnh của ta, bọn họ sẽ
liên lạc với ta, trong nhất thời chắc hẳn sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Hiểu
chưa?”
“Đã hiểu.” Trùng Nhi lại gật đầu đáp lời.
“Đi đi.” Dữu Khánh phất phất tay.
Trùng Nhi xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, thi pháp hộ thể, giống như được
bao bọc bởi một bong bóng khí trốn vào trong nước, nhanh chóng rời đi.
Khi Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã
không thấy bóng dáng của Trùng Nhi đâu nữa.
Bách Lý Tâm nhanh chóng thu dọn đồ hóa trang và quần áo mà Trùng Nhi để
lại.
Khi bàn tiệc được dọn lên, bọn hắn gọi An Di và Tô Thu Tử đến đây góp chung
một bàn. Khi không thấy Trùng Nhi, hai người không khỏi hỏi thăm một câu,
hắn trả lời thẳng là đã ra ngoài làm việc, vì vậy, hai người không có hỏi thêm gì
nữa, bắt đầu tập trung vào ăn uống và nói chuyện phiếm…
Khi đã lên bờ, Trùng Nhi đưa hai tay day day dáy tai của mình, sau khi thả tay
ra, một chuyện thần kỳ xuất hiện, trên hai dáy tai đột nhiên xuất hiện hai lỗ đeo
khuyên, gã lấy hoa tai ra đeo vào.
Đây là lần đầu tiên ăn mặc trang phục nữ nhân như vậy, chính gã cũng không
biết mình xinh đẹp đến mức nào, thực ra gã cũng chỉ trang điểm rất đơn sơ, mộc
mạc, gần như không có trang điểm gì. Trên đường đi tới, gã phát hiện thấy hễ là
nam nhân thì đều sẽ chú ý đến mình, điều này khiến gã cảm thấy thấp thỏm
không yên, gã nhanh chóng chọn con đường hẻo lánh để đi.
May mà Hổ Phách thôn cũng ở vị trí hẻo lánh, rất nhanh gã liền thoát khỏi nơi
đông đúc ồn ào, trốn vào trong khu rừng yên tĩnh.
Từng đã tới một lần, gã vẫn còn nhớ kỹ đường đi, chẳng bao lâu liền đi đến
cổng thôn, rồi bị bảo vệ xuất hiện ngăn lại.
Nhìn thấy một nữ nhân dung mạo xinh đẹp như thế, bảo vệ rõ ràng cũng bị vẻ
đẹp làm cho kinh ngạc.
Được biết gã muốn vào thăm Hổ Phách thôn, bảo vệ đầu tiên là yêu cầu Trùng
Nhi nộp phí tham quan năm vạn lượng, sau đó gọi hai nữ bảo vệ tới, không để
làm gì khác, chính là để trực tiếp kiểm tra du khách, mục đích cũng đơn giản, là
để đề phòng tình huống nam cải trang thành nữ.
Theo quan điểm của gã bảo vệ, việc kiểm tra du khách trước mắt này hoàn toàn
là chuyện dư thừa, đây rõ ràng là một nữ nhân, nam giả nữ làm sao có thể xinh
đẹp như vậy.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của gã, sau khi nữ thủ vệ kiểm tra xong liền
cho đi, đã xác định người tới là nữ nhân.
Sau khi nhìn theo Trùng Nhi đi về phía thôn trại, gã đội trưởng bảo vệ đang
ngồi uống trà dưới một gốc cây gần đó đứng dậy, nhanh chóng phi thân rời đi,
xuyên qua rừng cây xâm nhập vào trong cung thành, rồi đi thẳng đến hậu cung
tìm Tương La Sách đang loay hoay với tiêu bản con cá lớn.
Sau khi hành lễ xong, đội trưởng bảo vệ báo cáo: “Đảo chủ, có một nữ du khách
đến thăm Hổ Phách thôn, hơn nữa, đó còn là một nữ du khách rất xinh đẹp.”
“Ồ!” Tương La Sách thoáng kinh ngạc, tất cả những người bị quản thúc trong
Hổ Phách thôn đều là nữ nhân, và cũng chỉ cho phép khách nữ được vào tham
quan, nữ nhân xem nữ nhân, thoạt nhìn cũng không có gì hay ho, đã vậy còn
phải tốn không ít tiền, sau một thời gian lâu dài, đến nay đã có rất ít khách đến
thăm, thỉnh thoảng mới xuất hiện một người đến tìm kiếm sự mới lạ.
Cho dù là như thế, thái độ của Tương La Sách vẫn nhanh chóng trở nên nghiêm
túc, hiển nhiên lão ta rất coi trọng việc này, lão ta đặt đồ vật trong tay xuống,
trực tiếp rời đi.
Lão ta không phải đi nơi nào khác, chính là đi đến bên ngoài Hổ Phách thôn.
Lão ta không có trực tiếp đi vào trong thôn, hiển nhiên là chỉ âm thầm quan sát.
Sau một hồi đi trong rừng cây ngoài rìa thôn, lão ta hỏi gã đội trưởng bảo vệ,
“Khách đâu?”
Gã đội trưởng bảo vệ lập tức đi tìm bảo vệ ở gần đây hỏi thăm tình hình, sau khi
biết được hướng đi của Trùng Nhi, gã nhanh chóng quay lại đây báo cáo, rồi
dẫn Tương La Sách đang âm thầm tìm kiếm rời đi.
Khi bọn họ phát hiện ra Trùng Nhi thì chỉ nhìn thấy được bóng lưng, nhìn thấy
một bóng lưng đúng lúc đi vào trong một căn nhà.
Không thể nhìn thấy phía trước mặt, Tương La Sách hơi cau mày, nhưng cũng
không sốt ruột, lão ta vẫn không lộ diện, tin tưởng khách thăm sẽ lại đi ra, lão ta
liền nghiêng người đứng sau một thân cây âm thầm quan sát, kiên trì chờ đợi.
Gã đội trưởng bảo vệ đi cùng thực ra cũng có chút khó hiểu về việc này, gã phát
hiện thấy chỉ cần có khách nữ đến thăm Hổ Phách thôn, bất kể là nhiều người
hay ít người, đảo chủ tất nhiên sẽ đích thân đến đây quan sát, cảm giác có vẻ
chuyện bé xé ra to.
Nhưng gã cũng biết, Hổ Phách thôn này thực ra mới là địa điểm được canh
phòng nghiêm ngặt nhất trong cả vùng Hải đô này, đảo chủ chú ý quan tâm nơi
này hơn cả nơi ở của mình, gã tin tưởng trong chuyện này nhất định có điều gì
đó mà mình không biết, nếu không đảo chủ sẽ không để cho tâm phúc là gã đích
thân theo dõi.
Đây không phải là gã tự cảm thấy mình là tâm phúc, mà sự thật là như thế, từ
việc gã có thể đi thẳng vào nội cung của Tương La Sách mà không cần thông
báo là có thể biết được.