Bán Tiên

Chương 1239: Làm lại lần nữa (2)




Nghe tiếng Mục Ngạo Thiết nhắc nhở, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ đến

nơi, Dữu Khánh dặn dò: “Tắt hết đèn đi.”

Những chiếc đèn màu sắc rực rỡ đó thực sự quá gây chú ý trên vùng biển rộng

mịt mờ này, sau khi hắn lên tiếng, chúng lần lượt tắt đi, lúc này thuyền hoa coi

như mới hòa hợp vào cảnh đêm.

Chẳng mấy chốc, thuyền đã đến bên ngoài đảo san hô vòng kia.

Trên đảo có hai người đang chờ đợi bọn hắn, nhìn thấy một chiếc thuyền hoa đi

đến đây, hai người đó đều rất kinh ngạc, đi xa sao lại dùng đến chiếc thuyền

này?

Khi đám người Dữu Khánh xuống thuyền, thấy tương đối nhiều người, hai

người đó cũng không có gì hoảng hốt, người thấp hơn hỏi to: “Có mang theo

tiền đến không?”

Dữu Khánh đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Chu Xá Linh đâu,

hắn đưa tay vỗ vỗ lên chiếc rương Mục Ngạo Thiết cầm trên tay, “Ở đây, hàng

đâu?”

Người thấp nói: “Chúng ta muốn nhìn thấy tiền trước.”

Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu một cái, Mục Ngạo Thiết mở rương ra, nghiêng

cho bọn họ nhìn thấy ngân phiếu ở bên trong, thấy có nhiều tiền như vậy, hai

người đối diện đôi mắt sáng lên.

Một người khác cao hơn vừa định bước tới kiểm tra, nhưng Mục Ngạo Thiết đã

nhanh chóng đậy rương lại, lùi ra sau.

Người cao trầm giọng hỏi: “Có ý gì vậy? Chúng ta đã cho các ngươi kiểm tra

hàng rồi, các ngươi lại không cho chúng ta kiểm tra ngân phiếu là sao?”

Dữu Khánh đưa tay ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết mở rương ra, đưa tay vào lấy

ra một xấp ngân phiếu, xòe ra ngay trước mặt đối phương, cảm giác chất liệu

ngân phiếu rõ ràng, “Đúng là đã kiểm tra hàng của các ngươi, nhưng các ngươi

có mang tới đây hay không lại là chuyện khác. Yên tâm đi, chỉ cần hàng vẫn ổn,

tiền sẽ không có vấn đề gì. Nếu như không nhìn thấy hàng, tiền không thể giao

vào tay các ngươi. Tiền hàng cùng đem tới, mỗi bên cử một người sang bên kia

kiểm tra, như vậy mới là cách thích hợp nhất.”

Hai người đó nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó người thấp lấy ra một ống kim

loại, ngay tại chỗ giựt một cái, một vệt sáng màu cam “Vù” phóng vút lên trời,

bùng ra một đám sáng chói mắt trên không đảo san hô vòng rồi từ từ tan biến.

Người đó ném ống kim loại trên tay đi, “Chờ chút, tín hiệu đã được phát ra,

hàng sẽ nhanh chóng đưa đến.”

Vì vậy, bọn hắn đành phải chậm rãi ở lại đây chờ đợi, nhìn qua nhìn lại, đúng là

không phải nói, khung cảnh của đảo san hô vòng này trong đêm thực sự rất đẹp,

dưới ánh trăng, mặt nước giữa đảo san hô như một tấm gương phản chiếu trăng

sao, bên ngoài thì sóng biển rì rào cuồn cuộn không ngừng, rất có nét đặc sắc

riêng.

Cứ chờ đợi như thế một hồi lâu, mãi vẫn không thấy ai đến, điều này khiến cho

mọi người cảm thấy có chút khác thường, mấy nhân viên trên thuyền cảnh giác

đề phòng xung quanh.

Dữu Khánh cất tiếng quát lớn: “Chuyện gì vậy, rốt cuộc thì có giao dịch hay

không đây?”

Hai người bên phía đối phương cũng có vẻ không hiểu, nhưng vẫn trấn an bọn

hắn: “Ông chủ của chúng ta tương đối cẩn thận, có thể là vì khoảng cách khá xa.

Các ngươi yên tâm đi, nếu như hủy bỏ giao dịch, sẽ có tín hiệu phát ra, nếu

không có tín hiệu hủy bỏ, nghĩa là giao dịch vẫn diễn ra bình thường.”

Dữu Khánh cau mày, không biết Chu Xá Linh đang giở trò quỷ gì.

