Bán Tiên

Chương 1245: : Con bạc (2)




Nghe nói có liên quan đến Triêu Dương công chúa, Hoắc Lãng cũng vô cùng

kinh hãi, ngay sau đó biết được cuối cùng gã ta đã từ bỏ không động thủ, y thở

phào một hơi thật nhẹ nhõm, vỗ vai đối phương nói: “Không có việc gì thì tốt,

không có việc gì thì tốt.”

Trong lòng thầm nghĩ, thật sự không thể lưu lại tên này nữa rồi, cần phải loại bỏ

càng sớm càng tốt.

“Không có việc gì cái rắm.” Chu Xá Linh vung tay hất cánh tay y ra, “Ta là

muốn thu tay lại, nhưng một trăm viên Nghiễm Linh đan ta chôn ở khu vực giao

dịch đã biến mất tăm mất tích, là ai lấy đi? Họ Hoắc, ngươi dám nói không có

liên quan gì với ngươi sao?”

Hoắc Lãng ngẩn người sửng sốt, “Nghiễm Linh đan không còn nữa? Không

đúng, Nghiễm Linh đan của ngươi bị mất có liên quan gì đến ta?”

Chu Xá Linh: “Không phải ngươi thì còn có thể là ai? Nếu không phải ngươi,

ngươi cần gì chơi trò vòng vòng vo vo để lừa gạt ta như vậy chứ? Những huynh

đệ đó của ta nói không sai, đây là một cái bẫy mà ngươi đã giăng ra từ sớm,

chính là vì nhằm vào số Nghiễm Linh đan đó của lão tử.”

Một bụng uất nghẹn kìm nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được nơi để phát

tiết, trong lòng gã dâng lên sự hung dữ, dám lừa gạt lão tử ư, để xem ta có khiến

ngươi ức đến chết không nhé!

Hoắc Lãng: “Ngươi điên rồi sao? Nếu thật sự là ta làm, bây giờ ta còn có thể tới

đây gặp ngươi ư?”

“Đừng có làm bộ như vậy. Mọi chuyện bắt đầu từ việc ngươi lừa ta mà ra. Nếu

như không tìm lại được một trăm viên Nghiễm Linh đan đó, ta sẽ không thể giải

thích được với tông môn. Nếu ta không yên ổn, ngươi cũng đừng mong được

sống thoải mái. Họ Hoắc, ta nói cho ngươi biết, ta cho ngươi thời gian một

ngày, hoặc là ngươi trả lại một trăm viên Nghiễm Linh đan cho ta, hoặc là đền

cho ta ba tỷ, nếu không ta sẽ nói cho vị Thám Hoa lang đó biết nguồn cơn mọi

việc. Dù sao, hắn có mối quan hệ tốt với Tương Hải Hoa, việc này lại có liên

lụy đến Triêu Dương công chúa, nếu chết mọi người cùng chết!”

Một đống lời nói không căn không cứ này đã hoàn toàn chọc giận Hoắc Lãng, y

phát hiện thấy đầu óc tên cháu trai này có vấn đề.

Trong tình huống bình thường, ta đã sớm từ bỏ, đã rút lui từ trước đó, ta không

có tham gia vào bất cứ chuyện gì, chính gã tự đi thực hiện vụ giao dịch đó, bất

mãn gì chứ, liên quan gì đến ta, ngươi đi tố cáo cũng có tác dụng cái rắm gì.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Tĩnh Viễn thuyền hành của y kiêm cả hai nghề,

một nghề trong bóng tối chính là một tổ chức sát thủ, y căn bản không dám để

cho âm mưu giết người của mình bị công khai ra khiến người ta chú ý.

Trong phút chốc đó, trong mắt y hiện lên nét hung lệ, sát cơ sinh sôi, y bắt đầu

lặng lẽ quan sát xung quanh.

Đã được người bày vẽ cách ứng phó trước đó, Chu Xá Linh hừ hừ nói: “Muốn

giết người diệt khẩu hay sao? Ta nói cho ngươi biết, đã muộn rồi, mấy huynh đệ

kia của ta đều đã biết chuyện, trừ khi ngươi giết sạch được chúng ta để diệt

khẩu. Hừ! Ngươi có biết nhóm người của ta có mấy người không?”

Gã lại đi đến gần Hoắc Lãng đang vẻ mặt âm u, cầm thẻ đánh bạc chọc chọc

vào ngực Hoắc Lãng, “Ta lặp lại lần nữa, ngươi nghe kỹ cho ta, ta cho ngươi

thời gian một ngày, đến giờ này ngày mai, nếu như ta còn không nhìn thấy một

trăm viên Nghiễm Linh đan hoặc là ngân phiếu ba tỷ lượng, ta nói chuyện giữ

lời!”

Dứt lời gã liền quay đầu bỏ đi, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

“Chu thiếu, Chu thiếu, đừng đi vội, có chuyện gì cứ từ từ nói a.” Hồng Cơ lại

tiến tới ngăn cản hắn, thân thể lại áp sát vào gã.

