Trên mặt biển trong màn đêm, thuyền hoa được kéo lướt nhanh như bay, khẩn
cấp lao thẳng đến Đa Tử tiều mới dừng lại.
Đến đây, Chu Xá Linh cũng bị kéo ra khỏi khoang thuyền, bức ép gã phải chỉ ra
vị trí cụ thể.
Chu Xá Linh không dám không tuân theo, nhưng ở trong cảnh đêm mịt mờ, và
không biết hướng mình tới, trong lúc nhất thời gã cũng khó thể xác định được vị
trí chính xác, cho đến khi gã xác định được vị trí của mình và căn cứ vào một số
dấu mốc đặc biệt của rạn san hô, cuối cùng gã mới tìm được nơi giấu bảo địa.
Ngay sau khi xác định được vị trí, lập tức có ba gã thuyền viên cầm Huỳnh
thạch nhảy xuống biển tìm kiếm, người trên thuyền đứng tựa bên mạn thuyền
nhìn bóng người mông lung trong ánh sáng mờ ảo dưới nước.
Loay hoay một hồi lâu vẫn không thấy ba người nổi lên mặt nước, người trên
thuyền đã mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, vị trí rõ ràng như
thế và cũng chỉ chôn cạn ở dưới cát mà thôi, vì sao phải tìm lâu như vậy. Người
phụ trách lại cử một người khác lặn xuống xem có chuyện gì xảy ra.
Lại đợi thêm một hồi, bốn người mới ngoi lên khỏi mặt nước, bay lên thuyền.
Một người lắc đầu nói: “Không có, đã lật khắp bãi cát giữa đống đá ngầm hỗn
độn này rồi mà vẫn không tìm thấy.”
Đối với Dữu Khánh mà nói, đây là chuyện nằm trong dự tính, có thể tìm được
mới là lạ, tuy nhiên hắn vẫn theo ánh mắt của mọi người cùng nhìn chằm chằm
vào Chu Xá Linh đang kinh ngạc.
Nhìn thấy một đống ánh mắt bất thiện đổ dồn tới, Chu Xá Linh kinh hãi vội
vàng kêu lên: “Không thể nào a, tuyệt đối không sai, ngay ở phía dưới nơi này,
các ngươi xác định đã tìm kỹ chưa?”
Bốp! Lại là một cú tát giáng vào mặt gã ta, trực tiếp đánh gã ngã ra sàn.
Một gã nhân viên vừa mới xuống nước ngâm một hồi lâu, thân thể ướt đẫm, lúc
này nhấc chân dẫm lên đầu gã, “Đồ chó, chúng ta đã cày sâu dưới đó hết một
lần, không để sót một tấc nào, làm gì thấy cái hòm nào như ngươi nói?”
Người phụ trách đẩy gã ra, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Xá Linh, trầm giọng
nói: “Ngươi có biết trong số những người ngươi hạ độc muốn giết chết lần này
có ai hay không? Cô gái đó chính là Triêu Dương công chúa hiện nay của Ân
quốc, chính là hòn ngọc quý của hoàng hậu Ân quốc. Nếu như ngươi không có
lời giải thích phù hợp, ngươi tự nghĩ đến hậu quả đi.”
Nghe được lời này, Chu Xá Linh chấn động, gã đương nhiên biết rõ thân phận,
địa vị hoàng hậu Ân quốc là như thế nào, toàn bộ mọi người trong Tu hành giới
đều biết, đó chính là sư muội của Địa sư, mưu sát nữ nhi của Yến Y, đừng nói là
phụ thân của gã, cho dù là toàn bộ Ngũ Đỉnh sơn gom lại với nhau cũng không
gánh nổi trách nhiệm này.
Vốn tưởng rằng Ngũ Đỉnh sơn có quan hệ tốt với cấp cao của các phương, với
bối cảnh của Ngũ Đỉnh sơn có thể tranh thủ cho mình một con đường sống, ai
ngờ mình đã chọc thủng trời rồi.
Gã ta theo bản năng quay nhìn về phía Dữu Khánh, rất muốn hỏi xem, ngươi
đến cùng là ai, vì sao lại ở chung một chỗ với công chúa Ân quốc?
Lúc này gã ta thực sự đã rất hoảng, lắp bắp nói: “Chắc hẳn không thể sai được,
nếu như ta nhớ không lầm, ta chôn nó ở ngay phía dưới này. Hay là các ngươi
để cho ta tự xuống tìm xem?”
Người phụ trách đứng dậy, rất thoải mái, nghiêng đầu ra hiệu nói: “Cởi cấm chế
trên người cho hắn, để hắn xuống tìm đi.”
Lập tức có người bắt tay vào làm, bọn họ cũng không sợ Chu Xá Linh bỏ chạy.
Đương nhiên sẽ không để cho gã ta xuống dưới một mình, bốn năm người cùng
xuống với gã.
Thấy tình cảnh này, Dữu Khánh cảm khái lắc đầu, “Ngay cả mục tiêu là ai cũng
không biết rõ, lại dám động thủ. Tên cháu trai này thật sự là gan lớn bằng trời
a.”
