Bán Tiên

Chương 1244: Con bạc (1)




Không bao lâu sau, An Di và Tô Thu Tử cũng tới gõ cửa, báo cho Dữu Khánh

biết, tất cả nhân mã đã rút về, hỏi hắn xem bây giờ có bố trí việc gì không.

Dữu Khánh nói rằng tối hôm qua mọi người đã khổ cực cả một đêm, hôm nay

không phải làm gì, để cho mọi người nghỉ ngơi.

Sở dĩ để cho mọi người nghỉ ngơi là vì muốn cho người ngoài nhìn thấy bọn

hắn cũng đang nghỉ ngơi, tránh việc Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm không có

mặt quá mức dễ nhận ra, cần đợi cho hai bọn họ trở lại. Chỉ cần không xảy ra

chuyện gì bất ngờ, đoán chừng ngày mai bọn họ có thể quay trở lại.

Đầu To cùng đi theo hai người Mục Ngạo Thiết, vì để phòng ngừa trên đường

có chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả một người biết tình hình cũng không có.

Đến giữa giờ trưa, toàn bộ nhân viên Tri Hải các tìm kiếm trên biển được rút về.

Bọn họ lục tìm khắp toàn bộ Đa Tử tiều cũng không thể tìm được thứ muốn tìm.

Vì vậy vừa cập bờ, Chu Xá Linh liền bị đưa đến một phòng giam bí mật, đích

thân Tương Hải Hoa thẩm vấn, chưa nói tới giá trị của lô Nghiễm Linh đan đó,

vấn đề liên quan đến việc ám sát Triêu Dương công chúa không phải là chuyện

nhỏ, phải có lời giải thích với bên trên.

Quá trình thẩm vấn cũng không có gì phiền phức, hỏi gì Chu Xá Linh đáp nấy,

chẳng mấy chốc tất cả chi tiết đều được lôi ra.

Khi biết được tên này vì kiếm tiền, lại dám lợi dụng quyền lợi từ địa vị của

mình để làm giả lệnh truyền của tông môn lừa gạt lấy trăm viên Nghiễm Linh

đan, lại còn hạ dược đồng môn, mọi người thực sự kinh ngạc, nhận thấy tên này

quả thực to gan lớn mật.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Tương Hải Hoa đứng dậy dặn dò người bên cạnh,

“Nói chưởng quỹ của cửa hàng Ngũ Đỉnh sơn bí mật đến đây một chuyến.”

Thủ hạ lập tức đi thi hành, không bao lâu sau liền dẫn Đào chưởng quỹ không

hiểu ra sao tới.

Bên này cũng không có dông dài, trước tiên để cho Đào chưởng quỹ gặp mặt

Chu Xá Linh, để cho chính Chu Xá Linh kể lại mọi chuyện với lão ta, sau đó

bên này mới nói cho Đào chưởng quỹ biết, vị thiếu chưởng môn này thiết lập

mưu kế mưu sát người, trong số đó có Triêu Dương công chúa hiện nay.

Đào chưởng quỹ cực kỳ kinh ngạc, lão ta suýt chút nữa sợ hãi chết khiếp, tự tay

giáng cho Chu Xá Linh mấy cái bạt tai, sau đó khẩn cầu Tương Hải Hoa, hi

vọng có thể giải quyết riêng việc này.

Mặt trời lên cao, đã lang thang khắp Hổ Phách hải rồi, lúc này Nam Trúc lại

xuất hiện tại bến tàu, gã cắm cọc tại lối vào bến tàu của Bích Hải Thuyền Hành.

Lần trước đến đây, gã nhớ mang máng nơi này đang tuyển nhân công, bây giờ

trong túi eo hẹp nên gã quay lại đây, gã muốn đến nơi này tìm công việc làm, ít

nhất có thể giảm bớt tình cảnh khốn quẫn hiện nay.

Sở dĩ trong túi eo hẹp, một phần là vì chi tiêu tại Hổ Phách hải quá cao, quan

trọng hơn là trong túi gã vốn không có bao nhiêu tiền, sau khi vơ vét gần như

hết sạch số tiền ít ỏi của Đào Hoa cư, trong thời gian chữa bệnh tại Tích Lư sơn,

phần lớn số tiền đó đã được gã chi cho Bặc Tang Tang, nhằm lấy lòng người ta.

Bây giờ đã đến lúc một đồng tiền làm khó anh hùng.

May mà nơi đây tuyển nhân công không có yêu cầu gì quá cao, trả công theo

từng kiện hàng, trên đảo không cho phép tồn tại trâu ngựa gì đó, hàng hóa đều

dựa vào nhân lực, bốc dỡ hàng hóa trên thuyền hay vận chuyển thứ gì trên đảo

đều phải dựa vào nhân lực. Với thực lực Huyền cấp của Nam Trúc, gã đã xin

việc thành công. Sau đó gã liền làm cu-li trên đảo, ít nhất không cần phải ngủ

ngoài đường phố, cũng có một nhà kho để làm nơi nghỉ ngơi.

