Người phụ trách biết những người lúc đầu xuống nước tìm kiếm không có gan
lớn làm ra chuyện như vậy, sở dĩ y để cho mấy người cùng nhau xuống dưới tìm
chính là để họ giám sát lẫn nhau, lập tức ra tay giáng cho gã một cú tát dữ dội,
lại đánh cho Chu Xá Linh lảo đảo, lần này là nén giận xuất thủ, khiến cho gã ta
bị đánh rụng mấy chiếc răng.
Còn có thể giải thích thế nào bây giờ? Chu Xá Linh thực sự không còn cách nào
nữa, chỉ có thể nói rằng có thể mình nhớ nhầm vị trí. Tiếp sau đó rắc rối liền trở
nên nghiêm trọng, gã ta chỉ tới một vị trí ở phía đông rạn san hô, bởi không tìm
được nên lại ăn đòn, vì vậy gã ta lại chỉ một nơi ở phía tây. Đường đường là
thiếu chưởng môn của Ngũ Đỉnh sơn, nhưng tôn nghiêm và sự kiêu ngạo đã bị
đánh cho hoàn toàn biến mất.
Về sau, sau khi nhận được báo cáo, phía bên Tri Hải các thậm chí còn điều động
không ít thủy thú thành tinh đến khu vực này để hỗ trợ tìm kiếm.
Một thứ giá trị ba tỷ không phải là con số nhỏ, một khi tìm được đó chính là của
mình, hợp tình hợp lý, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Cho nên, có thể tưởng tượng được kết quả, khi thuyền hoa trở lại Tri Hải các,
mặt trời rực rỡ chói mắt đã hiện lên, Chu Xá Linh khốn khổ thì vẫn còn ở tại nơi
đó cùng người tìm kiếm.
Người phụ trách báo cáo toàn bộ những gì đã xảy ra cho Tương Hải Hoa ngay
trước mặt Dữu Khánh, y không có bẻ cong hay xuyên tạc bất cứ điều gì, rất
nhiều người nhìn thấy, không phải y muốn bẻ cong là có thể bẻ cong.
Điều khiến y ngạc nhiên chính là, Tương Hải Hoa không có bởi vì chuyện công
chúa gặp nạn mà trút giận lên vị Thám Hoa lang này, ngược lại còn ân cần hỏi
thăm Thám Hoa lang xem hắn có bị thương gì đó hay không.
Thám Hoa lang không quan tâm tới việc bị thương mà chỉ nghĩ đến lô Nghiễm
Linh đan kia, hắn nói lại câu nói kia, tìm được thì mỗi người chia một nửa,
Tương Hải Hoa vui vẻ đồng ý.
Nhìn thấy cảnh này, người phụ trách không thể không đánh giá lại lần nữa bối
cảnh của vị Thám Hoa lang này, y cũng hoàn toàn tắt tiếng.
Sau khi đã xác nhận được phương án phân chia Nghiễm Linh đan, Dữu Khánh
chuyển đổi chủ đề, “Lão bản nương định xử lý tên Hoắc Lãng đó thế nào?”
Tương Hải Hoa suy nghĩ một chút nói: “Hoắc Lãng không tính là cái gì, nhưng
Tĩnh Viễn thuyền hành cũng có chút quan hệ, nếu vô duyên vô cớ động tới hắn
mà không giải thích rõ được về tình về lý, không chừng sẽ gây ra chút phiền
phức. Trừ khi thật sự có người có thể đủ cường thế để gánh vác chuyện này, nếu
không, cũng cần phải tuân thủ một số quy tắc.”
Nơi này đúng là địa bàn của Tướng thị, nhưng cũng là nơi mà lợi ích của nhiều
bên đan xen, Tướng thị cũng không thể không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm,
ít nhiều phải có chút cân đối.
Dữu Khánh kinh ngạc, “Hắn muốn mưu sát ta tại Hổ Phách hải, việc này sao có
thể coi là vô duyên vô cớ động tới hắn?”
Tương Hải Hoa trầm tư nói: “Hiện tại, chỉ có thể nói rằng hắn có ý nghĩ đó,
ngay cả Chu Xá Linh cũng đã nói, sau khi nhìn thấy ngươi đi cùng với ta, Hoắc
Lãng đã nói gã dừng lại, đây chỉ là hành vi của chính Chu Xá Linh. Thám Hoa
lang, đó đều không phải là người bình thường, nếu đã làm là có làm, đều là
người có bối cảnh, xảy ra chuyện sẽ có người đến can thiệp, không thích hợp
cưỡng ép vu oan.”
Nói đến đây, cô ta xem như hài lòng với thái độ của Hoắc Lãng, thấy cô ta đứng
ra, chí ít cũng biết sợ, lập tức lùi bước, điều này cũng là một loại kính sợ.
Dữu Khánh nhíu mày, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Hoắc Lãng, hắn
không có khả năng để lại cái đinh tùy thời có thể uy hiếp đến tính mạng mình,
huống chi mình và Hoắc Lãng không oán không cừu, vì sao phải giết mình?
