Dải ngân hà rực rỡ, bên trong bức tường Hải đô ánh đèn lờ mờ.
Một con cá to dữ tợn kinh khủng dài đến cả trượng, hình dạng vô cùng kì lạ, cơ
bản đã trở thành một mẫu vật. Tương La Sách một tay cầm khay, một tay cầm
bàn chải, đang chải lên thân con cá lớn một lớp gì đó bóng loáng.
Làm những thứ lặt vặt giống như thế này là một trong những sở thích của ông
ta.
Tương Hải Hoa trực tiếp xông vào, đi tới bên cạnh phụ thân, đứng xem một hồi
rồi sau đó mới báo cáo vụ giao dịch giữa Chu Xá Linh và Dữu Khánh, thứ nhất
là để báo cáo, thứ hai là muốn nghe ý kiến của phụ thân.
Tương La Sách vẫn tiếp tục công việc trên tay, bình thản nói: “Nếu để cho Phò
mã gia chết, coi như đã làm hỏng chuyện của bên trên, chúng ta sẽ không thể
báo cáo được kết quả làm việc. Nếu có thể bắt được hung thủ thực sự, chưa
chắc đã có thể chặt đứt tai họa về sau, nhưng ít nhất cũng có thể ngăn ngừa
được rủi ro, đó tự nhiên là chuyện tốt. Việc này có thể làm từ từ, nỗ lực đừng
đánh rắn động cỏ, tuy nhiên chuyện gạo nấu thành cơm kia là không thể kéo
dài. Đại Nghiệp ty tai thính mắt tinh, chúng ta không giấu giếm được quá lâu.
Chuyện đến đâu rồi, đã làm xong chưa?”
Tương Hải Hoa cười khổ, “Tạm thời còn chưa thành công, còn đang nghĩ cách.”
Tương La Sách ngừng tay lại, quay đầu nhìn cô ta, “Con còn định kéo dài đến
khi nào? Người ta ở trong tay con, có thể làm gì thì làm, một chút việc nhỏ này
cũng làm không xong, không phải là ôm được một nam nhân liền mê muội đầu
óc chứ?”
“Cha nói gì vậy? Con cũng không muốn kéo dài a, suýt chút nữa thành công rồi,
nhưng tên Thám Hoa lang đó quả thực là một quái thai…” Tương Hải Hoa vẻ
mặt bất đắc dĩ kể lại chuyện cho Dữu Khánh nuốt một lượng lớn xuân dược
nhưng không có phản ứng gì, chông chỉ chạy đi giao dịch, còn có thể tỉnh táo
tính kế Chu Xá Linh.
Tương La Sách ánh mắt lấp lóe, “Ý của con là, công chúa đang tích cực phối
hợp làm việc này?”
Tương Hải Hoa: “Rất tích cực, còn tích cực hơn cả chúng ta nữa. Nàng ta
dường như ước gì có thể ngủ với Thám Hoa lang ngay tại chỗ. Nàng ta đổ thuốc
ầm ầm, nhìn nàng ta đổ thuốc vào thật đáng sợ. Nếu như ta là nam nhân, ta sẽ
không dám lấy nàng. Thực sự quá tùy hứng.”
Tương La Sách đặt dụng cụ trong tay xuống, xoay người lại nói: “Chỉ cần có
một bên chủ động nguyện ý, việc này sẽ không có gì phiền phức nữa. Âm thầm
hạ dược không được, vậy thì trực tiếp đánh hôn mê khiêng lên giường đi. Thuốc
gì hữu ích thì dùng thuốc đó. Chuyện còn lại cứ để công chúa tự giải quyết là
được. Sau đó con dẫn người lỡ xông vào, bắt quả tang ngay tại trận.”
Còn có thể làm như vậy sao? Tương Hải Hoa rịn mồ hôi, cô ta nhắc nhở: “Thực
lực của Thám Hoa lang một kiếm bình Tam Tiên bảo là rõ ràng ra đó, cùng với
danh tiếng của hắn, muốn dễ dàng khống chế hắn mà không gây ra động tĩnh, e
rằng không dễ dàng.”
“Xem ra ta phải đích thân xuất thủ mới được.” Tương La Sách buông ống tay áo
xuống, dáng vẻ muốn lập tức đi làm, “Đi thôi.”
“Cha, không gấp, lúc trước công chúa trúng độc, cũng không biết đã uống thuốc
giải gì, thân thể bị tổn hại chút nguyên khí. Nhóm người Thám Hoa lang cũng
đang đóng cửa nghỉ ngơi, để ngày mai đi.”