Ai bảo hắn có lòng tham, đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ lui chờ tới, mãi vẫn không có người đến, người bên này dừng như lần lượt

mất đi kiên nhẫn, đứng lắc lư không yên, Dữu Khánh vụt quay đầu lại, phát hiện

thấy Lý Triêu Dương lảo đảo muốn ngã, hắn lập tức ý thức được có chuyện

không ổn, nhìn về phía đối diện, phát hiện thấy hai người bên kia cũng đang

loạng choạng.

Hắn đột nhiên nhận ra được là vấn đề gì, trong mùi tanh của gió biển dường như

còn có xen lẫn một mùi khác.

“Có độc! Bế khí! Nhanh phát tín hiệu cầu viện!” Trên thuyền đột nhiên có một

gã nhân viên hét to.

Trong nháy mắt liền có người vọt đến đỡ Lý Triêu Dương, nhưng Lý Triêu

Dương đã sùi bọt mép ngã nhào xuống trước, chân người vừa đến cũng mềm

nhũn, ngồi quỳ xuống, hai kẻ đối diện kia cũng gục ngã xuống theo.

Bách Lý Tâm cũng vậy, ngã ra đất.

Thấy Mục Ngạo Thiết và mình đều không có việc gì, Dữu Khánh khẩn trương

hét to với người trên thuyền, “Đừng phát tín hiệu cầu cứu, ta có thể giải độc,

đừng đánh rắn động cỏ!”

Đã lấy tên lệnh ra chuẩn bị bắn tín hiệu, gã nhân viên trên thuyền quay đầu lại

nhìn hắn, gã cũng đã lảo đảo sắp ngã, nếu như không phải nhìn thấy Dữu Khánh

vẫn hành động bình thường, có lẽ gã đã phóng thứ trên tay ra.

Dữu Khánh lập tức phi thân lướt đến, lấy lọ mật ong ra, moi một chút cho vào

trong miệng đối phương, sau đó nhỏ giọng nói với gã, “Nằm tại chỗ giả chết,

dẫn xà xuất động.”

Sau đó hắn nhanh chóng đi cho những nhân viên khác trên thuyền ăn một chút

mật ong, cũng không có bao nhiêu người, dặn dò từng người bọn họ phải giả

chết.

Mục Ngạo Thiết cũng lấy lọ mật ong dự bị mình tùy thân mang theo ra, cho Lý

Triêu Dương và Bách Lý Tâm ăn một chút, lọ trước đây của y đã dùng hết trong

lần trước rồi, lọ này là được Dữu Khánh chia lại nửa lọ cho y dự phòng.

Sau khi lướt quay trở lại, Dữu Khánh nhịn không được mắng to trước mặt Mục

Ngạo Thiết, “Lần trước dùng độc không làm gì được chúng ta, vậy mà bây giờ

còn làm lại lần nữa. Đầu óc tên Chu Xá Linh này có vấn đề hay là người sai hắn

tới ám sát chúng ta có bệnh chứ?”

Mục Ngạo Thiết cũng rất khó hiểu, “Bọn họ tiếp tục dùng độc, chúng ta lại tiếp

tục giả chết hả?”

Phải nha, Dữu Khánh phát hiện thấy việc mình giả chết lần nữa thực sự rất

ngốc, nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, hắn chỉ có thể thuận theo tự

nhiên.

“Cho dù không phải vì tiền, hắn cũng cần xác nhận xem chúng ta đã chết thực

hay chưa, đúng không?”

Vì vậy hai người cũng nằm xuống trên mặt đất âm thầm chờ đợi.

Không bao lâu sau, ngoại trừ hai kẻ tới giao dịch kia thất khiếu có chảy máu,

những người trúng độc khác đều lần lượt phục hồi lại, nhưng tất cả vẫn tiếp tục

nằm yên tại chỗ giả chết. Tuy nhiên, bọn họ đều cảm thấy thân thể có phần nóng

lên do cơ thể sinh ra ham muốn tình dục, vì vậy bọn họ ầm thầm thi pháp kiềm

chế.

Đây cũng là điều khiến hai sư huynh đệ cảm thấy khó hiểu, sao kẻ dùng độc lại

hại chết ngay cả người của mình?

Hai mắt ngập nước, Lý Triêu Dương nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Còn phải

chờ tới khi nào nha?”

Dữu Khánh nhỏ giọng trấn an, “Lý huynh, trò hay còn ở phía sau, hiện tại chính

là so đấu sự kiên trì.”

Cảm thấy so cái này rất thú vị, Lý Triêu Dương liền im lặng giả chết.

Người âm thầm bảo vệ cảm thấy không thích hợp, phái người lẻn lên thuyền

kiểm tra, sau khi biết được tình huống thì cũng chỉ có cách phối hợp.