Tại trên một hòn đảo san hô, Mục Ngạo Thiết chạm mặt với An Di và Tô Thu
Tử, vốn tưởng rằng bên này cũng bị trọng thương, bởi vì tên khốn khiếp Chu
Xá Linh kia đã dùng phương pháp rải độc quy mô lớn để đầu độc giết người,
nhưng kết quả nhận được từ bên này là không có tổn thất gì đáng kể.
Bên phía bọn họ đúng là có xuất hiện dấu hiệu trúng độc, nhưng chỉ là một ít
cảm giác buồn nôn và khó thở lúc đầu, sau một lúc thì bình thường trở lại.
Tại sao có thể như vậy? Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm kinh ngạc nhìn nhau,
chất độc lợi hại như vậy lại không có tác dụng gì nhiều với những người này ư?
Cuối cùng chỉ có thể tìm được hai cách để giải thích, hoặc là vì mật độ khí độc
loãng đi do khoảng cách khuếch tán gây ra, hoặc vì hiệu quả kháng độc còn lưu
lại sau khi mọi người sử dụng mật ong trong lần trúng độc lúc trước.
Bất kể vì lí do gì, nhân viên không tổn thương gì đều là chuyện tốt, Mục Ngạo
Thiết truyền đạt ý của Dữu Khánh, nói rằng sự việc đã được giải quyết, bảo bọn
họ lập tức triệu tập nhân thủ rút về.
Sau đó, hai người lập tức đi trước một bước, trực tiếp đạp sóng lướt đi như bay,
tốc độ nhanh hơn đi thuyền nhiều.
Kỳ thực, bọn họ chỉ loanh quanh trong một phạm vi nhất định, hai người không
mất quá nhiều thời gian đã chạy đến một hòn đảo san hô nho nhỏ, đúng lúc gặp
được Tam Túc ô Tiểu Thanh đang chờ đợi một mình.
“Đồ ở đâu vậy?” Mục Ngạo Thiết hỏi.
Tiểu Thanh lập tức cất cánh, dẫn bọn họ đi.
Sau một hồi bôn ba, bọn họ chạy đến một bãi đá ngầm cạn chỉ có mấy tảng đá
nhô lên khỏi mặt nước. Bọn họ vừa đến nơi, Đầu To lập tức từ một tảng đá bay
lên, hạ xuống trên vai Mục Ngạo Thiết.
Tiểu Thanh xoay quanh trong không trung tìm vị trí phía dưới, sau đó lơ lửng
trên một chỗ mặt nước, nói ra tiếng người: “Tại nơi này. Tên Chu Xá Linh đó
chôn đồ ở dưới nước.”
Đầu To lại bay lên, hạ xuống trên lưng Tiểu Thanh, bởi vì Mục Ngạo Thiết đã
nhảy lên lặn xuống nước.
Khu vực này nước không sâu, nơi Mục Ngạo Thiết lặn xuống coi như đã tương
đối sâu ở nơi này, nhưng cũng chỉ không đến hai trượng. Xuống đến đáy nước,
y lấy Huỳnh thạch ra rọi sáng tìm kiếm một hồi vẫn không tìm được gì, may mà
đã cố định được vị trí, sau một hồi lục tìm cẩn thận, cuối cùng y moi ra được
một chiếc hòm nhỏ gói kín chìm dưới lớp cát.
Sau khi lên khỏi mặt nước, Mục Ngạo Thiết bóc những lớp giấy dầu bao kín
hòm nhỏ ra. Vừa mở nắp hòm ra liền nhìn thấy một đống viên sáp tròn.
Y ngẫu nhiên lấy ra một viên, bóp vỡ lớp sáp bọc ngoài, lập tức có đan khí mịt
mờ toát ra, hương thơm ngào ngạt, chỉ riêng dấu hiệu này là đã không thể làm
giả, y cũng từng nhìn thấy Nghiễm Linh đan, vừa nhìn liền biết không sai.
Y lại thi pháp dùng nhiệt lượng làm mềm lớp vỏ sáp, bọc viên linh đan lại vào
bên trong.
Dùng cùng một cách, liên tục kiểm tra ngẫu nhiên bảy tám viên, tất cả đều
không có bất kỳ vấn đề gì. Khi đã xác nhận xong số lượng, bọn họ không có
tiếp tục lãng phí thời gian, đậy nắp hòm lại, bọc kín giấy dầu, sau đó lấy hải đồ
vùng này ra, chỉ cho Tiểu Thanh và Đầu To biết vị trí hiện tại của bọn họ, rồi lại
chỉ vị trí đảo san hô vòng, nơi Dữu Khánh rời đi, tiếp đó chỉ ra vị trí của Tri Hải
các, vạch ra tuyến đường trở về đại khái của Dữu Khánh, nói hai chúng nó đi
thông báo cho Dữu Khánh biết, đã lấy đồ tới tay.
Trùng và điểu nhanh chóng bay đi. Mục Ngạo Thiết đeo cái hòm lên lưng, nói:
“Nơi này không thích hợp ở lại lâu, đi mau.”
Bách Lý Tâm gật đầu, nhanh chóng cùng y lướt sóng rời đi.
Đứng ở trên boong đuôi thuyền, Dữu Khánh đang một mình ngắm nhìn sóng
biển cuộn trào, sóng mặc dù dữ dội, trời trăng treo lơ lửng, nhưng hắn thì như
một cây đinh đóng trên boong tàu, đứng yên không chút động đậy.