Hẳn là có liên quan đến độc thủ đứng sau muốn giết “A Sĩ Hành”, vấn đề là độc
thủ đứng sau đó không phải đang giết A Sĩ Hành, mà là nhằm vào hắn.
Cái đinh như vậy, cho dù không thể nhổ tận gốc, hắn cũng sẽ không để cho đối
phương được sống yên thân.
Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, sau đó hắn chậm rãi nói: “Ta
nghĩ như thế này, một trăm viên Nghiễm Linh đan đó đã không thấy, phải chăng
là bị Hoắc Lãng mượn gió bẻ măng lấy đi rồi?”
Tương Hải Hoa thoáng sửng sốt, quay nhìn về phía người phụ trách kia.
Sau khi nhận được ánh mắt của cô ta, người phụ trách suy tư một chút, rồi do
dự nói: “Cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này. Không có nhiều
người biết được việc này, xác thực có khả năng Hoắc Lãng đã âm thầm mượn
gió bẻ măng.”
Tương Hải Hoa lại quay hỏi Dữu Khánh, “Ngươi có ý gì?”
Dữu Khánh: “Lão bản nương, ta cảm thấy tạm thời có thể giữ kín chuyện Chu
Xá Linh bị bắt, không ngại trao đổi với Chu Xá Linh và bên Ngũ Đỉnh sơn một
chút, có thể để cho Chu Xá Linh đi tống tiền Hoắc Lãng. Đã đến tình trạng này,
bọn họ hẳn là không có lựa chọn nào khác.”
Tiếp đó hắn lại nhấc tay vỗ vỗ lên cái rương chứa hai, ba tỷ của mình, “Nếu
trong lòng Hoắc Lãng không có quỷ thì thôi, còn nếu trong lòng có quỷ, y nhất
định sẽ nghĩ cách giải quyết việc này. Hoặc là y giết người diệt khẩu, hoặc là
phải lấy thứ khác ra để hóa giải tai họa, bất kể là bỏ tiền hay là lấy lô Nghiễm
Linh đan đó ra, chúng ta đều chia đều. Thế nào?”
Tương Hải Hoa suy nghĩ một chút, sau đó nhìn rương tiền của hắn, cười nói:
“Thám Hoa lang có vẻ khá hứng thú với tiền a.”
Dữu Khánh xua tay nói: “Ta thật sự không phải vì hứng thú với tiền, chỉ là trong
đời luôn có những lúc không thể tránh khỏi, chuyện thuận tay mà thôi. Ta chỉ
muốn biết vì sao Hoắc Lãng muốn giết ta, muốn tra ra người đứng phía sau y,
bằng không, cứ luôn bị người tìm cách ám sát là chuyện gì chứ?”
Nghĩ đến vấn đề tính mạng của hắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch bên mình, vẻ
mặt Tương Hải Hoa hơi lộ ra vẻ nghiêm trọng, khẽ gật đầu, “Việc này ta sẽ xử
lý.”
“Vậy ta không quấy rầy nữa, ta chờ tin tức của lão bản nương.” Dữu Khánh
chắp tay cáo từ, sau đó xách rương tiền quay trở về phòng của mình.
Trùng Nhi đang chờ hắn ở bên trong phòng, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm
vẫn chưa trở về.
Tiểu Thanh cũng từ phòng trong xông ra, cất lên tiếng người: “Lão Cửu và
Bách Lý tối hôm qua không về đây, đã dịch dung đi đảo phụ, cưỡi Thiên Lý
lang đưa đồ về U Giác phụ, trên đường đi tất cả đều thuận lợi, không có xuất
hiện bất kỳ chuyện gì khác thường.”
“Đồ” chính là lô Nghiễm Linh đan kia.
Đưa đồ trở về là kế hoạch mà Dữu Khánh đã định sẵn từ trước.
Không còn cách nào khác, với tu vi hiện tại của bọn hắn, một ngày đều không
thể luyện hóa hết một viên. Hiện tại, trừ hắn ra, những người khác đều không
thể sử dụng, hơn nữa thứ này giá trị quá cao, không thích hợp giữ bên người,
nhất là sau khi đã làm ra việc như vậy tại Hổ Phách hải, một khi bị phát hiện sẽ
không thể giải thích được.
Nếu lần này có thể thuận lợi trở về, thứ đó đại khái sẽ dành cho hắn dùng để gia
tăng tu vi.
Còn nếu bọn hắn thật sự có thể tìm được Nhân tuyền, nếu như thật sự biến
thành người thường, vậy thì lô Nghiễm Linh đan đó cũng có thể giúp bọn hắn
khôi phục lại tu vi.
Cho nên hắn mới để cho bọn họ trực tiếp đưa đồ trở về. Lần này, làm thế nào
hắn cũng sẽ âm thầm nuốt xuống khoản tài nguyên tu luyện khổng lồ đó, còn
chưa đủ, hắn còn muốn kiếm thêm nữa.