Người phụ trách liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi vì sao lại đi móc nối với hắn chứ, số
lượng Nghiễm Linh đan giá trị ba tỷ, đi đâu mà chẳng mua được, cần gì phải
chạy đến đây mạo hiểm giao dịch?”
Dữu Khánh than thở: “Ta không có móc nối với hắn, trước đó ta hoàn toàn
không quen biết hắn, là hắn tới móc nối với ta, hơn nữa còn là tìm tới ta ngay
trước mặt Các chủ các ngươi. Hắn nói là biết ta đấu giá được mấy viên Nghiễm
Linh đan, nói hàng đấu giá là của hắn, và trên tay hắn vẫn còn một lô Nghiễm
Linh đan, hỏi ta có muốn mua hay không. Còn cần phải suy nghĩ ư, không biết
hắn làm sao có được lô Nghiễm Linh đan này, dù sao cũng không thể công khai.
Hắn muốn giảm giá cho ta mười phần trăm, tiết kiệm được mấy trăm triệu nha,
nếu là ngươi, ngươi có muốn không?”
Người phụ trách: “Bất kể ngươi đang làm chuyện gì, không nên liên lụy đến
công chúa. Ngươi cổ vũ công chúa tới đây, nếu như công chúa xảy ra chuyện gì,
ngươi cũng không thoát được.”
Vừa nghe được lời này, Dữu Khánh lập tức không hài lòng, “Ngươi phải biết
cho rõ ràng, ta muốn trên đường rời thuyền đi xử lý việc riêng, chính công chúa
đã dùng địa vị của mình gây áp lực cho ta, khăng khăng muốn đi theo tham gia
vụ này.”
Người phụ trách: “Ngươi nói như thế nào cũng được, đừng tưởng rằng bởi vì
danh tiếng ngươi lớn thì có thể làm xằng làm bậy, chỉ sợ đảo chủ của chúng ta
không thèm để ý danh tiếng của ngươi.”
Dữu Khánh lập tức trừng mắt nhướng mày nói: “Ngươi đang lấy Tương La
Sách ra uy hiếp ta sao? Ta đã gặp rất nhiều Cao Huyền. Địa sư nói chuyện với ta
cũng không có thái độ như ngươi vậy. Hổ Phách hải là địa bàn của Lý Trừng Hổ
phải không? Khi Lý Trừng Hổ nói chuyện phiếm với ta cũng là khách khí.
Ngươi nói Tương La Sách chơi trò ngang ngược với ta thử xem!”
Người phụ trách lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nhưng cũng bị lời hắn nói làm
cho không biết phải nói gì, hắn đã trực tiếp lôi Địa sư và Lý Trừng Hổ ra, vô
nghĩa như thế, y còn có thể nói cái gì?
Đối diện với ánh mắt của y, Dữu Khánh không có nhượng bộ, bàn tay trực tiếp
đặt lên chuôi kiếm, “Ngươi muốn thử xem kiếm của ta có sắc không, hay là cố ý
muốn gây chuyện để độc chiếm một trăm viên Nghiễm Linh đan đó?”
Nếu là trước đây, hắn khẳng định sẽ không nói những lời như vậy với đám hộ
vệ của Triêu Dương công chúa, bây giờ tu vi của hắn đã đột phá đến Thượng
Huyền, nếu thật sự quang minh chính đại giương cung bạt kiếm, tại Hổ Phách
hải này, ngoại trừ Tương La Sách ra, hắn đúng là không sợ những người này.
Bọn họ không hù dọa được hắn. Hắn không chủ động gây sự đã là đủ trầm ổn
rồi.
Thực lực một kiếm bình Tam Tiên bảo rõ ràng ra đó, người phụ trách hít sâu
một hơi, cho dù trong lòng có chút bực tức nhưng trong tình huống không nắm
chặt, y đành nuốt cục tức này xuống, y hừ một tiếng, sau đó im lặng không nói
gì nữa, coi như mình chưa từng nói gì, về sau sẽ báo cáo lại để Các chủ quyết
định.
Dữu Khánh cũng hừ một tiếng, bàn tay rời khỏi chuôi kiếm.
Thêm một lúc lâu sau, một đám người lại ào ào lao ra khỏi mặt nước, tất cả đều
tay không, có người đi bẩm báo, vẫn không tìm thấy.
Chu Xá Linh ướt như chuột lột, đứng yên sững sờ lẩm bẩm, “Không thể như
vậy a! Ta chắc chắn giấu ở dưới này, tại sao lại không thấy chứ?”
Dữu Khánh đột nhiên hỏi: “Có người nào khác biết ngươi giấu đồ ở dưới này
hay không?”
Chu Xá Linh lắc đầu, “Chắc là không có. Ta đi một mình đến đây lén giấu ở
dưới này, không để cho bất kỳ ai biết được.”
“Vậy thì quái lạ.” Dữu Khánh nhìn về phía người phụ trách, giọng điệu:
“Không phải là có ai đó muốn độc chiếm, thực ra đã tìm được, nhưng không chỉ
không đem ra mà còn cố ý giấu đi nha?”
Chu Xá Linh tức thì như từ trong mộng tỉnh lại, gã cũng đột nhiên ngẩng đầu
nhìn về phía những người đã xuống nước trước đó.