Không bao lâu sau, có một con côn trùng bay ra từ trong hoa sóng tung tóe,
chính là Đầu To. Nó trực tiếp hạ xuống trên vai Dữu Khánh.
Dữu Khánh đảo mắt qua bờ vai, rồi quay nhìn bóng dáng con chim bay lượn
dưới ánh trăng sáng trên bầu trời, khóe miệng hơi toát ra nét tươi cười, hắn biết
chuyện đã thành công. Hắn hơi nghiêng đầu hạ thấp giọng nói: “Đầu To, hộ
tống đồ trở về thành công mới là quan trọng nhất. Đoạn đường trên biển này là
nguy hiểm nhất. Đi nói cho Tiểu Thanh, các ngươi nhanh chóng hết sức đuổi
theo mấy người lão Cửu. Nếu như có biến cố, hãy lập tức đến cho ta biết.”
Xảy ra chuyện như vậy, lực lượng phía bên Mục Ngạo Thiết có chút yếu ớt, hắn
cũng có phần lo lắng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không còn cách
nào khác, không thể gióng trống khua chiêng đi lấy mán hàng này, cần phải giữ
bí mật.
Thế là Đầu To lại giang cánh vù một tiếng bay đi, không biết nó ở trên không
trung giao tiếp với Tiểu Thanh bằng cách nào, dù sao, cả hai rất nhanh liền cùng
nhau rời đi.
Nghĩ đến một trăm viên Nghiễm Linh đan đã rơi vào trong tay mình, Dữu
Khánh vui mừng khôn xiết, nhưng sợ biểu hiện của mình quá rõ ràng, hắn dùng
hai tay xoa mặt mấy cái, sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt, hắn đột nhiên quay
người lại với vẻ mặt nghiêm trọng, vụt lướt đi vào bên trong khoang thuyền.
Hắn tìm đến người phụ trách của Tri Hải các tại đây, trầm giọng nói: “Ta quên
mất một đại sự quan trọng, mau đưa Chu Xá Linh đến đây hỏi một chút.”
Đại sự ư? Chu Xá Linh tự nhiên liền rất nhanh được đưa đến đây.
Sau khi gã tỉnh lại, Dữu Khánh trầm giọng ép hỏi: “Thứ ngươi chuẩn bị giao
dịch với ta đâu rồi, một trăm viên Nghiễm Linh đan kia ở đâu?”
Cái gì? Một trăm viên Nghiễm Linh đan? Những người tại đây đều kinh ngạc
khi nghe nói vậy, đó không phải là một khoản tiền nhỏ. Cuối cùng bọn họ đã
hiểu một rương tiền đó của Dữu Khánh là để làm gì.
Chu Xá Linh có chút do dự.
Dữu Khánh còn chưa kịp mở miệng, liền nghe một tiếng “Bốp”, có người đã
tung ra một cú tát vang dội, “Mẹ nó, nói đi!”
Kẻ xuất thủ chính là người phụ trách kia, y cơ bản đã đoán được, lai lịch của lô
Nghiễm Linh đan này không chính đáng, nếu không thì hai bên đã không cần
phải lén lút giao dịch, loại hàng nay có nuốt cũng không sao, bọn họ làm sao có
thể bỏ qua.
Khóe miệng Chu Xá Linh chảy ra vết máu, bị đánh cho choáng váng mơ hồ, gã
lắc lắc đầu một hồi, rồi mới ré lên: “Ta không mang theo trên người.”
Dữu Khánh: “Nói nhảm, ta đương nhiên biết ngươi không mang theo trên
người. Người của ta đã kiểm tra hàng, xác nhận ngươi quả thực đã đem tới một
trăm viên Nghiễm Linh đan. Ngươi giấu chúng ở đâu?”
Người phụ trách trầm giọng nói: “Nếu không nói, ta trước hết chặt tay chân của
ngươi. Nếu như ta không tìm được, ta đảm bảo ngươi sẽ chết rất thảm, đảm bảo
cho dù cha ngươi có tới cũng không thể nào cứu được ngươi!”
Sau một hồi đe dọa, Chu Xá Linh mới tiết lộ địa điểm với vẻ mặt đau khổ,
“Được chôn tại ‘Đa Tử tiều’, cách đảo san hô vòng đó hai mươi dặm về phái
tây.”
Sau khi nói ra lời này, gã ta cũng nhũn ra, khóc và hối hận không nên làm.
Dữu Khánh lập tức nói với người phụ trách: “Ngươi lập tức cử mấy người chạy
đến kiểm soát khu vực đó trước đi. Khi lấy được đồ, chúng ta chia đôi.”
Người phụ trách nói: “Chia như thế nào, do Các chủ chúng ta quyết định.”
Dữu Khánh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, trước tiên lấy đồ vào tay đã.
Đừng lề mề kẻo bị kẻ khác lấy đi bây giờ.”
Người phụ trách khẩn cấp sắp xếp nhân thủ chạy đi, sau đó thuyền hoa quay đầu
lại, mang theo Chu Xá Linh cũng đi về phía đó. Cho dù diện tích Đa Tử tiều
không lớn, nhưng cũng cần phải có đích thân Chu Xá Linh đến chỉ ra vị trí cụ
thể mới được.