“Vậy thì đêm mai, không thể kéo dài hơn nữa. Con phải biết rằng, mấy thế lực
lớn tại Hổ Phách hải đều có tai mắt, ta đã nỗ lực hết sức rồi, không thể che giấu
được quá lâu.”
“Được, đêm mai con sẽ nghĩ cách hẹn hắn đi ra ngoài.”
Tương Hải Hoa cười khổ, cảm thấy việc này có phần quá hoang đường.
Tại một góc Tri Hải các, Trùng Nhi lặng lẽ di dạo một mình, thỉnh thoảng cẩn
thận nhìn xung quanh.
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ trong góc truyền đến, “Không sao đâu,
xung quanh đây không có ai.”
Nghe được lời này, Trùng Nhi mới yên tâm đi vào trong góc hành lang, bước
xuống cầu thang, đi đến bên cửa sổ nơi chỗ ngoặt, nhìn thấy một người chắp tay
sau lưng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, gã nhanh chóng tiến tới hành lễ, “Sư phụ.”
Tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn gã ta, ánh sao ngoài cửa sổ có thể rọi sáng nụ
cười ôn nhu của y, thật sự không còn cách nào, một người nam nhân anh tuấn
thì ngay cả nụ cười cũng đẹp.
Trùng Nhi không thể không thừa nhận, người sư phụ này của mình thực sự rất
anh tuấn, trông rất thu hút.
Giữa hai người có phương thức để hẹn thời điểm gặp mặt, gã ta nhìn thấy dấu
hiệu hẹn gặp của sư phụ nên đến đây phó ước, gã không biết sư phụ triệu kiến
mình đến đây có chuyện gì, im lặng chờ đợi phân phó.
Tiểu sư thúc hiển nhiên cũng không có ý định vòng vo với người đồ đệ này của
mình, “Ngày mai con nên đến thôn trại Hổ phách nữ đó.”
Trùng Nhi ngẩn người, thử hỏi: “Sư phụ, có nên đợi thêm chút nữa hay không?
Lần trước đến Hổ Phách thôn, con gặp được một nữ nhân ở đó và đã nhờ cô ấy
hỗ trợ hỏi thăm địa điểm cự nhân nghỉ chân khi ra vào. Ngày mai đến đó có
phải quá gấp hay không? Nên chăng để cho cô ấy có thêm một chút thời gian để
tìm hiểu?”
Tiểu sư thúc nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Có một số việc không thể kéo
dài, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Đi đi, cô ấy hẳn là đã tìm được đáp án mà con
muốn.”
Trùng Nhi nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt nghi hoặc, rất muốn hỏi sư phụ, ngài làm
sao biết được cô ấy đã có đáp án?
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của gã, tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn
gã, mỉm cười giải thích: “Một thôn làng chỉ lớn chừng đó, chỉ là tìm mấy người
lớn tuổi có kinh nghiệm để hỏi thăm mà thôi, cần bao lâu thời gian chứ? Không
cần phải hỏi tất cả mọi người. Hãy tin tưởng phán đoán của vi sư đi. Con yên
tâm đi đi.”
“À.” Nếu sư phụ đã nói như vậy, Trùng Nhi cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tiểu sư thúc chợt đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một cái chuông nhỏ cỡ ngón
tay cái, rút bông gòn nhét bên trong ra, khẽ lay động rồi nói: “Lần này con đi
một mình, nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc hay nguy hiểm, hoặc là gặp phải
việc gì gấp cần tìm vi sư thì lập tức lay động cái chuông nhỏ này, vi sư sẽ tự
nghĩ cách giải quyết cho con.”
Sau khi cầm chuông nhỏ vào tay, Trùng Nhi có chút nghi hoặc, gã cũng rút
bông vải ra thử lắc lắc, chỉ nghe có tiếng chuông leng keng nho nhỏ. Chỉ như
vậy là có thể liên hệ với sư phụ sao?
Tuy trong lòng có hoài nghi nhưng gã đã quen với việc tuân lệnh, dù sao gã biết
sư phụ rất tốt với mình, khẳng định sẽ không hại mình, cũng sẽ không hại các
sư huynh, dặn dò như vậy tất nhiên là có lí do, gã gật đầu vâng một tiếng, nhét
bông gòn vào lại trong chuông rồi cất kỹ trong người.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tiểu sư thúc cười cười bỏ lại một câu rồi xoay
người rời đi. Y bước lên cầu thang đi lên lầu, dáng vẻ thoải mái ung dung.