Đêm đó, sau khi làm tan máu ứ và thúc đẩy tuần hoàn máu, Chu Xá Linh lại

xuất hiện vui chơi trong sòng bạc của Tri Hải các.

Dưới sự thao tác của người cố ý, Hoắc Lãng dù đang ở tại Tĩnh Viễn thuyền

hành vẫn nhanh chóng biết được tình hình, sau đó y cũng đến sòng bạc, và tận

mắt nhìn thấy Chu Xá Linh, gã quả nhiên ở tại nơi này, không phải đã về tông

môn, Hoắc Lãng với gương mặt có chút méo mó lập tức ra hiệu cho Hồng Cơ đi

bắt chuyện.

Không bao lâu sau, Hồng Cơ đã dẫn Chu Xá Linh ra khỏi sòng bạc, đưa gã đến

một nơi hẻo lánh để gặp mặt Hoắc Lãng.

Để tìm hiểu tình hình, Hoắc Lãng vui vẻ hỏi: “Chu huynh, hôm nay vận may

của ngươi thế nào?”

Chu Xá Linh vừa nhìn thấy tên này liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, hừ hừ

nói: “Cho dù vận may tốt đến đâu cũng chịu không nổi bị ngươi giày vò. Họ

Hoắc, lão tử đã bị ngươi hại cho thê thảm, ta đang muốn tìm ngươi tính sổ đây,

không nghĩ tới ngươi lại tìm tới ta trước.”

Hoắc Lãng kinh ngạc hỏi: “Không oán không cừu, làm sao Chu huynh lại nói

như vậy?”

Chu Xá Linh là thật sự nổi giận, thiếu chút nữa đã chọc ngón tay vào trong lỗ

mũi của y, “Ngươi còn dám giả vờ với ta ư? Công tử nhà phú thương Dữu thị ở

Cẩm quốc đó là ai hả?”

Hoắc Lãng chớp chớp mắt, “Công tử nhà phú thương đó không phải công tử

nhà phú thương thì còn có thể là ai nữa chứ?”

“Được rồi. Lão tử đã bị ngươi hại khiến cho tổn thất nặng nề, giờ ngươi muốn

làm ra vẻ không có liên quan gì với ngươi ư? Cũng được, ngươi cứ tiếp tục

chậm rãi giả vờ đi, để ta đi nhận tội với vị Thám Hoa lang đó, ta sẽ nói cho hắn

biết, là ngươi muốn dụ hắn ra ngoài để giết, còn ta là bị ngươi lừa gạt.” Dứt lời,

Chu Xá Linh phất tay áo quay đầu bỏ đi.

Vừa nghe được lời này, sắc mặt Hoắc Lãng trong nháy mắt liền trở nên âm

trầm. Hồng Cơ phản ứng rất nhanh, vội vàng bước tới ngăn Chu Xá Linh lại,

dán sát vào người gã tựa như làm nũng, “Chu thiếu, không oán không cừu, đừng

có làm như có thâm cừu đại hận gì đó chứ, nếu có chuyện gì thì chậm rãi nói

cho rõ ràng nha. Việc này nhất định là có hiểu lầm gì đó.”

Hoắc Lãng nỗ lực điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, than thở: “Chu huynh,

chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao? Ta đã nói bỏ qua chuyện đó rồi, vì

sao ngươi còn tức giận vì nó. Đến cùng là có chuyện gì?”

“Ngươi nói bỏ qua là bỏ qua sao? Ngươi mô tả người ta như là một miếng thịt

mỡ có thể dễ dàng ăn vào miệng như thế, lão tử làm sao có thể bỏ qua…” Chu

Xá Linh nói ra việc mình lấy một trăm viên Nghiễm Linh đan ra khỏi cửa hàng.

Nghe tên này nói không có rời khỏi Hổ Phách hải mà có liên quan đến động

tĩnh tối hôm qua, lại còn thật sự lấy ra được lượng lớn Nghiễm Linh đan cầm đi

giao dịch, sắc mặt y đại biến.

Đêm hôm qua phát hiện thấy phía bên Thám Hoa lang có động tĩnh khác

thường, vậy mà lại ra khơi trong đêm tối, y đã mơ hồ có chút hoài nghi và lo

lắng, không nghĩ tới đúng là sự thật.

“Thật may nha, may mà trong nhóm huynh đệ ta tìm tới, có người từng gặp vị

Thám Hoa lang kia, vừa nhìn thấy liền nhận ra được, nếu như chỉ có Thám Hoa

lang cũng thôi đi, nhưng trong đó có một nữ nhân lại chính là Triêu Dương công

chúa, con ruột của hoàng hậu Ân quốc, suýt chút nữa khiến lão tử sợ đến chết,

lão tử sợ quá không thể không dừng tay.”