Bốp! Một tiếng tát tai thật to.

Chu Xá Linh tung một cú tát hất cô ta ra, “Cút đi!”

Hồng Cơ lảo đảo lùi lại, ôm mặt sững sờ, không nghĩ tới tên này chẳng những

không thương hương tiếc ngọc, mà còn dám động thủ với mình.

Một cái tát này khá nặng, khiến cho cô ta trong lúc không đề phòng bị đánh cho

máu tràn ra khóe miệng.

Như vậy vẫn chưa thể giúp Chu Xá Linh giải tỏa được cơn hận, bởi vì việc này,

gã ta đã phải chịu đựng còn nhiều cú tát hơn, ngay cả răng cũng bị rụng mấy

cái.

Cái tát này cũng khiến sắc mặt Hoắc Lãng càng trở nên hung ác hơn, y không

còn bộ dạng lười biếng và tiêu sái lúc trước nữa.

Chu Xá Linh quay đầu lại nhìn bọn họ, tung tung thẻ đánh bạc có thể đổi mấy

chục vạn lượng ở trong tay, “Các ngươi tốt nhất nên thắp hương cầu khấn trời

đất, giúp ta đêm nay may mắn có thể đại sát tứ phương. Nếu ta có thể thắng lợi,

lấy lại được tổn thất một trăm viên Nghiễm Linh đan, có lẽ ta có thể tha cho các

ngươi.”

Nói xong, gã hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.

Hoắc Lãng lạnh lùng nhìn theo, lúc này mới ý thức được cái gì gọi là dân cờ

bạc, phải ngu ngốc đến mức độ nào mới có thể tưởng tượng ra dùng phỉnh mấy

chục vạn là có thể thắng lại được vài tỷ?

Y thật sự hối hận vì đã chọc tới loại cờ bạc này. Khi Hồng Cơ ôm mặt đi đến

bên cạnh, y hít một hơi thật sâu nói: “Đã quá muộn để hạ thủ rồi. Lúc đó, khi

quyết định buông tay, đáng lẽ nên trực tiếp giết gã ta diệt khẩu, như vậy thì đâu

có phiền toái bây giờ.”

Hồng Cơ than thở: “Ai có thể ngờ được, loại mặt hàng như gã lại có thể lấy ra

được một trăm viên Nghiễm Linh đan của Ngũ Đỉnh sơn có quy tắc rõ ràng. Gã

ta cứ khăng khăng không nói lý lẽ đẩy trách nhiệm cho chúng ta, chúng ta phải

làm sao bây giờ? Thật sự đưa tiền cho gã ta hay sao?

Vấn đề là một khi tin tức về chuyện này bị lọt ra ngoài, ngươi đã biết rõ quy tắc

của tổ chức rồi đó, không cần phải Thám Hoa lang hay Tương Hải Hoa tìm tới

chúng ta, bên trên sẽ khiến chúng ta phải biến mất. Hiện nay chỉ có hai cách,

hoặc là bắt gã ta lại, moi ra đồng bọn của gã rồi diệt khẩu tất cả, hoặc là thật sự

đưa cho gã ta ba tỷ.”

Hoắc Lãng: “Ta lấy đâu ra ba tỷ chứ? Ngươi có bán ta, cũng không đổi được ba

tỷ.”

Hồng Cơ: “Cầm cố hết tất cả tài sản nơi này, có lẽ có thể gom góp được không

sai biệt lắm.”

“Ngươi còn chưa hiểu loại dân cờ bạc này sao? Tống tiền chúng ta được một

lần, nếm thử một lần ngon ngọt, sẽ dám tống tiền lần thứ hai, lần thứ ba, mãi

mãi không dứt.”

“Đây là hạ sách. Nếu không thể moi ra được đám đồng bọn của gã ta để cùng

lúc diệt khẩu, thì phải dùng tiền để ổn định. Phía bên gã ta chắc chắn sẽ có kẻ

theo dõi chúng ta, chúng ta phô trương xoay sở tiền bạc, đồng bọn của loại

người như gã nếu biết được trong tay gã có một khoản lớn tiền như thế, há có

thể ngồi yên nhìn gã thoải mái lấy tiền đi trả nợ sao? Có thể nhẫn nhịn không

đòi chia một khoản sao?”

Hai mắt Hoắc Lãng sáng lên, đã hiểu được ý của cô ta, là đang câu đồng bọn

của gã ta ra, sau đó hốt gọn một mẻ, tiền cũng có thể lấy về lại.

Sau khi khẽ gật đầu, y lại căn dặn: “Bên sòng bạc đã phái người theo dõi gã,

vạn nhất tên này đụng vận may cứt, thật sự số đỏ…”

Lời còn chưa dứt, ý tứ trong lời của y đã khiến Hồng Cơ không nói nên lời, vị

này vậy mà cũng mong đợi tên cờ bạc đó có thể gặp hên thắng được mấy tỷ trên

chiếu bạc.

Đương nhiên, bất kể nói như thế nào, chuyện cho tới bây giờ, nhất định là phải

theo dõi gã ta sát sao.