Trùng Nhi chắp tay cung tiễn, sau khi không còn nghe được tiếng bước chân gã
mới buông tay, rồi lại lấy chuông nhỏ ra nhìn xem, gãi gãi đầu, không hiểu ra
sao, rồi rời đi trong nghi hoặc.
Ngày mới chỉ vừa mới hơi sáng lên, trong sóng biển chợt nhô lên hai cái đầu, là
Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm. Sau khi quan sát xung quanh một hồi, hai
người lặng lẽ lên bờ.
Các thành viên của Tam Tiên bảo đang làm nhiệm vụ canh gác gần bãi triều đầu
tiên là giật mình kinh ngạc, sau khi nhận ra là hai người bọn họ thì đều bỏ qua.
Hai người xen lẫn vào trong đám thành viên Tam Tiên bảo, nghỉ ngơi ngay tại
đó, tạm thời không có ý định rời đi.
Cạch cạch cạch, tiếng động ngoài cửa sổ làm cho Dữu Khánh đang khoanh chân
đả tọa giật mình tỉnh lại. Hắn đứng dậy đi đến mở cửa sổ ra, chỉ thấy một bóng
đen vụt lóe bay vào, đáp xuống trên một hòn đá trên bàn, chính là Đầu To.
Nhìn thấy Đầu To đi theo hai người Mục Ngạo Thiết trở về U Giác phụ đã quay
lại và không có biểu hiện gì dị thường, Dữu Khánh mỉm cười, biết mấy người
Mục Ngạo Thiết đã trở về an toàn.
Mãi cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự yên tâm về một trăm viên Nghiễm
Linh đan kia, mới chắc chắn xác định mình đã nuốt được, kinh nghiệm kiếm
tiền trước đây quá đau đớn.
Bởi vì điều này mà hắn có chút đắc ý, toàn bộ Đào Hoa cư làm chuyện này
chuyện kia nhiều năm như vậy còn không bằng người chưởng môn là hắn đây
tùy tiện làm một lần.
Mở toang toàn bộ cửa sổ ra, gió biển thổi lồng lộng, bình minh đến sớm hơn
trên những tầng cao.
Nhìn thấy vẫn còn sớm, hắn quay lại giường tiếp tục khoanh chân đả tọa, tiếp
tục luyện hóa Nghiễm Linh đan ở trong bụng.
Hồi đó, khi còn ở Linh Lung quan, đây là chuyện có nằm mơ hắn cũng không
dám tưởng tượng, không thể ngờ được có một ngày mình lại có thể sử dụng
Nghiễm Linh đan, loại đang dược có giá mấy nghìn vạn một viên.
Chờ đến khi nhắm mắt lại vẫn có thể cảm giác được bên trong phòng sáng rực,
hắn mới lại đứng dậy đi ra cửa.
Trùng Nhi đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy hắn đi ra, gã trước tiên hành lễ, sau
đó thông báo, “Công tử, lát nữa ta sẽ cải trang đi một chuyến đến Hổ Phách
thôn ở Hải đô.”
Thấy gã ta tích cực chủ động như vậy, Dữu Khánh có chút kinh ngạc, “Mới đi
không bao lâu, hôm nay liền quay lại sao?”
Trùng Nhi gật mạnh đầu, và trợn tròn mắt nói dối: “Đã có hẹn với người phụ nữ
đó.”
Dữu Khánh cũng không quan trọng, đã có quan hệ tốt với Tương Hải Hoa và Lý
Triêu Dương, hắn không còn lo lắng về việc bị phát hiện là nam cải trang thành
nữ, đã có nắm chắc có thể cứu được người ra được, hắn liền ừ một tiếng, nói:
“Được, lát nữa ngươi đi chuẩn bị đi, xong thì đi.”
Hai người vệ sinh thân thể xong rồi đi ra ngoài, trước tiên đi tìm Tương Hải
Hoa, tìm hiểu xem tình hình nhằm vào Hoắc Lãng tiến triển như thế nào rồi.
Tương Hải Hoa nói sự việc đang được tiến hành, bảo hắn đừng có lo lắng, còn
mời hắn đêm nay lại đi dự tiệc, nói rằng tối nay có một món ngon đặc biệt.
Người ta đã nhiệt tình như thế, lại lo lắng nhỡ khi Trùng Nhi xảy ra chuyện sẽ
cần đến người ta giúp đỡ, Dữu Khánh không tiện từ chối, ngoài ra, hắn cũng
muốn nhìn xem là món ngon đặc biệt gì, dù sao loại rượu lần trước thật sự rất
khó uống, hình như cũng không có hiệu quả thần kỳ như người ta nói. Nói
chung, bất kể trong lòng suy nghĩ cái gì, ngoài mặt hắn vẫn là vui vẻ đồng ý.
Sau khi cáo từ, hắn dẫn Trùng Nhi và nhóm người An Di rời khỏi Tri Hải các,
giống như là đi dạo, một đường đi đến chỗ bãi triều, rồi gặp mặt Mục Ngạo
Thiết và Bách Lý Tâm ở đó.
An Di và Tô Thu Tử vẫn đang thắc mắc vì sao lần này không thấy hai người đó
đi cùng, không ngờ rằng bọn họ lại trốn ở nơi này mà không có lí do gì, cảm
thấy trong chuyện này nhất định có trò gì đó, nhưng họ lại không tiện hỏi thêm.
Sau khi gặp được hai đồng bạn, Dữu Khánh lại tiếp tục dẫn mọi người đi dạo
phố.
Hắn có thể cảm giác được nhóm người ở tại bãi triều ít nhiều có chút oán giận,
ngay cả một nơi che mưa ngăn gió cũng không tìm cho bọn họ.
Tuy nhiên, Dữu Khánh từ lâu đã bị một số người khó lòng đề phòng gây nên
bệnh đa nghi, ngay cả người cùng chăn gối với mình đều có thể là gian điệp của
người khác, hắn làm sao có thể tin tưởng những người đột nhiên quy thuận vào
mình này, hơn nữa còn là một lần gần trăm người. Hắn không có sức lực để xác
định xem người nào có vấn đề.
Muốn hắn bỏ tiền để lo cho cuộc sống của bọn họ, nhất là tại một nơi mà chi
tiêu đắt đỏ như thế này thì càng không cần phải nghĩ.
Đồng môn sư huynh đệ còn rất khó chiếm được lợi về vấn đề tiền bạc, huống
chi là những người này.
Có thích đi theo hay không, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ ép buộc, còn về
chuyện tình cảm, cứ để mấy người An Di tự đi xử lý, hắn không quan tâm, một
đám thổ phỉ, đi theo mình liền có thể có tương lai sao?
Trong khi lang thang đi dạo trên đảo, Bách Lý Tâm nhận được chỉ dẫn, bắt đầu
ghé thăm một số cửa hàng quần áo và các cửa hàng bán đồ phụ nữ khác, nhìn
như là đang đưa Bách Lý Tâm đi mua sắm, thực ra là đang mua giúp cho Trùng
Nhi.
Sau khi đi dạo một vòng, đã mua được những thứ cần thiết, Dữu Khánh hiếm
hoi mà thể hiện sự giàu có phóng khoáng một lần, hắn chủ động thể hiện đãi
khách, lựa chọn một nhà hàng xa hoa nhìn ra biển.
Hắn quả thực cũng muốn ăn mừng một chút, một trăm viên Nghiễm Linh đan
nha, rất đáng giá ăn mừng, hơn nữa một lần đặt hai phòng riêng.
Thực ra còn cách giờ ăn trưa khá lâu, nhưng chỉ cần chịu chi tiền thì điều này
không phải vấn đề gì to tát, nhà hàng nhiệt tình chào đón.
Dữu Khánh trước tiên dẫn Mục Ngạo Thiết và nhóm người An Di dồn vào một
phòng riêng cùng nhau chuyện trò sôi nổi. Trùng Nhi thì cầm túi đồ tiến vào
một phòng khác, Bách Lý Tâm canh chừng ngoài cửa vào phòng này, dù sao
cũng là nam cải trang làm nữ, khi có gì không hiểu, là nữ nhân, nàng ta có thể
chỉ dẫn một chút.
Sau khi tán gẫu sôi sổi với mọi người một lúc, Bách Lý Tâm chợt gõ cửa đi vào,
khẽ gật đầu với Dữu Khánh với vẻ mặt cổ quái.
Dữu Khánh hiểu ý, biết rằng Trùng Nhi là đã cải trang xong, hắn lập tức đứng
dậy, nói mọi người cứ ngồi chơi, hắn muốn tận mắt đi nhìn xem Trùng Nhi cải
trang thành nữ nhân có giống hay không, nếu như cải trang chẳng ra gì, đám thủ
vệ tại Hổ Phách thôn cũng không phải người mù.
Mục Ngạo Thiết cũng muốn nhìn xem, nên nhanh chóng đứng dậy đi theo.
Hai người An, Thu nhìn nhau, đã nhận ra có chuyện gì đó, nhưng bên phía Dữu
Khánh rõ ràng cố ý đề cho họ tránh đi, và bọn họ cũng không thể ép buộc, nên
chỉ có thể làm như không biết gì.